Mùa hè, mưa nói đến là đến, không hề có bất kỳ dấu hiệu nào đã ập xuống.
Diêu Lan Hạ đang hồn bay phách lạc đi trên con đường, một trận mưa to cọ rửa, cuối cùng lạnh lẽo thấu tim cọ rửa toàn bộ hỗn loạn trong đầu.
Cũng không vội đi tránh mưa, dứt khoát ngẩng đầu mặc cho nước mưa gột rửa, cô đã không cần thời gian còn lại nữa rồi, nếu không cứ thế chết đi cho rồi.
Một chiếc xe từ xa chạy đến, ánh đèn chiếu đến khiến tầm mắt trở nên sáng chói, ánh đèn đột nhiên chiếu đến tạo cảm giác chóng mặt khiến Diêu Lan Hạ theo bản năng vươn tay ra che chắn.
Xe đột nhiên dừng lại bên cạnh cô.
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, một cái đầu từ bên trong nhô ra: “Chị dâu! Sao chị lại ở chỗ này!? Vừa rồi tôi đến bệnh viện tìm chị, không thấy chị ở bệnh viện, tại sao lại ở chỗ này chứ?”
Hơn nửa đêm đến bệnh viện tìm cô? Lưu Nguyên Huyên này điên rồi à?
Quần áo Diêu Lan Hạ đã bị mưa to làm ướt đẫm, vải áo mong manh dán vào cơ thể, đường cong thoắt hiện, vội vàng giơ tay ôm lấy chính mình, che đi đường cong cơ thể, Diêu Lan Hạ lạnh giọng nói: “Tìm tôi làm gì?”
Lưu Nguyên Huyên nhìn thấy dáng vẻ này của cô, chắc chắn xảy ra chuyện rồi, cũng bất chấp tất cả, xuống xe đẩy người vào chỗ ngồi phía sau: “Chị dâu chị lên xe trước, có chuyện gì lát nữa nói.”
Diêu Lan Hạ vừa lên xe, chỗ ngồi lập tức bị nước trên người cô thấm ướt một khoảng lớn, quan trọng nhất chính là, Lưu Nguyên Huyên em chồng của cô!
Lưu Nguyên Huyên cũng không để ý nhiều như vậy, chị dâu gặp khó khăn, anh ta nhất định phải đưa tay giúp đỡ: “Chị dâu, có phải chị đang giận anh cả? Chị giận đúng lắm, đổi thành tôi tôi cũng tức giận! Chuyện này anh cả tôi làm không đúng, tôi trút giận giúp chị!”
Diêu Lan Hạ ôm chặt chính mình, mặt không biểu cảm, ánh mắt cũng không chút gợn sóng nào: “Anh ấy chính là anh cả của cậu.”
“Anh cả thì sao chứ? Ai bảo anh ấy làm cho chị tức giận? Chị dâu, trước tiên tôi đưa chị về biệt thự thay quần áo, quần áo chị ướt rồi, sẽ mắc bệnh.”
Lưu Nguyên Huyên quay đầu lại, vừa nhìn đã khẩn trương: “Chị dâu, sao trên người chị nhiều máu như vậy! Không được không được, tôi phải đưa chị đi bệnh viện! Chị thế này rất nguy hiểm!”
Bệnh viện?
“Không cần! Tôi không đi bệnh viện!”
Lưu Nguyên Huyên đánh tay lái chuẩn bị quay đầu xe, nhưng thái độ của Diêu Lan Hạ rất kiên quyết, dù chết cũng không chịu đi bệnh viện.
“Vậy làm sao bây giờ? Nhất định phải băng bó vết thương, nếu không sẽ chuyển biến xấu, chị dâu, chị là người trưởng thành, cũng đừng tùy tiện mặc kệ thế chứ?!”
Thật không hiểu nổi thế giới của những người này, cứ nhất định phải phức tạp hóa lên như vậy.
Tình trạng hiện giờ của Diêu Lan Hạ không thể tùy tiện đi tìm bác sĩ, lỡ như không cẩn thận…
“Cậu đưa tôi đến một nơi.”
“Được!”
Nhìn dáng vẻ của Diêu Lan Hạ, Lưu Nguyên Huyên cởi áo jacket của mình ra, đưa xuống đằng sau: “Chị dâu, chị khoác thêm áo này vào.”
Mặc dù không nói rõ, nhưng quan tâm của Lưu Nguyên Huyên khiến Diêu Lan Hạ ngạc nhiên.
