"Hiện tại có thêm một tin tức khẩn cấp, một chiếc Rolls Royce màu đen liều đi trên con đường đầy nước đọng khiến bánh xe trơn trượt, xê tông vào thân cây bên đường..."
"Trải qua kiểm chứng, chủ xe Rolls Royce là anh Lưu Nguyên Hào, Tổng giám đốc tập đoàn MBK. Anh Lưu Nguyên Hào đã được đưa đi cấp cứu ở bệnh viện Trung tâm Thủ đô, tạm thời chưa rõ tình hình cụ thể."
Lưu Nguyên Hào bị tai nạn giao thông!
Đêm khuya thấy tin tức này, Phương Linh Ngọc và Diêu Yến Anh cực kì ngạc nhiên!
"Mẹ, mẹ nói nhà họ Lưu sắp suy tàn rồi đúng không? Hôm qua con điếm Diêu Lan Hạ và Mai Khánh Vân bị bắt cóc, tuy chưa chết nhưng nghe nói bị thương không nhẹ. Bây giờ Lưu Nguyên Hào bị tai nạn giao thông không rõ sống chết, khí số của nhà họ Lưu cạn rồi!"
Phương Linh Ngọc cười lạnh: “Diêu Lan Hạ không phải thứ tốt lành gì, nhà họ Lưu họ cũng chẳng có ai tốt đẹp! Bây giờ Diêu Thị không phải của chúng ta nữa, sau này chúng ta cũng không cần luồn cúi với đám người nhà họ Lưu nữa. Cả nhà đó tốt nhất là chết hết đi!"
Diêu Yến Anh nghiến răng mắng: “Nhưng con khốn Diêu Lan Hạ không chết thì con không hả giận được!"
Nhà họ Lưu, biệt thự riêng.
"Cậu nói gì? Hào Nhi bị tai nạn? Đang yên đang lành sao lại bị tai nạn?"
Đêm khuya, Vũ Trúc Ngọc nhận được điện thoại thì cả người sợ run, vén chăn mặc đồ chuẩn bị đi bệnh viện.
Lưu Đình vẫn nằm ngủ trong tư thế cũ: “Sao phải hoảng? Con nó lớn thế, tai nạn giao thông thôi mà không chịu nổi sao? Ngồi xuống, mai rồi đi."
Vũ Trúc Ngọc không để ý điệu bộ chế giễu của chồng, lôi một cái váy rồi mặc vào: “Hào Nhi là đứa con do em sinh ra! Anh không thương nhưng em thương!"
Lưu Đình lạnh lùng cười: “Nếu thương nó thật thì để nó nằm bệnh viện vài ngày rồi tỉnh táo lại, bây giờ nó không có tư cách hò hét trước mặt anh! Thứ con bất hiếu không biết trời cao đất rộng!"
"Anh, sao lúc này chẳng quan tâm con trai chút nào vậy?"
Vũ Trúc Ngọc lo lắng đồ mồ hôi lạnh cả người, mở cửa dặn lái xe đi thẳng đến bệnh viện.
Sau khi Lưu Nguyên Huyên thấy tin tức này xong thì mặc đồ vào rồi lên xe của mình, anh cả bị tai nạn ngay lúc này, gần đây sao thế này!
Dọc đường, trong lòng Vũ Trúc Ngọc trăm cảm xúc lẫn lộn, vừa lo vừa sợ lau nước mắt.
Đối với ai Lưu Đình cũng rất nhẫn tâm, dù là con trai cũng không ngoại lệ. Nếu Lưu Nguyên Hào cứ khăng khăng làm theo thì mình thì bà sợ, một ngày nào đó con trai sẽ bị Lưu Đình lạnh lùng hất văng xuống vách núi.
Diêu Lan Hạ, là do Diêu Lan Hạ!
Xe ngược gió ngược nước lao đến bệnh viện, Vũ Trúc Ngọc xuống xe rồi chạy đến phòng cấp cứu thì bị nhân viên y tế ngăn lại ở ngoài cửa.
"Thưa bà, chúng tôi sẽ nỗ lực cấp cứu cho anh Lưu, mong bà bình tĩnh."
Nước mắt của Vũ Trúc Ngọc chảy xuống gương mặt chưa trang điểm nên như già đi mười mấy tuổi, khóe mắt đầy nếp nhăn, hai tay cầm lấy cánh tay của bác sĩ rồi liên tục cầu khẩn: “Xin hãy cứu được con trai tôi!"
