Trở Thành Nam Nhân Dã Man Nhất Trong Trò Chơi

Chương 130: Đoàn tàu Silence bệnh hoạn E19



Cánh cửa toa ăn ngăn cách không gian phía sau, đưa bóng dáng của Lê Tiệm Xuyên vào trong bóng tối.

Lê Tiệm Xuyên cố gắng điều chỉnh cảm giác tồn tại của mình xuống mức thấp nhất, thuận lợi đi vào chỗ nối tiếp toa xe ở cửa sau toa ăn, chuyển động lắc lư dưới chân mạnh hơn.

Ở đầu kia của chỗ nối tiếp toa xe, cửa được làm hoàn toàn từ sắt, không có cửa sổ thủy tinh nên không thể nhìn thấy tình hình của toa xe khác. Tuy nhiên, theo diễn biến hiện tại, toa xe phía sau không liên quan gì đến màn chơi này, Lê Tiệm Xuyên không có nhiều thời gian để điều tra những thứ vô bổ.

Hắn liếc mắt nhìn hai bên, đặt chiếc cốc vừa lấy từ trong toa ăn dưới vòi nước nóng, vặn mở một dòng nước nhỏ rồi bước đến cửa phòng nghỉ có treo biển trưởng tàu rồi thử kéo cửa.

Không ngoài dự đoán, cửa đã bị khóa.

Nhưng mấy chuyện cạy khóa này Lê Tiệm Xuyên không làm một nghìn lần thì cũng làm tám trăm lần, cặp kính trước đó đã bị nạy tròng kính, lần này gọng kính dài mảnh vừa lúc phát huy công dụng.

Lê Tiệm Xuyên thành thạo chọc hai cái vào lỗ khóa, khóa cửa lặng lẽ bật ra.

Hắn nhẹ nhàng mở cửa phòng nghỉ, nhanh chóng lách vào.

Phòng nghỉ của trưởng tàu không lớn lắm, nói đúng ra thì không được gọi là phòng nghỉ vì nó hẹp đến mức chỉ kê được một chiếc giường đơn rộng một mét.

Cuối giường đơn có một cái tủ vuông nằm dọc theo vách toa tàu, được dùng làm bàn làm việc, phía trên bày khá nhiều sách và tài liệu, còn có một lọ mực nhỏ đã mở.

Móc quần áo nằm ở đầu giường, trên đó treo hai bộ đồng phục, hơi che lại cửa sổ thủy tinh nhỏ.

Mặt trời mọc và ánh ban mai ló dạng ngoài cửa sổ, Lê Tiệm Xuyên nhanh chóng nhìn quanh phòng nghỉ, cuối cùng dừng lại trên chiếc tủ vuông ở cuối giường.

Trong tủ vuông chất đầy sách, đủ mọi thể loại, nhưng có hai loại lặp lại, đều nói về tâm lý học đại chúng.

Ở trong cùng của những cuốn sách này có một ngăn ngầm không dễ bị phát hiện, Lê Tiệm Xuyên rất thạo mấy chuyện giấu đồ, thuận tay gõ hai lần liền biết có bất thường, mò mẫm hai, ba cái liền mở ra.

Trong ngăn ngầm nhét một cuốn sách cũ mỏng, trên bìa có in dòng chữ “Notebook”, Lê Tiệm Xuyên chỉ nhìn thoáng qua, ánh mắt chợt dừng lại.

“Tôi là Thompson Gros.

Vào đêm 22 tháng 12 năm 1931, với tư cách là nhân viên toa hạng nhất của Silence, tôi bắt đầu ca trực đêm đầu tiên của mình… “

Ngày, tháng, năm.

Đây là lần đầu tiên Lê Tiệm Xuyên nhìn thấy thời gian cụ thể trong trò chơi này.

Trước đây, toàn bộ niên đại của manh mối trên người Lauren đều bị bôi đen đã khiến hắn đặc biệt chú ý đến niên đại trong màn chơi này.

Và bây giờ, ngày đã được đề cập đến trong cuốn nhật ký này, theo nội dung của câu đầu tiên thì hẳn là ngày tháng của mùa đông năm ngoái. Suy cho cùng, Thompson là nhân viên đoàn tàu mùa đông năm ngoái.