“Hơn nửa đêm rồi cậu đi tìm tôi làm gì?” Lúc này Diêu Lan Hạ mới cảm giác thấy đau nhức bén nhọn từ vết thương mà Lưu Nguyên Hào cắn ở trên ngực.
Lưu Nguyên Huyên bĩu môi: “Bây giờ bên ngoài nổ ra tin đồn, tôi sợ đêm nay không đi tìm chị dâu, ngày mai chị dâu sẽ tức chết, vậy thì không gặp được chị rồi.”
Diêu Lan Hạ mỉm cười: “Xảy ra chuyện gì.”
Lưu Nguyên Hào khó lòng lên tiếng, dứt khoát đưa điện thoại di động cho cô: “Tự chị xem đi.”
Trên giao diện tin tức tràn đầy lời mắng chửi cô.Hầu như tất cả tiêu đề trên diễn đàn và các trang mạng đều liên quan đến cô và Mai Khánh Vân.
“Diêu Lan Hạ ra oai, sử dụng đặc quyền của người vợ hợp pháp suýt nữa bức chết Mai Khánh Vân.”
“Mai Khánh Vân vì con mà cố gắng vượt qua cửa ải khó khăn.”
Toàn bộ tiêu đề hiện lên màn hình, những lời sau đó đều đang giải thích biện bạch cho Mai Khánh Vân, cùng đứng về một phía công kích Diêu Lan Hạ làm người quá đáng, bỏ đá xuống giếng.
Diêu Lan Hạ cười lạnh: “Không quan trọng, mặc kệ bọn họ nói.”
Lưu Nguyên Huyên khẽ cắn môi: “Chị dâu… chị đừng buồn, chắc chắn anh cả sẽ giải quyết đám khốn kiếp này, đến lúc đó nhất định sẽ trả lại trong sạch cho chị.”
Sao Lưu Nguyên Huyên cũng đột nhiên thay đổi rồi chứ?
Cô vẫn khá là thích cậu ấm bất cần đời kia hơn.
Xe Ferrari đến dưới khu nhà của Đào Khánh Trần, Lưu Nguyên Huyên dừng xe, chậc chậc nói: “Chị dâu, giá trị bản thân người bạn bác sĩ này của chị không thấp, có thể mua nhà ở nơi này, không giàu thì cũng quý.”
“Bớt nói nhảm thôi, đi theo tôi.”
“Được rồi chị dâu, chị nói thế nào thì tôi làm thế ấy.”
Ấn nút thang máy, đi lên tầng cao nhất.
Căn phòng trên tầng cao nhất, khi thang máy còn chưa đến tầng cao nhất, Lưu Nguyên Huyên đã nghĩ đến, tám phần nơi này chính là nhà của Đào Khánh Trần rồi.
Quả nhiên, người mở cửa chính là anh ta.
Lưu Nguyên Huyên đỡ Diêu Lan Hạ, chớp mắt nói: “Viện phó Đào, chị dâu tôi bị thương, anh xem một chút.”
Nhìn thấy dáng vẻ Diêu Lan Hạ, trái tim Đào Khánh Trần nhíu chặt: “Sao lại như vậy?”
“Xảy ra một ít chuyện ngoài ý muốn, làm phiền anh rồi.”
Giữa bọn họ không cần khách khí như vậy, đang ở trước mặt Lưu Nguyên Huyên, Đào Khánh Trần đành phải gật đầu: “Vào trước đã, ngồi nghỉ một lát, tôi đi lấy hòm thuốc.”
Diêu Lan Hạ ngồi trên ghế sofa, vì đau mà hít sâu lại: “Lưu Nguyên Huyên, cậu đừng hiểu nhầm, giữa chúng tôi không có gì.”
Lưu Nguyên Huyên nhún vai: “Tôi tin chị, nhưng tôi sợ anh cả không tin.”
Anh tin hay không, cô cũng không quan tâm.
Đào Khánh Trần cầm hòm thuốc đến, đeo găng tay y tế: “Bị thương chỗ nào? Tôi cầm máu giúp em.”
Diêu Lan Hạ hoảng hốt không thôi, vội nói: “Không cần, đưa đồ cho tôi, tự tôi làm… có phòng trống cho tôi mượn dùng một chút, được không?”
Đào Khánh Trần không hỏi thêm nữa, dứt khoát đưa cô đến phòng ngủ chính, phòng khác anh ta gần như không dùng đến, cũng chưa dọn dẹp, phòng ngủ chính cũng là phòng gọn gàng sạch sẽ nhất.
