Trở Lại 2009 Ta Làm Lại Cuộc Đời

Chương 70: Đánh Rắn Phải Đánh Dập Đầu



Chương 70: Đánh Rắn Phải Đánh Dập Đầu

" Trời! có nhân mạng! vậy mà tụi nó không b·ị b·ắt vào trại giáo dưỡng à!" Tường Minh trợn mắt há mồm.

" Thì ai bảo tụi nó đánh lộn trong lô cao su, là lô cao su là thuộc sự quản lý của công ty cao su. Hơn nữa ba thằng kia là giám đốc công ty cao su. Trong cái khu đó bố nó chính là thổ hoàng đế. Ai làm gì được cha con nhà nó. Chỉ cần chức đủ cao, quyền đủ cứng, túi tiền cho thật dày thì cái gì mà chẳng giải quyết được!" Phạm Long xem thường nói.

" Rồi sau đó làm sao nữa!" Tường Khánh sắc mặt lúc này cũng không được tốt cho lắm.

" Thì còn làm sao nữa! bố thằng kia nện cho vài cục tiền là im hết! nghe nói nhà bên kia cũng đền bồi một khoảng rất khá nên mới im!" Phạm Long nhỏ giọng nói.

" Má! Tụi này thật là vô pháp vô thiên" Minh Béo cũng tức giận không kém.

" Rồi giờ phải làm sao? Chẳng để tụi nó ngông cuồng như vậy?" Tường Khánh cũng tỏ ra rất là tức giận.

" Người xưa có câu đánh rắn thì phải đánh dập đầu. đánh một phát là c·hết luôn, chứ không cho nó một chút cơ hội để mà trở mình! Cho nên muốn xử tụi nó! Thì nhất định phải xử hết! xử từ trên xuống dưới! cho dù ở phía sau nó có gốc rễ to đến bao nhiêu cũng bị cuốc móc ra cho bằng hết!" lúc này Phạm Long tỏ ra thâm sâu nói.

" Long! Mày có cách gì để chơi c·hết tụi nó à!" Tường Minh tỏ ra phấn khích.

" Cái này thì phải tùy thuộc vào lực lượng trong tay mày có thể vận hành được bao nhiêu! Không phải nói chính xác mà ba của mày đã khống chế tình hình tại thị trấn này được bao nhiêu phần rồi!" Phạm Long lại một lần nữa nghiêm nghị nói.

" Là sao?" Minh Béo mập mạp có chút khó hiểu.

" Vậy để tao hỏi mày! Tạo sao bọn kia lại có thế hung hăng càn quấy mà có thể ngồi xổm trên pháp luật như thế?" Phạm Long không có trả lời mà trực tiếp hỏi ngược lại.

" Thì không phải mày vừa nói là do thằng cha của nó đứng phía sau hay sao? Chỉ là giám đốc công ty cao su thôi mà! Có gì ghê gớm vậy?" Minh Béo khịt mũi coi thường.



" Bậy! bậy! cái này là bậy rồi! Một mình cha nó cũng không đủ năng lực để một tay che trời như vậy đây! Muốn che trời thì phải có ô, có dù đủ lớn để có thể che được một góc nhỏ của bầu trời. ! mày nghĩ xem! một cái giám đốc công ty cao su thì có bao nhiêu quyền lực để có thể làm được những chuyện kia!" Phạm Long lại tiếp tục đưa ra nghi vấn.

" Ý mày là nhà nó có ô dù bên trên!" Minh Béo nhỏ giọng.

" Chính xác! Người kia tao không biết là ai! Nhưng tao biết chắc người kia có thực quyền ở trên Tỉnh. Nếu như ba mày muốn làm thịt được ba của thằng kia! Thì đầu tiên chính là phải làm thịt được cái tên trên tỉnh!" Phạm Long thấp giọng.

" Mẹ kiếp! nói thế tao cũng nói được!" Minh Béo nghe Phạm Long nói như thế liền tức giận không thôi. tưởng có trò hay để xem ai dè thằng này nói chuyện như không nói.

" Vậy để tao nói cho mày một bí mật! mà cái bí mật này! mày có thể nói cho ba mày nghe!" Phạm Long tỏ ra thần bí nói.

" Tụi mày ở nhà tao cũng được mấy tuần rồi! chắc hẳn tụi mày cũng biết ngày trước nhà tao cũng không sống ở thị trấn mà sống ở dưới xã đi!" Phạm Long bắt đầu kể chuyện.

" Ừ! Tao còn nghe thím nói ngày trước nhà mày còn mở một xưởng may nữa!" Minh Béo tiếp lời.

" Thôi! tạm thời bỏ qua chuyện đó đi!"

" Ngày trước chỗ khu tao sống ngoài có một cái hồ lớn được gọi là hồ Cầu Dầu ra thì phụ cân nơi đó còn có một ngọn đồi lớn được gọi là đồi Ông Hổ. cái ngọn đồi này, ngày trước chỉ là một ngọn đồi hoang chỉ trồng chuối mà thôi!"

" Nhưng mấy năm nay lại nghe có một đại gia nào đó trên tỉnh xuống mua đứt ngọn đồi này rồi xây một cái biệt thự vườn bên trên!"

" Rồi làm sao! Căn biệt thự kia có ma hả!" Phạm Long chưa kể hết lời thì con nhỏ Tường Khánh lại chen miệng vào.

" Không phải! ma cỏ gì tầm này!" Phạm Long trừng mắt nhìn Tường Khánh rồi mới kể tiếp.