Trong phòng cấp cứu.
"Bác sĩ Vương, tim của bệnh nhân bị chấn thương nặng, hơn nữa trong tim còn có vết thương cũ, rất nguy hiểm!"
"Phải để viện phó đến mổ chính, chúng ta không thực hiện ca phẫu thuật này được,"
"Huyết áp của bệnh nhân giảm mạnh, nếu cứ tiếp tục thì rất nguy hiểm! Làm sao đây?"Bác sĩ Vương cởi khẩu trang: “Hết cách rồi, lập tức gọi viện phó đến một chuyến, người nằm đây là Lưu Nguyên Hào đó..."
Không chỉ có độ khó của ca phẫu thuật mà cái tên của Lưu Nguyên Hào cũng khiến người ta chùn bước rồi.
Phản ứng đầu tiên của Đào Khánh Trần khi nhận được cuộc gọi là sợ hãi!
Lưu Nguyên Hào?!
Ai cũng có thể xảy ra chuyện bất trắc, nhưng Lưu Nguyên Hào là ai chứ, anh ta không thể bất cẩn thế được.
"Lúc đó cậu ta đang lái xe trên đường Hoa Hạ, lái nhanh quá nên bánh trước trượt và tông vào thân cây, tim bị đè lại. Trong tim cậu ta có vết thương cũ, vết thương mới và vết thương cũ gần như chồng lên nhau, độ khó của ca phẫu thuật rất cao."
Đào Khánh Trần thay đồ phẫu thuật, chống hai tay nhìn người đàn ông đầy máu trên bàn mổ.
Đường Hoa Hạ... Chính là con đường đi đến nhà anh ta.
Anh ta phải đi tìm Diêu Lan Hạ, trên tay Diêu Lan Hạ vẫn mang chiếc đồng hồ đó, anh ta phát hiện vị trí của cô thì bất chấp đi tìm cô...
Nhắm mắt lại sắc mặt nghiêm trọng, trong lòng Đào Khánh Trần không thể hiểu nổi.
"Bắt đầu phẫu thuật..."
Tách!
Đèn bên ngoài phòng phẫu thuật sáng lên, chính thức tiến vào giai đoạn tính thời gian.
Vũ Trúc Ngọc tinh thần suy sụp vô lực ngồi xuống ghế, đứng bên cạnh là Lưu Nguyên Huyên và và chú Chu, bác tài của nhà họ Lưu.
Lưu Nguyên Huyên nắm tay bà ta, rồi ngồi xổm xuống: “Mẹ đừng sợ, anh cả sẽ không sao đâu."
Vũ Trúc Ngọc cười nhạt, hất văng tay Lưu Nguyên Huyên: “Đừng có giả vờ giả vịt trước mặt mẹ, con chỉ mong nó xảy ra chuyện rồi bất tỉnh luôn chứ gì!"
Lưu Nguyên Huyên biết rõ tính tình của bà nên lúc này không dám không vâng lời bà, mà chỉ nói: “Mẹ cứ yên tâm, dù anh cả xảy ra chuyện gì đi nữa thì con cũng không có ý định không nên đâu."
Vũ Trúc Ngọc khinh thường hừ một tiếng, không để ý anh ta nữa.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Vũ Trúc Ngọc mệt mỏi tựa lưng vào ghế, nhìn thấy sắc trời đen nghịt biến thành trắng xóa, rồi từ trắng xóa biến thành trắng ngà.
Đã năm tiếng rồi nhưng ca phẫu thuật vẫn chưa kết thúc...
"Anh cả con bị tai nạn giao thông, thế mà chẳng thấy bóng dáng Diêu Lan Hạ đâu! Nó làm vợ như thế đó!"
Vũ Trúc Ngọc nhịn tức cả đêm, đến sáng thì bùng nổ, lời nói sắc bén không có ý tốt.
Lưu Nguyên Huyên thầm than thôi rồi, giờ chị dâu đang ở nơi khác, hơn nữa bây giờ chị không có điện thoại, không thể liên lạc cho chị được.
Đào Khánh Trần lại đang ở trong phòng phẫu thuật, bị mẹ biết chỗ của Diêu Lan Hạ thì chị xong đời rồi.
"Mẹ, chị dâu vừa thoát khỏi cái chết..."
