Trò Chơi Tình Ái: Trót Nhặt Vợ Yêu

Chương 31: Phát tiết



Sau khi rời khỏi nhà Tử Khanh mang theo tâm trạng tức giận điên cuồng đạp chân ga. Chiếc xe phóng nhanh trên đường quốc lộ khiến người đi cùng chiều khiếp sợ phải nép qua một bên. Nếu khi này gọi anh là quái xế cũng chẳng sai tý nào cả.

Anh lái xe hướng thẳng tới Lưu thị, chẳng mất quá nhiều thời gian chiếc xe đã dừng lại trước cổng công ty của tên bạn thân. Khói xe sau quá trình hoạt động mạnh toa ra khét mù, hằn trên nền là vệt bánh xe kéo dài đen xì.

Đám bảo vệ thấy người bước xuống là vị khách quen của sếp tổng liền biết điều mà cúi chào. Người đàn ông tùy tiện ném chiếc chìa khóa vào tay một tên rồi đi thẳng vào trong.

Đại sảnh rộng lớn yên tĩnh không tiếng người, lâu lâu lại có tiếng bước chân của nhân viên qua lại và tiếng của màn hình lớn đang chiếu quảng cáo của công ty.

Tử Khanh không chút lạ lẫm, anh đi thẳng vào thang máy dành cho lãnh đạo rồi ấn tầng của Lưu Dương đang ngồi. Đám nhân viên nhìn thấy sắc thái của Quách tổng lạnh như băng thì kéo nhau ra một góc bàn tán, bọn họ hiếm khi thấy anh đến đây với trạng thái đoạt mạng như bây giờ.

* rầm *

" cậu phát tiết cái gì vậy ?"

Lưu Dương đang nghe cấp dưới báo cáo tiến độ công việc thì đột nhiên cánh cửa phòng bật mở. Âm thanh nhức tai khiến vị sếp bên trong nhíu mày khó chịu

Kẻ bước vào bên trong không khiến người đàn ông thấy lạ, bởi cả Thành Đô này được mấy kẻ dám ngông cuồng với anh ( thật ra chỉ mình ông Lưu và Tử Khanh dám làm mà thôi ). Thẩy bạn mình đang không vui,anh thông cảm ra hiệu cho cấp dưới ra ngoài còn mình thì cần thận khóa cửa phòng làm việc lại.

Cánh cửa đáng thương bị tên thần kinh kia làm cho kẹt cứng, khó khăn khép vào. Anh Dương chắc phải phiền phức gọi thợ thay cánh mới rồi.

"rudu!"

"chỗ này là quán bar cho cậu thích gọi gì thì gọi sao ? Thần kinh !"

Sau màn chào hỏi đầy thân thiện, Tử Khanh ngồi xuống sô pha thản nhiên gọi rượu khiến một kẻ trầm tính như

Lưu Dương cũng phải chửi tục. Anh nhếch mép khinh bỉ rồi lười nhác vớ lấy một chai rượu trong tủ .

" đây ! Ai ngu ngốc chọc điên cậu vậy ?"

Tiếng chai thủy tinh va xuống mặt bàn kến người, Lưu thiếu hỏi thăm sức khỏe tinh thần cậu bạn thân, tò mò không biết kẻ nào không thấy Diêm Vương mà dây vào.



Tử Khanh không vội trả lời, anh bật nút chai rồi nốc rượu như kẻ khát. Thức uống có cồn mà Quách thiếu nhà ta làm như nước lã uống một hơi đã bay gần nửa chai. Gương mặt không chút biểu cảm thở dốc, đội mắt lạnh lẽo nhìn vào hư không như đang suy nghĩ điều gì đó.

" lũ con gái mới lớn thường sẽ dễ dàng dính vào thứ tình yêu bọ xít nhỉ?"

" hửm...? Lũ con gái trong câu nói vừa rồi là đang nhắc đến cô cháu gái vàng ngọc của cậu đó sao? Con bé biết yêu rồi à ?"

" yêu đương cái khỉ, ranh con "

Nhìn thái độ này mà Lưu tổng phải phì cười, xem tên đàn ông 30 tuổi đầu còn trưng ra bộ mặt này. Khinh khỉnh không ra khinh khỉnh, giận dối không ra giận dỗi. Anh thở dài điểm tĩnh bắt chéo chân ngả người ra sau thư giãn.