Lê Tiệm Xuyên cảm thấy cuốn sổ này sẽ là sợi dây cuối cùng mà hắn cần.

Nhưng hắn không xem nữa, hắn không quên mình ở đây để lấy nước nóng. Hắn phải quay trở lại trong ít nhất hai hoặc ba phút. Bên ngoài có quá nhiều người, một khi Thompson bị đánh thức khỏi kiểm soát của Ninh Chuẩn, hắn sẽ bị phát hiện ngay lập tức.

Mở cúc áo gió, Lê Tiệm Xuyên nhét cuốn sổ vào túi trong, tiếp tục lục lọi những thứ khác.

Ngoại trừ cuốn nhật ký này thì không còn manh mối nào khác trong phòng nghỉ có thể thu hút sự chú ý của Lê Tiệm Xuyên.

Nhưng khi Lê Tiệm Xuyên sắp đẩy cửa rời đi, hắn rà lại lần cuối tìm chỗ thiếu sót để bổ sung vào, hắn đột nhiên chú ý đến chiếc bút máy đang dựa vào lọ mực.

Trong lần tìm kiếm vừa rồi, Lê Tiệm Xuyên đã bỏ ra hơn mười giây để cẩn thận kiểm tra nó nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường.

Nhưng ngay tại lúc nhìn thấy nó lần nữa, trong đầu Lê Tiệm Xuyên đột nhiên xuất hiện cảnh tượng đêm đầu tiên trên tàu một cách khó hiểu ___ Sau tiếng gõ cửa kỳ lạ, một vài hành khách đã mở cửa  ra kiểm tra, trong đó có phu nhân Carol đang ôm Marcus, quần áo chỉnh tề, trên đầu ngón tay có vài vết đen.

Ánh mắt Lê Tiệm Xuyên hơi tối lại, nhìn chằm chằm vào cây bút kia vài giây, lấy khăn tay của Ninh Chuẩn ra bọc chiếc bút lại thật kỹ, nhét nó vào túi rồi mở cửa đi ra.

Khi quay lại gian nước nóng, cốc nước vẫn còn thiếu một phần ba mới đầy, không chênh lệch nhiều so với thời gian Lê Tiệm Xuyên ước tính.

Hắn vặn vòi nước lớn, hứng đầy cốc, cầm cốc nước nóng rồi kéo cửa sau của toa ăn.

Trong toa ăn, Ninh Chuẩn dựa vào ghế nhắm hờ mắt, cơ thể khẽ đung đưa theo tàu đang chạy.

Thompson ngồi chéo đối diện với cậu, chống đầu bằng một tay, như thể đang cúi đầu trầm tư. Ở một bên khác của toa ăn, Gucci và Fina vẫn đang ngồi đối diện phu nhân Penny. Phu nhân Penny hình như rất hoạt ngôn, ba người hoàn toàn không hề chú ý đến Lê Tiệm Xuyên.

Lê Tiệm Xuyên đưa nước nóng cho Ninh Chuẩn: “Coi chừng nóng.”

Ngón tay trắng nõn mảnh khảnh như ngọc chạm khắc giữ lấy cốc, Ninh Chuẩn uống một ngụm nước nóng, mặt bị hơi nóng làm cho âm ẩm ướt và hồng hào: “Không sao.”

Theo giọng nói của Ninh Chuẩn, cơ thể của Thompson đang cụp mắt hơi chấn động, theo bản năng ngẩng đầu lên.

Ánh mắt dừng lại một chút khi chạm vào cốc nước trong tay Lê Tiệm Xuyên, đồng tử co rút lại, lập tức cúi đầu chỉnh lại cổ tay áo đồng phục, nhanh chóng liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay.

Ông ta chỉ ngẩn người có hai phút, đồng thời ký ức không bị gián đoạn.

Thompson bí mật thả lỏng cơ bắp căng cứng.

Ông ta nhìn Lê Tiệm Xuyên với vẻ mặt bình thường: “Nếu cần, chúng tôi có thể đưa cho ngài một cái phích nước.”

“Cảm ơn rất nhiều, trưởng tàu.”