"Thoát khỏi cái chết? Ồ! Thoát chết mà buổi tối có thể rời khỏi bệnh viện sao? Hại anh trai con nhảy cửa sổ đi tìm nó! Món nợ này mẹ phải tính với nó mới được!"
Xong rồi xong rồi, vết nứt càng lúc càng to, xem ra chẳng thể lấp đầy nữa rồi.
Lưu Nguyên Huyên cắn răng: “Mẹ, mẹ vất vả cả đêm rồi, hay là mẹ đi nghỉ ngơi một lúc, chỗ này để con xử lí."
Rõ ràng chẳng tin tưởng mà lườm anh ta: “Không cần."
Lưu Nguyên Huyên suy nghĩ: “Con ra ngoài mua đồ ăn cho mẹ."
Không chờ Vũ Trúc Ngọc trả lời, Lưu Nguyên Huyên nhanh chóng chạy đến cửa cầu thang, anh ta phải tranh thủ thời gian tìm ra Diêu Lan Hạ, nếu không hậu quả khó lường được!
Cũng may mưa đã tạnh, nước đọng lại từ tối qua gần như đã rút hết tồi, Lưu Nguyên Huyên một đường chạy như bay đến chung cư của Đào Khánh Trần.
Diêu Lan Hạ tỉnh dậy thì đầu đau như búa bổ, vết thương đau lâm râm, nặng đầu như sắp nứt ra, không nhớ hôm qua ngủ thế nào nhưng chắc chắn bị sốt rồi.
Vịn sofa rồi đứng dậy, cô mới phát hiện hôm qua ngủ phòng khách.
Tiếng chuông cửa dồn dập vang lên thôi thúc, Diêu Lan Hạ xoa tràn, thấy ngoài cửa là Lưu Nguyên Huyên thì ngạc nhiên: “Sớm thế, sao cậu đến đây?"
Không giống như vừa dậy, mà giống như cả đêm không ngủ.
"Không có thời gian giải thích nhiều thế, chị mau đi với tôi! Nhanh lên!" Lưu Nguyên Huyên đi vào rồi nắm lấy cổ tay Diêu Lan Hạ và đi ra ngoài.
Diêu Lan Hạ nhìn áo quần trên người mình: “Tôi... Đi ra ngoài với bộ đồ này sao?"
Mẹ nó, đúng là khó coi!
Lưu Nguyên Huyên hậm hực: “Chị dâu, chị còn bộ đồ nào khác không? Bây giờ chị phải đến bệnh viện với tôi."
Diêu Lan Hạ nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì vậy? Thu Trà hay Mai Khánh Vân?"
Lưu Nguyên Huyên sợ nếu bây giờ nói cho cô biết thì cô sụp đổ luôn nên không dám nói: “Chị đi với tôi là biết."
"Được, trong phòng thay đồ ở bệnh viện có áo quần tôi, đi bệnh viện luôn đi."
Xe vừa đến cổng bệnh viện, bên ngoài bệnh viện bị phóng viên chặn lại không đi vào được, Lưu Nguyên Huyên chửi câu mẹ kiếp: “Xem ra đường này không dễ đi rồi."
Diêu Lan Hạ nhạy bén nhận ra gì đó, có thể khiến nhiều phóng viên đến như thế, không phải Mai Khánh Vân thì chính là người nhà họ Lưu: “Rốt cuộc là ai xảy ra chuyện? Cậu nói thật."
Lưu Nguyên Huyên không dám nói: “Chị nghĩ cách vào thay đồ trước đi, sau đó chúng ta gặp nhau ở cửa phòng phẫu thuật. Chị dâu, chị tự cẩn thận, bây giờ những phóng viên này rất điên cuồng."
Diêu Lan Hạ xuống xe, che áo khoác của Lưu Nguyên Huyên lên đầu mới thoát khỏi màn bao vây của cánh phóng viên, vừa định lên thang máy thì một người đàn ông cầm máy chụp ảnh đột nhiên xông đến!
"Mợ Lưu! Tình hình của Lưu Nguyên Hào hiện tại thế nào rồi? Đã thoát khỏi nguy hiểm chưa?"
Lưu Nguyên Hào? Thoát khỏi nguy hiểm? Cái gì vậy?
Diêu Lan Hạ không trả lời, định vào thang máy tránh bị phóng viên vây hỏi, ai ngờ phóng viên không sợ chết mà chặn cửa thang máy, cản cô lại bên trong rồi điên cuồng oanh tạc.
