Cô gái ấy là Dương Hiểu Viện - là vị hôn thê của Chí Minh. Hôn ước của 2 người được định từ nhỏ nhưng hình như cô cảm nhận được chỉ có mình cô thích Chí Minh, còn anh lúc nào cũng lạnh nhạt. Hiểu Viện nhận ra nó nên cô đã cố tình đi du học để xem phản ứng của anh như thế nào nhưng rốt cuộc, cô vẫn chỉ là kẻ đơn phương, tự mình đa tình. Sau ngần mấy năm, cô quay lại, cố tạo bất ngờ cho anh nên tự mình đến bệnh viện, nào ngờ anh lại rất thờ ơ trước sự xuất hiện của cô.
" Anh vẫn chẳng thay đổi so với mấy năm trước nhỉ?"
Nghe câu hỏi của Hiểu Viện, Chí Minh biếng nhác trả lời mà đánh trống lảng:
" Em về từ khi nào vậy? Sao không báo cho anh biết?"
Hiểu Viện biết rằng đó không phải là sự quan tâm mà Chí Minh dành cho cô, chẳng qua anh đang cố làm tròn bổn phận với bố mẹ cô mà thôi. Đúng vậy, nếu như 10 năm trước, bố cô không bị tai nạn và mẹ cô đã đồng ý hiến tim bố cô cho em trai của anh thì có lẽ giờ này, Chí Minh với cô chỉ là người xa lạ. Nhưng biết làm sao đây, cô lại tự đẩy mình vào hố tình, tự mình yêu thầm anh...
" Em muốn tạo bất ngờ cho anh mà." - Cô cố kìm nén giọt nước mắt, gắng tươi cười.
Chí Minh không nhìn cô, tay anh vẫn đang lật từng trang tài liệu:
" Lần sau đừng đến đột ngột thế này, chưa chắc anh đã ở trong phòng làm việc đâu."
Nghe anh nói, tim Hiểu Viện bỗng hẫng đi một nhịp. Cô chưa từng nghĩ tới việc anh sẽ thẳng thắn như vậy, thật sự anh không muốn gặp cô đến vậy sao? Trong lòng Hiểu Viện dâng lên một sự hoang mang đến lạ, cô vẫn đang tự trấn an bản thân, hai bàn tay cô bấu chặt lấy tà váy. Sao đó chỉ đơn giản là một câu nói bình thường mà lại khiến cô khó chịu đến thế nhỉ? Nó khiến cô nghẹn lại, đứng bất động trước bàn làm việc của Chí Minh. Hiểu Viện nở một nụ cười chua chát rồi quay lưng đi. Cô cũng mong lắm, mong Chí Minh sẽ giữ cô lại hay nói với cô một câu nữa thôi cũng được. Như vậy đã thỏa mãn lắm rồi! Nhưng cô biết, đó là điều chẳng bao giờ xảy ra...
4 giờ sáng hôm sau, Chương Hi đã lò mò tỉnh dậy, cô mệt nhoài vươn vai, vội bật dậy khỏi giường. Hôm nay là ngày hẹn kí hợp đồng với C.o.C, vì đi xe công ty nên cô mới phải dậy sớm như vậy. Nếu là Chương Hi thì chỉ cần một loáng là xong ngay nhưng ai ngờ cô lại đang giả nam đi làm chứ. Bởi thế phải tranh thủ để hoá trang. Cô nhẹ nhàng, tránh việc đánh thức Tiếu Dư.
" Sao mình giống ăn trộm thế nhỉ?" - Chương Hi chợt nghĩ.
Mới đó đã đến giờ, "Dạ Xuyên" vội vàng cầm bản hợp đồng trên bàn, cứ thế mà chạy thẳng. Xuống tầng 1 thì đã thấy xe công ty đỗ trước đó.
" Nhân viên cũng được đi xe xịn như này sao?" - Chương Hi đang trố mắt nhìn con Roll - Royce Phantom thì cửa kính sau hạ xuống. Theo phản xạ, cô lùi lại thì nhìn thấy Ngụy Đình ngồi trong xe.
" Không lên xe sao?"
" Tôi sao? Đi xe với Ngài ư?"
" Có vấn đề gì?" - Ngụy Đình như mất hết kiên nhẫn, nhìn thẳng mắt cô mà hỏi ngang.
" Không, không ạ." - Chương Hi nhận ra sự khó chịu của Ngụy Đình nên nhanh chóng lên xe
Trên xe, chẳng ai nói với ai câu nào, không khí trở nên yên tĩnh đến ngột ngạt. Chương Hi ngồi im lặng bất động, cô ước gì được xuống xe ngay lập tức. Đột nhiên Ngụy Đình lên tiếng:
" Cậu làm được chứ?"
Ngụy Đình quay sang nhìn "Dạ Xuyên" với ánh mắt kì lạ.
Ngụy Đình tỏ vẻ hài lòng trước câu trả lời của cô, lúc ấy hắn mới dời ánh nhìn đi chỗ khác. Vừa lúc, xe cũng đã đến C.o.C, Chương Hi xuống xe nhưng không quên cảm ơn Ngụy Đình. Anh chăm chú nhìn theo bóng dáng của cô, chỉ mỗi tài xế đang hoang mang chẳng biết có nên lái xe đi hay không.
Chương Hi đi thẳng đến quầy lễ tân rồi được nhân viên dẫn đến một căn phòng. 10 phút sau, cửa phong mở ra, bước vào là người phụ nữ ước chừng khoảng 30 tuổi. Chương Hi vội vàng đứng dậy cúi chào:
" Chào Tống Tổng, tôi là người đến đại diện kí hợp đồng ạ."
" Hân hạnh, cậu ngồi đi."
Hai người bắt đầu đàm phán, dường như nó diễn ra rất suôn sẻ. Chỉ mất khoảng 30 phút đã có thể kí được hợp đồng. Chương Hi vui vẻ đi ra khỏi C.o.C, đang chợt nghĩ giờ ai đưa mình về đây. Cô tính ra bắt taxi về nhưng lại bị một chiếc xe chặn ngang. Phải, là chiếc xe hồi sáng chở cô đi. Bây giờ không đợi Ngụy Đình lên tiếng, Chương Hi đã tự động lên xe.
" Thế nào?" - Nguỵ Đình vào thẳng vấn đề.
Chương Hi đưa hợp đồng cho Ngụy Đình xem rồi mới trả lời:
" Đã kí được rồi ạ."
Trong đáy mắt của hắn ta bỗng loé lên ý cười nhưng lại chẳng ai thấy. " Xem ra cũng có bản lĩnh." - Hắn đã nghĩ về cô như vậy.
Về tới Công ty, Chương Hi vào thẳng phòng làm việc. Lúc sau thì thấy Thư ký của Ngụy Đình - Lâm Nặc đến:
" Ngụy Tổng chuyển lời: Vì Dạ Xuyên đã thành công kí hợp đồng nên tối nay, bộ phận Kế - Kiểm toán được liên hoan. Mọi chi phí sẽ do Công ty thanh toán."
Cả căn phòng bỗng trở nên náo nhiệt, ai cũng hăm hở bởi thật sự rất lâu rồi họ chưa đi ăn cùng nhau. Chỉ có mỗi Chương Hi đang thất thần: " Ngụy Đình này...hào phóng tới vậy sao?"