Đóng cửa lại, Diêu Lan Hạ cởi áo ra, vết thương ở ngực rất sâu, máu loãng mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhìn rõ hai hàng dấu răng của người đàn ông, máu đã làm ướt hết áo trên người, thoạt nhìn thật sự không cách nào xóa bỏ dấu răng.
Rốt cuộc anh hận cô nhiều cỡ nào? Mới có thể hung ác như vậy, ra sức như vậy?
Lưu Nguyên Huyên và Đào Khánh Trần ngồi trong phòng khách, hai người ngầm hiểu không nói về Diêu Lan Hạ, Lưu Nguyên Huyên khẽ nói: “Chọn nơi ở không tệ, Viện phó Đào rất có tiền, ánh nhìn cũng rất tốt.”
Đào Khánh Trần đưa nước cho anh ta: “Cảm ơn.”
Lúc này, ở biệt thự.
Quý Đông Minh đưa tin tức cho Lưu Nguyên Hào xem: “Ông chủ, chỉ trong hai ba tiếng mà những lời đồn này đã điên cuồng lan rộng, tình thế rất lớn.”
“Tôi thấy mấy công ty internet này không muốn làm nữa rồi! Dùng tên của tôi gọi cho Chủ tịch của ba công ty này, ba mươi phút sau còn có lời đồn thế này nữa, tôi sẽ tự mình mời bọn họ uống trà!”
“Vâng! Ông chủ!”
Vì kiếm tỷ suất người xem, ngay cả chuyện của anh mà cũng dám mang ra xào, xem ra gần đây bọn họ sống thuận lợi quá rồi.
Người giúp việc chuẩn bị khăn mặt sạch sẽ và trà nóng, sau khi đặt xuống thì lùi ra khỏi phòng khách.
Quý Đông Minh đưa di động lấy lại từ chỗ của bảo vệ về đưa cho Lưu Nguyên Hào: “Ông chủ, điện thoại của ngài.”
“Bên phía Cục công an nói thế nào? Có tiến triển gì không?”
Quý Đông Minh bận rộn hơn nửa ngày, nhưng bên kia nói không đủ chứng cứ, không phát hiện thấy vân tay ở hiện trường.
“Hơn nữa, biệt thự đã bỏ hoang rất lâu không có người ở, nhiều năm trước chủ nhà đã ra nước ngoài, bây giờ chỉ có thể hỏi mợ chủ và cô Mai thôi.”
Bây giờ bên ngoài đang mưa to, Diêu Lan Hạ sẽ đi đến nơi nào?
Tóc Lưu Nguyên Hào vẫn đang ướt, nước nhỏ giọt làm ướt áo và ghế sofa.
Thiết bị định vị!
Cậu Hào mở điện thoại di động, quả nhiên, Diêu Lan Hạ vẫn đang đeo đồng hồ kia, chỉ là, khi nhìn thấy vị tri của cô, cậu Hào gần như phát điên!
Người phụ nữ ngu ngốc này! Chỉ biết đi tìm anh ta thôi sao!
“Chuẩn bị xe, đi bệnh viện.”
“Bây giờ? Ông chủ, ngài vẫn nên nghỉ ngơi một lát đi, bên ngoài mưa…”
“Bớt nói nhảm, đi bệnh viện!”
——
Diêu Lan Hạ băng bó sơ qua vết thương, khoác áo Lưu Nguyên Huyên đi ra: “Cho tôi mượn điện thoại di động dùng một chút.”
Đào Khánh Trần và Lưu Nguyên Huyên cùng giơ điện thoại ra trước mặt cô, Diêu Lan Hạ cầm điện thoại của Đào Khánh Trần:“Trong này có số tôi cần.”
Lưu Nguyên Huyên không để ý mỉm cười: “Chị dâu không cần giải thích.”
Đào Khánh Trần nở nụ cười, che đi xấu hổ: “Em muốn gọi cho cô Lục sao?”
Lưu Nguyên Huyên nhíu mày, chính là chị loli nóng nảy kia sao? Người phụ nữ có quan hệ rất tốt với chị dâu anh, nhưng tại sao dường như quan hệ của Đào Khánh Trần với cô ấy cũng không tệ lắm?
Tình trạng hiện giờ của anh cả rất bất lợi!
Năm phút sau, Diêu Lan Hạ nói chuyện điện thoại xong trở về: “Cảm ơn anh, tôi đi trước.”