Từ lời phóng viên cô mới biết, tôi qua Lưu Nguyên Hào bị tai nạn giao thông, đang cấp cứu trong phòng phẫu thuật.
"Tránh ra!"
Diêu Lan Hạ hét lên đẩy mấy phóng viên nam ra: "Tránh ra! Tôi nói tránh ra!"
Sao lại là Lưu Nguyên Hào, cô phải lập tức đi tìm anh!
Cuối cùng cửa thang máy cũng khép lại, sau khi suy nghĩ cô lên tầng bốn thay đồ trước, rồi tranh thủ thời gian chạy đến phòng phẫu thuật.
Người vừa tới hành lang thì trước mặt đã đông nghịt người.
Nhà họ Lưu, nhà họ Mai... Mười mấy người vây quanh phòng phẫu thuật, Mai Khánh Vân ngồi bên cạnh Vũ Trúc Ngọc, quan tâm ôm lấy vai bà, đang an ủi bà. Mà cả ba mẹ của Mai Khánh Vân đều ở bên ngoài cửa, hiển nhiên là coi Lưu Nguyên Hào thành nửa đứa con trai của mình.
Cảnh tượng trước mặt quá hài hòa, giống như hai bên sui gia trăm năm hảo hợp, đừng nói là người đi đường, cô coi như là mợ chủ nhà họ Lưu mà còn thấy sự tồn tại của mình là thừa thãi.
Cô giống như một người ngoài cuộc đứng xa xa, chẳng có dũng khí đi tiếp.
"Chị dâu."
Người thấy Diêu Lan Hạ đầu tiên là Diêu Lan Hạ, trong những người này chắc chỉ có Lưu Nguyên Huyên là đối xử với cô như là vợ của Lưu Nguyên Hào nhỉ?"
"Ừ, anh cả cậu sao rồi?" Giọng nói rất yếu ớt, uể oải hỏi.
"Bây giờ vẫn chưa biết, nhưng Đào Khánh Trần đích thân mổ chính, chắc sẽ không sao đâu, chị dâu chị đừng lo."
"Anh cả cậu bị thương ở tim sao?" Để Đào Khánh Trần đích thân mổ chính, tức là bị chấn thương ở tim.
Lưu Nguyên Huyên gật đầu, anh ta cảm thấy bây giờ Diêu Lan Hạ giống như đóa hoa yếu ớt bị mưa gió ập đến suốt một đêm, nếu có thêm một cơn gió nhỏ nữa chắc có khi tàn lụi luôn thật.
Hai chân Diêu Lan Hạ mềm nhĩn, suýt ngã xuống, may mắn Lưu Nguyên Huyên đỡ cô: “Chị dâu, chị phải gắng lên, trước mặt còn một đám người nữa đây.
Một đám người như đàn sói đói chờ nuốt chửng cô.
Diêu Lan Hạ gật đầu: “Tôi biết."
"Diêu Lan Hạ! Mày con điếm này!"
Cô chưa bước đi thì Vũ Trúc Ngọc đã đẩy tay Mai Khánh Vân ra và đi tới trước mặt cô, tốc độ nhanh chóng, vượt khỏi tuổi tác và sức lực của bà ta.
"Mẹ..."
"Bốp!"
Cái tát chói tai in lên mặt Diêu Lan Hạ, chiếc nhẫn trên tay Vũ Trúc Ngọc sượt qua mặt cô, rồi lập tức ửng đỏ một dấu tay năm ngón, còn có một vết xước dài.
Nửa mặt phải của Diêu Lan Hạ gần như nát bét.
"Mày còn mặt mũi đến đây nữa à! Hào Nhi bị tai nạn là vì mày đó! Diêu Lan Hạ, mày vừa được nó cứu ra mà còn sợ mình chưa hại nó đủ hay sao? Hơn nửa đêm lén lút chạy ra khỏi bệnh viện, sao không tìm chỗ mà đập đầu chết đi? Hại con trai tao đội mưa cả tối đi tìm mày! Cũng vì thế mà Hào Nhi mới bị tai nạn! Tao muốn giết mày! Giết chết cái đồ điếm là mày!"
Diêu Lan Hạ đứng sững ra, tay của Vũ Trúc Ngọc tát lên mặt cô mà cô cũng không có phản ứng gì, trong đầu vang vọng câu nói của Vũ Trúc Ngọc.
Hào Nhi đi tìm cô nên mới bị tai nạn, là do cô, là do cô...