" Dạ...Dạ không ạ. Tôi thanh toán ngay đây." - Chương Hi vội vàng quẹt thẻ rồi trả lại cho khách. Cô chưa chắc chắn đó có phải là Ngụy Đình không nhưng cô chẳng dám ngẩng đầu lên. Mãi đến khi hắn ta đi ra cửa, cô mới đứng dậy nhìn bóng lưng hắn. Đúng là hắn thật, hèn gì cô cứ nghe thấy giọng nói quen quen mà chưa kịp nhớ ra ai.
Sau khi dọn dẹp lại, Chương Hi mới về nhà. Đường từ quán đến nhà không xa nên cô đã đi bộ. Cô vừa đi vừa nghĩ vớ vẩn:
" Mệt thật, bây giờ mình muốn nằm ngay ở đường đây...Chắc giờ này Tiếu Dư ngủ rồi nhỉ? Hhh, mỗi mình đang lết xác ở đây à? Trời, ước gì có ai đưa mình về thì tốt rồi..." - Cô tự nói với bản thân, rồi nhìn lên trời nhắm mắt lại hít thở.
" Tiểu Hi, Tiểu Hi..."
Nghe tiếng gọi, cô đột nhiên mở mắt xem là ai. Gương mặt cô không dấu khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy Tiếu Dư đang đứng trước cửa hàng tạp hoá vẫy tay với cô. Chương Hi nhanh chóng đi lại, mỉm cười:
" Sao cậu lại ở đây?"
" Tớ á? Đón cậu đấy." - Dưới ánh đèn đường, hai cô gái đi khoác tay nhau, tươi cười, lâu lâu họ lại nhìn nhau, cười lớn.
TẠI BỆNH VIỆN:
" Tôi muốn gặp bác sĩ Vương." - Giọng của một người đàn ông vang lên trước chỗ quày thanh toán của bệnh viện.
" Ý anh là bác sĩ Vương Chí Minh ạ? Anh có hẹn trước không?" - Chị y tá đứng đấy hỏi. Gương mặt của người đàn ông dường như đã mất hết kiên nhẫn, hắn lớn tiếng:
" Tôi không hẹn trước nhưng chẳng lẽ không thể đợi sao?"
" V...Vâng, có thể ạ. Mời anh ra sảnh trước. Chúng tôi sẽ thông báo với bác sĩ Vương."
Người đàn ông hung hăng đi ra phía sảnh, ngồi phịch xuống ghế, tỏ vẻ khó chịu. Bộ dạng của hắn khiến cho mấy cô ý tá sợ hãi, vội vàng chạy đi kiếm Chí Minh.
Một lúc sau, Chí Minh đi ra phòng phẫu thuật, trên người vẫn đang khoác bộ đồ chuyên dụng. Y tá vội vã đi lại nói chuyện với Chí Minh. Anh liền đưa mắt nhìn về phía sảnh rồi quay sang nói cảm ơn với cô y tá. Anh cẩn thận thay bộ đồ khác, xong xuôi mới đi gặp người đàn ông kia.
" Bố đến đây làm gì?"
Người đàn ông giật mình quay lại, nét mặt của hắn lập tức thay đổi khi nhìn thấy Chí Minh:
" Chí Minh, con xong việc rồi à? Nào, lại ngồi đi." - Ông ta cười, kéo tay Chí Minh lại.
" Bố có chuyện gì không? Con còn có việc."
" Sao vội vậy? Bố con mình lâu lắm rồi không gặp nhau."
" Vậy thì bố cũng nên thông báo với con một tiếng chứ. Lần sau bố đừng đến bệnh viện như thế này nữa." - Chí Minh cau mày, nhìn thẳng vào vào mắt ông ta. Phải vậy, ông ta đã ngỡ ngàng trước câu nói của Chí Minh:
" Con...con...sao con lại nói như thế?"
" Bố không nhìn thấy mọi người đều bị bố doạ sợ sao?" - Chí Minh nói một cách chẳng kiêng dè. Nghe anh nói vậy, người đàn ông trung niên đột nhiên cúi mặt xuống, chậm rãi trả lời:
" Được, sau này bố không đến nữa."
" Vâng, cảm ơn bố đã đồng ý."
Dứt lời, Chí Minh đứng dậy rồi đi luôn, mặc kệ người đàn ông ngồi đấy. Mãi lát sau, ông ta mới đi về với vẻ mặt buồn rầu... Ra đến cửa, người đàn ông bỗng nhiên đụng trúng một cô gái mà đứng loạng choạng. Cô gái nhanh chóng đỡ lấy ông rồi hỏi han:
" Chú, chú có sao không ạ? Cháu xin lỗi."
Người đàn ông lại vẫy vẫy tay:
" Không sao, không sao." - Ông ta chậm rãi bước đi, còn cô gái vẫn đang đứng nhìn về phía người đàn ông: " Sao trông chú ấy quen vậy nhỉ? Hình như gặp ở đau rồi thì phải."
Cô gái bất giác nhăn mặt rồi chạy thẳng vào trong bệnh viện Cô dừng trước cửa phòng làm việc riêng của bác sĩ, gõ cửa.
" Mời vào." - Bên trong phòng có tiếng vọng ra. Cô gái đầy nhẹ cửa bước vào, gương mặt không giấu nổi vẻ vui mừng mà reo lên: