Chiếc xe dừng lại trước cổng lớn của căn biệt thự, người làm nhanh chóng chạy ra mở cửa. Bác Tô đang kiểm trả sổ sách nghe tiếng xe cũng ngó ra xem, thấy thiếu gia đang đi công tác đột nhiên xuất hiện liền ra cửa đón.
Xe tiến vào khoảng sân rộng rồi dừng hẳn, Tử Khanh bước xuống xe, anh yên lặng không nói gì, sắc thái lạnh đến buốt sống lưng. Đi sang phía bên kia mở cửa xe cho cô
' xuống xe!"
Tú Vy không đáp lại lời ra lệnh của anh, cô yên lặng nhìn vào hư không. Gương mặt không biểu cảm đối đầu với người đàn ông. Bàn tay nắm lại thành quyền, móng tay đâm vào da thịt hằn đỏ.
Dần hết kiên nhẫn, một lần nữa anh mạnh bạo kéo phăng cô ra khỏi xe. Tiếng đóng cửa cũng đủ đe doạ tất cả người hầu trong nhà. Vị quản gia đứng bên trong thấy hai người có gì đó rất lạ liền lên tiếng hỏi
" Thiếu gia về khi nào vậy ?"
Anh không thèm trả lời câu hỏi của ông mà chỉ chăm chăm kéo cô đi .Ông muốn hỏi cô nhóc xem chuyện gì đã xảy ra nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu.
Lôi Tú Vy vào phòng khách rồi buông tay khiến cô chới với không kịp phản ứng lại ngã xuống sô pha. Khó chịu ôm lấy cổ tay, cố nén nước mắt ấm ức nhìn anh
" hôm nay chú hung hăng vậy ? Lâu ngày không gặp lại nóng lòng gặp cháu thế sao?"
Nụ cười trên môi người thiếu nữ đầy khiêu khích, câu nói châm biếm hành động hung tợn của người đàn ông.
Tử Khanh ném lên bàn một sấp ảnh màu, cô tò mò với tay ra cầm lên xem. Trong ảnh là hai người đang hôn nhau, sớm nhận ra người con gái chính là mình đồng tử co rút. Nhưng người con trai đó là ai cơ chứ? Còn hằng hà sa số những cử chỉ thân mật khác.
Anh lấy mấy bức ảnh này ở đâu, ghép sao ? Chưa kịp hết bàng hoàng cô đã mường tượng ra cậu thanh niên đó là ai, có lẽ chăng là Vũ Hạo? Khung cảnh có vẻ như là ở thư viện thì phải.
Tú Vy nhớ lại mấy ngày trước đúng thật mình có gặp cậu ấy ở thư viện. Bọn họ có trao đổi với nhau một số phương pháp nghiên cứu cho bài học.Mọi chuyện diễn ra rất bình thường,tại sao lại có bức ảnh này chứ
" cãi không? Hay muốn đứng ra bênh vực cho nhau ?"
Anh lên tiếng cắt ngang dòng hồi tưởng của cô, chân vắt chéo hai tay đan vào nhau. Lạnh lùng hỏi cô, nhưng câu hỏi lại có vẻ như giễu cợt.Giờ cô cũng hiểu tại sao người đàn ông này lại nổi điên rồi.
chú có được mấy bức hình này ở đâu?"
căn thời gian cũng chuẩn xác thật đấy. Vừa gần đủ tuổi, đợi cà cẫm nhau một thời gian là có thể quan hệ ? Tránh bị kiện cáo"
Câu nói của anh ngày càng quá đáng khiến Tú Vy cảm thấy bản thân bị xúc phạm . Cô không ngờ anh lại có thể nói ra mấy lời đó, hoá ra trong mắt anh cô là người có thể dễ dàng phóng túng như vậy .
" chú nói vậy có ý gì ?"
" ha...nuôi cho lớn, đủ lông đủ cánh thì bắt đầu tự quyết rồi. Có vẻ như cháu còn một hình ảnh khác mà hơn 10 năm qua tôi chưa thấy thì phải ?"
Đây có lẽ là sự xúc phạm lớn nhất với cô, lông mày nhíu lại, miệng nhỏ mím chặt vào nhau, chẳng buồn lên tiếng giải thích. Nếu anh đã mặc định con người cô như vậy thì cô sẽ để anh nhìn thấy bộ mặt mà anh nói
" thì sao chứ ? Cháu lớn rồi, cũng không phải yếu đuối. Cháu cũng phải tìm cho mình một mối tình để còn biết mùi chứ, đúng không?"
" nói lại !"
Tử Khanh thật không tin vào những gì mình vừa nghe được từ cô. Đôi mày kiếm nhíu lại, giọng nói càng trầm hơn ra lệnh.
Nhớ lại cuộc gọi ngày hôm đó và giọng nói từ người phụ nữ bên cạnh tâm trạng cô càng thêm phẫn nộ. Tại sao anh có quyền qua lại với người khác còn cô chỉ là bạn bè bình thường lại phải chịu sự sỉ nhục lớn như vậy.
Tử Khanh nhìn gương mặt nhóc con vô cùng cương quyết, cô không run sợ mà dường như còn bộc lộ con người mới. Anh điên tiết đạp mạnh vào chiếc bàn kính khiến nó vỡ tan thành từng mảnh.
Một vài mảnh kính vô tình bắn vào chân cô chảy máu. Khi này Tú Vy lại chẳng cảm thấy đau xác thịt, cô chỉ thấy đau lòng,đau tim mà thôi.
" chú hung hăng gì chứ? Chẳng phải cháu đã nói ra lời chú muốn nghe hay sao? Tại sao chú có quyền qua lại với người khác còn cháu thì không?"
"hay lắm... Bộc lộ bản chất thật rồi ?"
Anh để lại một câu rồi rời đi, rất nhanh tiếng xe rồ ga lao ra khỏi căn biệt thự. Đám người hầu thấy khung cảnh hỗn loạn liền bảo nhau dọn dẹp, bọn họ không dám nói gì cả.
Cô bất lực gục mặt xuống khóc lớn. Vốn dĩ hôm nay thi xong còn định về cùng anh ăn một bữa vậy mà chưa kịp làm gì đã thành thế này.
Lần đầu tiên trong đời cô nhìn thấy con quỷ dữ bộc phát trong cơ thể anh, nó điên và chẳng sợ lắm người khác bị thương. Hoá ra lời đồn đại ngoài kia không sai.* Quách thiếu chính là kẻ điên nhất trong số những kẻ điên *. Giờ thì cô cũng hiểu tại sao không một kẻ nào dám đụng tới Quách Tử Khanh nữa rồi.
Đôi chân trắng ngần chảy máu nhỏ xuống sàn nhà. Ông Tô nãy giờ không lên tiếng chỉ biết thở dài nhìn hai người trẻ đấu đá nhau. Gọi bác sĩ tới xử lí vết thương cho Tú Vy và sắp xếp lại căn phòng.
Tuổi cũng đã lớn rồi, cuộc đời ông chứng kiến không ít lần thiếu gia nhà mình phát tiết nhưng có lẽ lần này là kinh khủng nhất. Tội nghiệp cho cô gái nhỏ rồi