Trở Thành Thiên Tài Tốc Biến Của Học Viện Ma Pháp

Chương 14: Kẻ bất tài trong lớp S (1)



Một buổi sáng mùa đông lạnh giá, tiếng chim hót líu lo vang vọng khắp Arcanium.

Diện tích của Học viện Stella có thể được coi là lớn trong thành phố, và với đầy đủ cơ sở vật chất, học sinh không cần phải rời khỏi trường trong cả học kỳ.

Học viện cũng có nhiều khu vực riêng dành cho quý tộc.

Trong một căn phòng tối tăm.

Hong Bi-Yeon quỳ dưới đất. Hong Yi-el, một giáo sư sử dụng nguyên tố lửa được biết đến với biệt danh ‘Gai bạc’, đứng trước cô với ánh mắt sắc nhọn.

“Ba câu trả lời sai?”

“……..”

Nghe thấy câu hỏi lạnh lẽo đó, Hong Bi-Yeon cúi đầu khiến mái tóc bạc óng ả, vốn là thứ khiến những học sinh nữ khác đều ghen tị, xõa xuống đất.

--------------------------------------------

{Góc nhìn của Hong Bi-Yeon}

Tôi không có lời bào chữa nào cả. Mẹ luôn nói, “Nếu không thể trả lời được câu hỏi, đó là lỗi của bản thân tôi vì chưa học hành chăm chỉ.’’

Bốp.

Rồi, ba cái tát liên tiếp vang vọng khắp phòng.

“Ngẩng đầu lên đi.”

Mẹ ném bài kiểm tra vào mặt tôi.

Một vài tờ bay khắp phòng trong khi một số thì đủ mạnh để va vào mặt tôi, nhưng bà ấy dường như không quan tâm.

“Làm lại lần nữa, cho đến khi nào con hiểu thì thôi. Từ đầu đến cuối.”

Bài kiểm tra phân hạng khó một cách kì lạ.

Dù tôi có làm sai 3 câu hỏi đó, số học sinh trả lời đúng thậm chí còn thấp hơn 10%, vì vậy không có gì xấu hổ khi không làm được cả.

Nhưng tôi vẫn cảm thấy thật nhục nhã.

Những học sinh trong lớp S khác mà tôi coi như đối thủ có từ 1 đến 2 câu trả lời đúng trong 3 câu hỏi kì lạ kia, nhưng ba người trả lời đúng tất cả có xuất thân rất bình thường, và họ không hề được học hay chuẩn bị gì trước khi nhập học tại Học viện.

“Ngay cả tiểu thư Eisel của gia tộc Đại công tước Morph đã lụi tàn cũng có thể làm được 2 câu. Nếu không thể trả lời đúng dù chỉ một câu, việc mà những kẻ hạ đẳng kia cũng có thể làm được, chứng tỏ rằng con cũng không hơn gì chúng cả. Hiểu không? Đặt mình vào vị trí của chúng, và làm lại một lần nữa đi.”

“Vâng thưa mẹ.”

Tôi vô thức nhìn xuống xấp giấy kiểm tra dưới sàn.

Bài thi này kiểm tra sự sáng tạo, tư duy logic cùng khả năng suy nghĩ, và nó gồm những câu hỏi mà tôi không thể hiểu nổi.

‘Những công thức, ma pháp, nguyên liệu được nhắc đến trong đó hoàn toàn xa lạ đối với tôi’.

Làm sao tôi có thể vượt qua những vấn đề hóc búa đó được?! Tôi chỉ làm như những gì mình đã được dạy, và suy nghĩ theo cách mà tôi đã nghĩ vô số lần trước đó.

“Con biết vì sao mẹ lại hà khắc với con không? Vì mẹ muốn tốt cho con cả thôi. Đừng như mẹ, nếu con muốn lớn lên trở thành nỗi ô nhục của vương quốc, rồi phải rời khỏi cung điện và trở thành một giáo sư nhỏ bé. Đừng để chuyện đó xảy ra.”

Dù là nỗi ô nhục của vương quốc, nhưng không phải ai cũng có thể trở thành giáo sư tại Học viện Stella. Đây là nơi quy tụ của các pháp sư giỏi nhất.

Nhưng mẹ tôi còn tham vọng nhiều hơn so với cái danh giáo sư Học viện.

Cụ thể là Vương quốc Adolevit.

Điều đó là bất khả thi đối với mẹ tôi, Hong Yi-el. Bởi vì bà không có tài năng.

Nên mẹ đã nuôi dạy tôi.

Bởi tôi có những tư chất đặc biệt, như một viên kim cương tỏa sáng rực rỡ, thứ mà mẹ còn thiếu.

“Mẹ làm điều này là vì con. Con… Con phải vượt qua chị của mình. Con có thấu nỗi lòng mẹ không?”

‘Tôi không hiểu.'

“Vâng thưa mẹ.”

Lặp đi lặp lại câu đáp đó.

Những câu hỏi kia vẫn quá phức tạp đối với tôi dù mẹ đã rời đi.