" Vì ngày xưa nhà tao gần chỗ đó! Cho nên lúc hè! Tao không có việc gì làm, nên làm bậy nó một cái cần câu đi câu cá! Rồi tao nghe nói trên khu biệt thự đó người ta trồng rất nhiều xoài, cho nên nhân lúc trưa nắng tao lẻn lên đó định trộm ít xoài!" Phạm Long cứ từ từ chậm rãi kể khiến cho Minh Béo cùng Tường Khánh gấp đến mức không thể nhịn được

" Rồi làm sao nữa! kể nhanh lên! Gấp c·hết em! Sắp vào lớp rồi nè!" Tường Khánh gấp rút hối thúc.

" Từ!" Phạm Long thấp giọng

" Căn biệt thự vườn đó tuy lớn như thế, nhưng chỉ có một mình ông già làm vườn ở đó má thôi, mà buổi trưa cái ông già kia thường sẽ ngủ trưa! Thế là tao nhân lúc lão ta ngủ trưa rồi trèo rào lẻn vào trong khu biệt thự."

" Lúc đó tao vừa hái mấy trái xoài chín trên cây rồi định chuồn lẹ, nhưng thật không ngờ lúc đó lại có mấy chiếc xe hơi chạy vào!"

" Lúc đó tao hoảng quá! không dám làm gì nên cứ trốn ở trên cây không dám xuống!"

" Mày biết tao nhìn thấy gì không?" Phạm Long gian tà cười hỏi.

" Mẹ kiếp! Long! Tao g·iết mày!" Tường Minh bị Phạm Long làm cho gấp muốn hoảng.

Thật ra Phạm Long cũng muốn đi vào vấn đề chính lắm! thế nhưng hắn phải lựa chọn ngôn từ, và sắp tình tiết sao cho nó hợp lý nhất! chứ hắn nào có thời gian đi câu cá rồi đi ă·n t·rộm xoài, thời gian đó toàn bộ thời gian hắn đều cùng thằng Nhân đi cày net rồi.

Phạm Long cố gắp sắp xếp ngôn từ một chút rồi kể tiếp.

" Tuy lúc đó tao ở trên cây! Nhưng tao vẫn có thể thấy rõ có hai người bước tới, một người là ba của thằng Khương, một người khác tao không có quen biết, nhìn lạ mặt lắm. nhưng tao nghe ba thằng Khương gọi người kia là Chú Ba!"

" Rồi làm sao nữa!" Tường Khánh gấp rút hỏi.



" lúc đó rối qua! Tao không dám cử động gì luôn chỉ có thể chăm chú nghe động tỉnh phía dưới. Tao cũng không nghe rõ bọn họ nói gì, nhưng có nghe loáng thoáng là lần này kiếm được mấy chục cây vàng.

" Một lúc sau tao lại nghe có thứ gì được ném xuống hồ nước. hai người kia ném chừng mười mấy phát rồi mới lên xe rời đi!"

" Chỉ có vậy thôi! ?" Minh Béo có chút thất vọng.

" Ừ! Chỉ có vậy thôi!" Phạm Long gật đầu.

" Mẹ Kiếp! vậy mà cũng là bí mật à! Bộ mày đùa tao vui lắm hay sao?" Minh Béo tỏ ra tức giận vô cùng.

" Anh Minh! nhỏ tiếng chút! Anh Long ý của anh là cái thứ mà hai người kia ném xuống hồ là vàng hả!" Tường Khánh thấp giọng.

" Khả năng cao là như vậy! chứ em nghỉ xem giữa trưa hai người đàn ông không có việc gì làm rồi chạy lên biệt thự trên núi, cũng không có vào nhà mà ném mấy cục đá xuống hồ rồi rời đi à! Có ai rảnh đến mức đó không?" Phạm Long bĩu môi nói.

" Vậy chiếu theo những lời anh nói thì căn biệt thự kia chính là nơi tàng trữ và cất giữ của cải t·ham ô·, nhận hối lộ của bọn chúng!" Tường Khánh lại tiếp tục nói.

" Khả năng cao là như vậy! hơn nữa người được gọi là Chú Ba kia rất có khả năng là cái ô đứng phía sau cho cha con nhà Lê Đình Khương, Lê Đình Lễ!" Phạm Long tỏ ra chắc chắn khẳng định nói.

" Như vậy thì đã sao! Trước mắt cho dù biết chỗ kia là nơi cất giấu tiền của bọn chúng! Nhưng điều tra thì cũng cần có thời gian! Còn việc trước mắt là chiều tụi kia kéo người đánh mày! Làm sao giải quyết! hay là tao gọi dân quân tự vệ qua!" Minh Béo thấp giọng cho ra ý kiến.

" Mày nghĩ mày là ai mà điều dân quân đi qua! Tụi mày đừng có ép ba tụi mày vào thế khó nữa!" Phạm Long không cho là đúng nói.

" Vậy thì mày có cách gì? Nói mau lên đi! Đúng là gấp c·hết tao!" Minh Béo kích động vô cùng dường như muốn đưa tay b·óp c·ổ Phạm Long vậy.

" Trường mình có hai cổng mà! Lát chiều tao đi bằng cổng sau! Tụi nó ở cổng trước! tao cho nó đợi tới sáng hôm sau luôn!"

" Nhưng trốn cũng không phải là cách! Còn thằng Nhân nữa!" Minh Béo không cho là đúng.

" Ai nói trốn không phải là cách! Mà chính là tạo cơ hội để một lưới hốt trọn ổ!" Phạm Long tự tin vô cùng nói.