Dường như trong đầu anh ta cũng có phiền muộn khó nói ra đôi mắt mơ màng nhìn vào trân nhà xám xịt.

"ranh con? Không thử nhớ lại xem con gái nhà người ta bao nhiêu tuổi rồi. Cậu đây là đang quên mất cô nhóc đó đã hai mươi rồi à. Hay mấy tờ giấy khai sinh kia khiến thiếu gia nhà ta mụ mị còn ngỡ cô nhóc đó mười tám tuổi ?"

Anh nhắc cho bạn mình nhớ về tuổi thật của Tú Vy nhưng chỉ nhận được nụ cười khinh bỉ từ người đối diện. Chai rượu đắt đỏ nhanh chóng vơi đi nhưng lại không khiến người đàn ông say nổi. Tâm trạng khó chịu cần chỗ phát tiết.

Đúng là anh quên mất cô đã hai mươi rồi đấy, thấy cô sóc vẫn học cấp ba mà quên mất 10 năm trước bản thân làm giấy tờ đã khai gian tuổi để cô được đi học đàng hoàng. Móc chiếc điện thoại ra, anh nhìn vào mấy bức ảnh bên trong lại bực bội ném cho người trước mặt.

Như có thần giao cách cảm, biết được sắp có vật thể lạ bay đến Lưu Dương đã bật dậy bắt lấy chiếc điện thoại đáng thương mà không trật một nhịp. Nhìn bức ảnh mà nhíu mày

" cậu ta trồng cũng không tệ ,rất phù hợp với tiểu thư nhà cậu !"

" nhờn ?"

Anh tặng cho bạn mình ánh mắt đe doạ khiến anh ta nhướn mày phải giả bộ nói lại.

" con bé biết yêu không phải là mọt chuyện tốt hay sao?"

" không biết, chỉ cần nhìn thôi đã đủ phát điên rồi. Bộ dạng phóng túng đó ... kinh tởm"

" hôn môi cũng không đến mức đó, tôi thấy cậu điên cuồng như vậy không phải vì sợ Vy hư hỏng thôi đâu !"

* mẹ kiếp, tên này say rồi hay sao vậy ?*



Lưu Dương thần mắng trong lòng, anh lấy hết sự bình tĩnh và lòng bao dung của bản thân để nói chuyện. Anh

nhin thang vao anh ban cua minh , nua dua nua that

"cậu đang ghen sao ?"

" mẹ kiếp, ông đang nói chuyện nghiêm túc "

" không ghen thì tức giận cái gì ? Tôi đã nói rồi...cậu có vấn đề"

Tử Khanh bị bạn mình chọc tức định đứng lên đi về, nếu còn ngồi đây tiếp chắc sẽ đánh nhau mất.

" ngồi xuống đi đã, uống rượu rồi thì đừng đi lung tung !"

".."

" cậu đã về nhà rồi mới tới đây đúng không?"

" về rồi...nhìn vẻ mặt ngông cuồng khiêu khích của con bé làm tôi thấy lạ lẫm "

" nếu đã là cậu nói thì chắc cũng không nhẹ nhàng gì. Khanh này...Vy không còn là một đứa trẻ để cậu nâng niu trong tay. Cô ấy lớn rồi, để cô ấy tự quyết định."

" cậu không thấy con bé đang đi lệch hướng sao?"

" không, nếu đây không phải ảnh ghép thì cũng chỉ là một cặp đôi bình thường yêu nhau. Người lệch hướng là cậu ...Cậu làm sao thì làm, đừng để hối hận giống tôi"

" cậu là không trân trọng người ta để cô ấy bỏ đi thì liên quan quái gì đến tôi ?"

"vậy nên tôi mới không muốn cậu giống tôi...hzzz đi kiếm chỗ phát tiết, nhanh nào đừng phá văn phòng của bổn thiếu "

Lưu Dương trầm ngâm nhìn người trước mặt,nhận ra Tử Khanh đang không bình thường. Anh đang không thấy được sự khác lạ của chính .Thật giống với Lưu thiếu cách đây vài năm cũng điên cuồng như vậy để đến bây giờ phải mang theo hối hận tìm kiếm người yêu.