Nên tôi băn khoăn.

Những học sinh trả lời đúng những câu hỏi đó là ai? Sao có thể có một pháp sư trong vương quốc giải quyết được những vấn đề mà tôi, người đã học ma pháp từ khi mới 3 tuổi, còn bó tay?

‘Sao mình lại dày vò bản thân như thế nhỉ?'

Giấu nỗi uất hận kín trong lòng, tôi cầm bài kiểm tra lên.

‘Nếu không làm xong, mình sẽ không thể thoát khỏi căn phòng tối tăm, cô độc, với nguồn sáng lờ mờ chỉ từ cửa sổ này.’

-------------------------------------------

{Góc nhìn của Baek Yu-Seol}

Không muốn khoe khoang, nhưng ở kiếp trước, tôi khá giỏi kết thân với người khác.

Nên khi nhập học vào Học viện Stella, tôi cố gắng làm quen với những học sinh trong lớp. Dù sao cũng là cuộc đời mới, và tôi có thể không quay lại Trái đất được nữa, nên tôi phải sống hết mình.

Nhưng trong lớp S này…

Lớp S này toàn những kẻ lập dị không có chút giao tiếp xã hội nào.

Nỗ lực của tôi đã thất bại ngay lập tức.

“Hàaa…”

Tôi thở dài.

Không như những lớp từ F đến A với mỗi bậc được chia thành nhiều lớp nhỏ, lớp S chỉ có duy nhất một lớp. Trong tổng số 1.141 học sinh, chỉ có 41 học sinh trong lớp S, nên việc chia như vậy là hợp lý.

Tôi mở cửa lớp và bước vào phòng, hơn một nửa số học sinh đang ngồi tự học. Không khí tẻ nhạt khiến tôi như sắp phát điên.

‘Đừng học hành chăm chỉ quá như thế. Hãy ra ngoài và vui chơi đi chứ. Như tôi đây này…'

Tôi lặng lẽ đi xuống hàng ghế cuối lớp, ngồi xuống, rồi chậm rãi quan sát xung quanh.

Có nhiều gương mặt quen thuộc đối với tôi. Những nhân vật vốn chỉ là sản phẩm 2D, 3D để giải trí trở thành những con người thật ngay trước mắt.

Hơn nữa họ đều là những nhân vật nổi tiếng trong game, và mỗi người trong số đó sẽ nổi tiếng khắp thế giới sau 5 đến 10 năm nữa.

Hoàng thái tử của Đế quốc Skalben, người kế thừa Hoàng hôn Tháp,… vv.

Tất nhiên, không phải ai cũng nổi tiếng theo hướng tích cực.

Có khả năng năm người hoặc hơn đang ngồi trong lớp này, bao gồm cả Mayoseong, sẽ phản bội thế giới pháp thuật và chống lại con người. Cậu ta sẽ trở thành kẻ thù đáng gờm.

‘Mình mong rằng nữ chính sẽ ngăn chặn điều đó xảy ra, nhưng…’

‘Sao có thể lường trước được tương lai chứ?'

Tôi liếc nhìn cô gái với mái tóc đen ngồi góc phải cuối lớp. Cô đang tự học bài trước khi vào tiết. Tôi phải quên đi hình ảnh nhân vật Edna trong game mà tôi biết. Cô gái đằng đó là Edna bằng xương bằng thịt, người chưa bao giờ chùn bước trước những người chơi khác.

Tôi không biết tương lai mà cô sẽ tạo ra. Tôi chỉ có trong tay những thông tin rời rạc về những sự kiện sẽ xảy ra.

‘Không nên thu hút sự chú ý của cô ấy, có lẽ cô vẫn đang nghĩ thế giới này chỉ như một tiểu thuyết lãng mạn giả tưởng bình thường.’

Nếu tôi làm gì đó khác với tiểu thuyết gốc, Edna sẽ nhận ra ngay.

‘Nhân tiện, cô trông thật xinh đẹp.’

Một vài học sinh trong lớp S cũng đang quan sát tôi.

Sao một học sinh yếu kém tên Baek Yu-Seol lại vào được lớp S? Những học sinh đó chắc đang tự hỏi trong đầu. Họ cố gắng hết sức để được ngồi ở đây, nhưng nhìn thấy một kẻ như tôi không cần nỗ lực gì trong lớp có lẽ khiến họ thấy khó chịu.

“…… Có phải cậu ta không?”

“Đó là lí do vì sao cậu ấy trông có chút thư sinh nhỉ…”[note53293]

“Không, cha tớ đã liên hệ với Hội đồng và trực tiếp hỏi họ. Bạn nữ ngồi trong góc với cậu ấy cũng thế."

“Hmm… Họ giỏi thật nhỉ?”

Tôi thấy khó chịu vì những ánh nhìn xung quanh. Trông họ như muốn lột da tôi vậy.

‘Không thể nào. Việc tôi ở lớp S là nguyên nhân ư?'