Khuôn mặt nghiêm nghị của Lê Tiệm Xuyên lộ ra vẻ hài lòng: “Từ toa hạng nhất đến đây lấy nước nóng thì đúng là hơi phiền.”

“Chúng tôi rất vinh dự được giúp đỡ ngài.” Thompson khách khí nói.

Ngay khi Thompson vừa dứt lời, viên cảnh sát tên Tom bước nhanh tới từ trong lối đi của toa hạng hai, đôi giày da của anh ta giẫm lên sàn tàu, tạo ra một tiếng động dồn dập trầm nặng chói tai.

“Trưởng tàu Thompson, chúng tôi tạm thời trưng dụng khoang số 1 của toa hạng nhất, ba bữa đưa đến khoang. Xin các vị hợp tác.”

Cuộc trò chuyện trước đó với Gucci và Smith rõ ràng không vui vẻ, khuôn mặt của Tom cực kì khó coi, trong lời nói cũng thiếu đi lớp thiện chí đạo đức giả, thô lỗ hơn rất nhiều.

“Ngoài ra.”

Tom đột nhiên quay đầu nhìn hai người Lê Tiệm Xuyên, ánh mắt lạnh băng: “Những hành khách khác không nên tự ý đi lại. Nếu như có chuyện xảy ra, bót cảnh sát Catlance sẽ không chịu trách nhiệm.”

Ninh Chuẩn đã uống xong nửa cốc nước nóng, sắc mặt trông khá hơn, đỡ cánh tay Lê Tiệm Xuyên đứng lên, vẻ mặt có chút kiêu ngạo và mỉa mai, cười lạnh nói: “Cảm ơn đã nhắc nhở. Ngài đúng là một cảnh sát tốt, công chính, liêm minh.”

Biểu cảm của Tom thay đổi một cách khó phát hiện.

Ninh Chuẩn không nói lời thừa với Tom nữa, Lê Tiệm Xuyên kéo cánh tay cậu, hai người khẽ gật đầu với Thompson rồi cùng nhau rời khỏi toa ăn, trở về khoang.

Khi đang đứng trong lối đi của toa hạng nhất chờ Ninh Chuẩn mở cửa khoang, Lê Tiệm Xuyên cố ý dừng lại ở hai khoang nằm hai bên khoang số 8, cẩn thận lắng tai nghe.

Khoang số 6 của hắn không có ánh mắt tọc mạch của Lily, lúc này cũng không có ai. Ở khoang số 10, Vivien Leigh gần như im lặng, nhưng có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều và yếu ớt.

Sau khi vào khoang, Lê Tiệm Xuyên khóa trái cửa, lập tức lấy cuốn sổ và cây bút của Thompson ra, hạ giọng kể lại ngắn gọn suy đoán của mình về hai món đồ này.

“Nó đúng là sợi dây chúng ta có thể đi sâu vào.”

Ninh Chuẩn nói.

Lê Tiệm Xuyên cởi áo khoác ngồi ở trên giường, Ninh Chuẩn dựa vào người hắn, tùy ý mở cuốn sổ ra, nói nhỏ: “Nếu vị trí của Thompson là người ngoài cuộc lãnh đạm thì có lẽ em biết nội dung của cuốn sổ này và mục đích của cây bút kia là gì.”

Lê Tiệm Xuyên trầm ngâm, nhìn xuống cuốn sổ.

Trang đầu tiên được mở trong cuốn sổ ghi chép đã lộ ra toàn bộ, trang giấy hơi ố vàng toả mùi cũ kỹ, phông chữ tiếng Anh phía trên rất cân đối và cẩn thận.

“Tôi là Thompson Gros.

Vào đêm 22 tháng 12 năm 1931, với tư cách là nhân viên toa hạng nhất của Silence, tôi bắt đầu ca trực đêm đầu tiên của mình.

Tôi được chuyển từ toa hạng ba bẩn thỉu và thấp kém lên toa hạng nhất. Lẽ ra tôi phải cảm thấy vui sướng và thích thú, nhưng tiền đề là tôi không nghe lỏm được những lời nói đó của trưởng tàu.