Đào Khánh Trần vội vàng đứng dậy: “Muộn vậy rồi em còn đi đâu?”
Ngẫm lại, cũng đúng, ngay cả nơi để đi mà cô cũng không có: “Lưu Nguyên Huyên, cậu có mang theo thẻ căn cước không?”
“Có mang.”
“Đến khách sạn đặt cho tôi một phòng.”
Hả?
Hả?
“Được…”
Trước khi bọn họ ra cửa, Đào Khánh Trần ngăn cản bước đi của cô: “Đêm nay em ở lại chỗ này của tôi, tôi đi khách sạn ở, tình trạng bây giờ của em ở khách sạn không an toàn, cậu hai Lưu, nếu như cậu không yên lòng có thể đến khách sạn ở cùng tôi.”
Lưu Nguyên Huyên sững sờ mấy giây, cuối cùng làm rõ mối quan hệ, cũng thấy được cẩn thận dịu dàng của Đào Khánh Trần, quả nhiên là một người đàn ông tốt.
Không không không!
Anh cả mới là người đàn ông tốt nhất!
“Tôi tin tưởng nhân phẩm của Viện phó Đào, tôi không đi khách sạn được rồi.”
Anh dám cả đêm không về, chắc chắn Lưu Đình sẽ tra hỏi anh ta không buông.
Vết roi trên người còn chưa lành hẳn đây.
Sau khi hai người đàn ông rời đi, Diêu Lan Hạ đứng trước cửa sổ sát đất, từ đây có thể quan sát quá nửa phong cảnh của thành phố này, bây giờ sắp phải dừng lại cuộc sống này rồi.
Đêm khuya Lưu Nguyên Hào đến bệnh viện, gọi Mai Khánh Vân và Lục Thu Trà đang ngủ say dậy, tra hỏi trong đêm.
Nhưng khiến anh ngoài ý muốn chính là, lời nói của hai người lại đặc biệt khớp nhau!
“Em không biết hung thủ là ai, lúc đó vẫn luôn đeo mặt nạ, giọng nói của đối phương cũng đã được xử lý, hơn nữa từ đầu đến cuối đều không nhìn thấy mặt anh ta.”
Nếu chỉ là lời của Mai Khánh Vân, Lưu Nguyên Hào sẽ không tin, nhưng Lục Thu Trà cũng nói như vậy, anh không thể không xem trọng rồi.
Rốt cuộc lần này hung thủ là ai!
Quý Đông Minh thấy đã sắp rạng sáng rồi: “Ông chủ, cho bọn họ đi nghỉ ngơi đi, vụ án này để sau rồi tiếp tục tìm chứng cứ, cũng may bây giờ ba người đều không có vấn đề gì lớn.”
Căn phòng đã bị thiêu hủy hoàn toàn, căn bản không còn chứng cứ ở hiện trường, nếu như người trong cuộc cũng không biết, trên cơ bản đã trở thành án không thể giải quyết.
Nhưng Lục Thu Trà nghĩ mãi không hiểu, vì sao Diêu Lan Hạ lại cố ý gọi điện thoại cho cô ấy, bảo cô ấy đừng nói ra tình hình thực tế.
Mưa ngày càng to, gió lớn không ngừng gào thét, toàn bộ đường lớn trong thủ đô đều đọng đầy nước, có vũng nước đọng sâu đến mười mấy centimet, đường đi tắc nghẽn, giao thông tê liệt.
“Ông chủ, tôi đưa ngài trở về biệt thự nhé?”
Quý Đông Minh mở chiếc ô màu đen trong tay ra, gió rất lớn, chiếc ô căn bản không mở ra được, nước mưa theo gió thổi hắt lên người và mặt, quần áo hai người đều đã ướt đẫm.
Lưu Nguyên Hào nhìn điểm đỏ đứng yên trên điện thoại di động, vị trí của Diêu Lan Hạ luôn không thay đổi, cô vẫn đang ở nhà Đào Khánh Trần, đã muộn như vậy rồi, cô không cảm thấy không thích hợp sao?
“Không cần, để xe lại, gọi Dương Sâm đến đón cậu, tôi đi một mình.”
“Nhưng mà…”
“Gỡ hết tin tức trên internet xuống, lúc cần thiết có thể dùng bất kỳ thủ đoạn nào, không cần báo cáo trước với tôi.”
Nói xong, Lưu Nguyên Hào chui vào trong xe, bóng xe màu đen gào thét lao nhanh trên đường, tạo thành hai vệt nước cực lớn bắn sang hai bên!