Hh, bị nói trúng tim đen, Chương Hi chột dạ nhưng ngoài mặt lại giống như chưa nghe thấy gì:
" S...sao cơ ạ? Ngài nói vậy là có ý gì?"
" Tôi chỉ hỏi vậy để cậu đỡ căng thẳng thôi." - Ngụy Đình cười như không cười, ý như đang châm chọc cô. " Hắn nói vậy để mình đỡ căng thẳng sao? Ha, bà đây tim sắp thót ra ngoài luôn rồi đây." - Cô muốn hét thẳng vào mặt hắn như vậy.
" Vâng, tôi không sao. Chỉ là hơi bất ngờ vì Ngài gọi tôi ở lại thôi ạ."
" Ngồi đi." - Ngụy Đình hất cằm về phía chiếc ghế bên cạnh hắn.
Chương Hi nhanh chóng ngồi xuống ghế, thở phào: " Tưởng bị phát hiện rồi chứ."
" Tôi chỉ muốn kiểm tra năng lực của cậu thôi. Vậy nên tôi sẽ giao cho cậu một dự án."
" Sao ạ? Dự án cho tôi ư?"
" Ừ, một dự án nhỏ." - Ngụy Đình vừa nói vừa lấy bản hợp đồng bên cạnh đưa sang cho Chương Hi.
" Đọc thử."
Chương Hi tròn mắt, nói cho là cho vậy à? Cô mở hợp đồng ra, gương mặt cô pha thêm chút bất ngờ:
" Hợp đồng này...kí với...C.o.C sao? Kh...không phải chứ ạ?"
Ngụy Đình khẽ gật đầu, như chẳng có chuyện gì xảy ra:
" Sao lại giao cho tôi dự án quan trọng như thế ạ? Tôi là nhân viên mới..."
Chương Hi đang nói thì bị hắn ta ngắt lời:
" Cậu sợ không làm được sao?"
" ... " - Chương Hi đột nhiên im lặng. Sợ ư?
Còn lâu, nhưng cái khiến cô nghi ngờ đó là tại sao anh ta lại giao cho một nhân viên mới một dự án lớn như vậy. Hắn còn nói " dự án nhỏ" nữa chứ? Ảo thật.
" Sao vậy?" - Ngụy Đình vẫn đang chống cằm chờ câu trả lời của cô.
" Tôi...sẽ nhận dự án này ạ." - Chương Hi thầm nghĩ: " Nếu thực sự hắn ta đã biết gì đấy thì bằng mọi cách, mình sẽ phá cái hợp đồng này. Đến lúc đó, anh đừng có khóc vì mất hợp đồng nha."
Ngụy Đình nhìn cô rồi cười, đứng dậy rồi lấy tay vỗ lên vai cô: " Tốt." - Hắn đã nói như thế rồi đi thẳng ra ngoài.
Cả ngày hôm đó, cô phải "tăng ca", chắc mệt đến nỗi muốn cho bay cái lớp hoá trang. Haha, nhưng cô đâu thể khi bản thân đang bị dám sát bởi con mắt của một con sói chứ. Phải, Ngụy Đình đang đứng ngay cạnh cô, hắn nói hắn sẽ dạy cho cô cách lọc thông tin đối tác một cách chính xác. Lý do gì kì cục vậy? Ai mà không biết làm mấy thứ đó chứ? Chương Hi muốn đuổi hắn đi ngay lập tức nhưng ai biểu cô là nhân viên, đời nào nhân viên lại đuổi Sếp...
Và hắn cứ đứng vậy, cho đến khi cô hoàn thành công việc.
" Ngồi xe tôi về."
Nghe hắn nói xong, cô giật thót, nếu như giờ để lộ địa chỉ nhà, có khi hắn đột ngột đến tìm chắc mình không xoay được mất. Nghĩ vậy thôi, cô liền dứt khoát từ chối:
" Không cần đâu ạ, tôi tự bắt xe về được. Cảm ơn Ngụy Tổng." - Dứt lời, cô vội lấy cặp đựng laptop rồi phóng như bay.
" Định chơi trốn tìm với ông đây à?" - Ngụy Đình khó chịu, từ từ rút điện thoại trong túi quần ra, gọi cho ai đó.
" May mà lúc nãy mình chạy nhanh, nếu không chắc đã bị hắn giữ lại."
Chương Hi tựa đầu vào cửa xe buýt mà thở dài, cô chưa nghĩ đến việc mới ngày đầu đi làm đã được giao cho dự án lớn như vậy. C.o.C là Công ty khá có tiếng trong nước nhưng việc kí hợp đông với công ty này rất khó bởi vì nghe nói chị chủ rất kĩ tính. Khoảng thời gian trước, Chương Hi cũng đã có cơ hội gặp chị ấy nhưng chưa có bản hợp đồng nào được kí cả. Vậy mà bây giờ, Ngụy Đình lại bắt cô gặp chị ấy để thương lượng hợp tác, lại còn nói đây chỉ là dự án nhỏ. " Nhỏ cái đầu anh. Công ty tôi chưa kí được lại phải đi kí cho công ty anh. Tức chết mất."
Sau khi xuống xe buýt, Chương Hi rẽ vào quán cafe. Đúng vậy, cô còn chưa tan ca đâu, giờ còn phải lết xác đến quán làm thêm, nhưng phải tẩy trang cái đã...Buổi tối hôm ấy đông khách dữ thần, cô với mấy đồng nghiệp thay nhau xoay xoay trong phòng pha chế...Đến tận 11h khách mới thưa dần, họ lần lượt đến quầy thanh toán rồi rời đi. Nhưng ngay lúc ấy, lại có khách vào, hh, Chương Hi mệt nhoài vẫn phải niềm nở đón khách.
" Cho tôi một ly cafe ít sữa." - Vị khách kia nói.
" Vâng có ngay ạ." - Chương Hi lật đật đi pha, rồi nhờ đồng nghiệp mang ra hộ chứ cô gần như đứng không vững nữa rồi.
15 phút sau...
" Khách thưa rồi nhỉ? Chỉ còn 2 người nữa..." - Chương Hi mệt nhọc nói.
" Ừ, chắc chúng ta bị đè chết mất."...
" Cho tôi thanh toán." - Vị khách vừa nãy cầm theo thẻ đi lại quầy.
" Vâng, anh quẹt thẻ hay thanh toán tiền mặt ạ?"
" Quẹt thẻ."
" Vâng." - Chương Hi nhận lấy thẻ qua tấm kính ngăn cách giữ quầy với khách hàng. Bàn thanh toán thấp hơn so với người đứng nên hiếm khi cô ngẩng đầu lên, cô chỉ nhận thẻ rồi thanh toán thôi. Vậy nên, một buổi làm ở đó chưa chắc cô đã nhớ mặt vị khách nào. Nhưng ngay khi cô nhận lấy thẻ từ vị khách đó, mặt cô chợt biến sắc, cô không ngờ rằng, anh ta lại là Ngụy Đình, phải, trên chiếc thẻ đen còn được khắc tên đây...