Tôi nghe thấy người phụ nữ kia van xin trưởng tàu che giấu bệnh tình nguy hiểm của con trai bà ta… Việc này chẳng khác gì nhốt quỷ dữ ăn thịt người vào tàu cả!

Và tất cả các hành khách vô tội khác đều không hề hay biết.”

Nếu chỉ xem nội dung của trang này thì danh tính của hành khách mắc bệnh tâm thần đã quá rõ ràng.

Nhưng Lê Tiệm Xuyên biết câu trả lời thực sự hiển nhiên không đơn giản như vậy.

Ngón tay của Ninh Chuẩn tiếp tục lật sang trang.

“Sáng sớm ngày 23 tháng 12 năm 1931, tôi đã trải qua một đêm dằn vặt và quyết định bí mật thông báo cho hành khách trên hai toa về danh tính của quỷ dữ.

Hành khách tên Smith ở toa hạng hai không đồng ý với tôi.

Smith tuyên bố sẵn sàng chữa trị cho hành khách kia, đồng thời sẽ tiến hành thử nghiệm vào bữa sáng, tôi không ngăn cản Smith.

Quý cô Raewyn ở khoang số 1 bị mất chó cưng và nhờ tôi tìm giúp, nhưng tôi nhớ cô ấy đâu có mang theo vật nuôi nào lên tàu.

Nhưng tôi vẫn đồng ý giúp cô ấy.”

Nội dung ghi chép giống như nhật ký chỉ gồm hai trang, sau đó là một cách diễn đạt hoàn toàn khác.

Trong nội dung tiếp theo, Thompson không còn ghi chú ngày tháng nữa mà giống như chỉnh lý điều lệ, liệt kê từng hàng một giống như nội dung chú giải tạm thời.

Thay vì nói là bản ghi chép, có lẽ giống với một bản ghi nhớ hơn.

Chỉ là nội dung Thompson ghi lại không phải là những việc khẩn cấp, mà là về một vài chuyện liên quan đến hành khách toa hạng nhất và hạng hai.

“Dây xích cho chó tùy chỉnh của quý cô Raewyn cuối cùng cũng có ích;

Có vẻ như ngài Lauren không thích con mồi phản kháng;

Ngài Fernan đã phát hiện ra vấn đề của ngài Lauren, nhưng ngài Lauren tin chắc tiền có thể làm được mọi thứ, kể cả việc bỏ qua các nguyên tắc của mình;

Ngài Berlick nhìn thấy ảnh ngược trên cửa sổ đoàn tàu, Berlick không thích tiền tài, có lẽ còn là một người trưởng thành đầy lòng cảm thông, nhưng thân phận của Berlick không cho phép Berlick làm những việc không cần thiết;

Bốn học sinh kia đều là kẻ nhát gan, tiểu thư Vivien Leigh là một ngoại lệ, nhưng không ai trong số họ có thể so sánh với ngài Smith đáng kính…”

Trang giấy được lật từng tờ một.

Cho đến cuối cùng, là một dòng chữ gây kinh hãi __

“Vào đêm giáng sinh… con quỷ dữ đó đã bị bắt!”

Ánh mắt Lê Tiệm Xuyên tối lại.

Hắn nhìn chằm chằm câu này vài giây, cụp mắt xuống, xoa xoa ấn đường.

Khi hắn ngước mắt lên, liền nhìn thấy Ninh Chuẩn trong lòng đột nhiên nhỏm dậy cầm lấy cây bút bị chảy mực kia, sau đó viết thêm một hàng chữ giống hệt nét chữ của Thompson trên trang giấy trống ở cuối cuốn sổ.

“Quỷ dữ đã bị kiềm chế, nhưng tôi bắt đầu tự hỏi liệu mọi thứ mình làm có đúng hay không.”

Cả ngày hôm nay, Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn đều không bước ra khỏi khoang.

Vào chạng vạng tối, khi nhân viên đoàn tàu đúng hạn đến tiến hành bỏ phiếu, Lê Tiệm Xuyên đã bỏ phiếu ngẫu nhiên cho Marcus.

Mà Ninh Chuẩn bỏ phiếu cho Lê Tiệm Xuyên.

Hết chương 130