Cả một đêm hôm đấy Tiêu Hà nằm suy nghĩ anh không thể nào chợp mắt được
Tiêu Hà thức dậy anh đi dạo quanh vườn hoa lúc trở về có đi ngang qua phòng của Lộ Châu bất giác anh đẩy cửa mà đi vào
Căn phòng này lại về với dáng vẻ ban đâu trống vắng cô quạnh nhìn lại những đồ vật được sắp xếp lại ngăn nắp chăn gối cũng được gấp gọn gàng
Trước khi đi cô vẫn còn tâm trí quét dọn lại phòng ốc như vậy
Lúc này Tiêu Hà lại nhớ cô rồi không hiểu nổi trong đầu anh nghĩ cái gì? Mồm thì nói yêu Minh Minh nhưng trong đầu lại đều hiện lên hình bóng của Lộ Châu
Tiêu Hà trở về phòng nhấc máy bấm một hàng số dài gọi đi
“Lão đại em nghe”
“Mau đi tới địa chỉ hôm nay các người theo dõi rồi đưa người phụ nữ đó về căn nhà riêng của tôi”
“Đã rõ Lão đại”
Nhận được mệnh lệnh của Tiêu Hà đám người không rõ tung tích ấy đi đến thị trấn nhỏ gần ngoại ô thành phố để bắt Lộ Châu
Bây giờ đã 12 giờ đêm Lộ Châu cũng mới bắt đầu đi ngủ thì cô nghe thấy tiếng gõ cửa
Lộ Châu bật dậy đi tới mở cửa nhưng không thấy ai đột nhiên cô bị một vật gì đó đánh vào cổ làm cô ngất đi
Đám người kia còn chu đáo đến mức thu xếp hành lý cho cô không sót một thứ gì ở lại
Họ đưa cô lên xe rồi trở về cao ốc riêng của Tiêu Hà
Lúc này Tiêu Hà đang ở sẵn đây đợi người
“Lão đại đã đưa được cả người và hành lý về”
“Được rồi các người đi đi”
“Rõ”
Nhìn Lộ Châu bị đánh ngất trên giường Tiêu Hà không khỏi sót xa
Anh đi đến lay người cô dậy
“Tiểu Lộ….Tiểu Lộ”
Trong mơ màng Lộ Châu nghe thấy tiếng có người gọi mình cô từ từ mở mắt nhưng trước mặt cô lại là bóng dáng quen thuộc đến lạ thường
“Anh….anh”
Tiêu Hà vội ôm trầm cô vào lòng hít hà mùi hương trên cơ thể của Lộ Châu
“Anh buông ra anh là đang bắt cóc tôi sao?”
“Sao lại nói vậy hợp đồng của chúng ta tôi chưa ký mà! Ngoan cho tôi ôm em một lát”
Lộ Châu bị những lời ngon ngọt của Tiêu Hà dụ cô cũng ngoan ngoãn ngồi im để anh ôm mình
“Tại sao lại đưa tô đến đây?”
“Nhớ em có được không?”
Lộ Châu ngẩn người với câu trả lời của anh! Anh nhớ cô thật sao? Có phải là cô đang mơ ngủ không
Lộ Châu liền dùng tay véo vào người Tiêu Hà làm anh đau mà la lên
“Đau…”
“Anh đau thật sao?”
Tiêu Hà khó chịu nhăn mày “rất đau”
“Vậy tôi không nằm mơ đấy chứ?”
“Mơ cái gì?” Tiêu Hà khó hiểu với những từ ngữ mà cô nói cái gì mà mơ lại còn đi véo anh nữa
“Anh nói nhớ tôi? Anh có bị bệnh không sao lại nói nhớ tôi?”
Với hang ngàn hàng vạn câu hỏi tại sao của Lộ Châu Tiêu Hà cũng khâm phục bản thân ngoài kia bao nhiêu mỹ nữ sinh đẹp kiều diễm biết nghe lời anh không chịu
Lại đi có cảm tình với cô nhóc này để giờ anh lại phải đau đầu vì cô như vậy?
“Nhiều lời vậy tôi nhớ em nhớ em nhớ em tôi không có bệnh. Điều quan trọng cần nhắc ba lần”
“Nhưng…”
Lộ Châu rất vui vì anh nhớ cô anh không có quên lãng cô nhưng còn Minh Minh anh với cô ấy sẽ ra sao
“Nhưng cái gì?”
“Chị…chị Minh Minh sẽ không vui anh đừng làm như vậy”
“Tôi không quan tâm tôi chỉ biết tôi ở cạnh em tôi mới ngủ ngon được”
“Vậy sao? Vậy là anh không ngủ được mới đến bắt em? Em….”
Anh chỉ là quen hơi của cô mà thôi thế mà cô cứ tưởng trong tim của anh cô cũng có một phần nhỏ