Gió đêm nhè nhẹ, cuốn theo vô vàn bông tuyết rơi lả tả trong không khí.
Trần Thước đậu xe bên lề đường. Ánh đèn không chiếu tới hắn, cả người từ trên xuống dưới đều là một màu đen, tản ra khí lạnh khiến người qua đường không dám lại gần.
Tay Trần Thước kẹp một điếu thuốc, tay kia nhắn tin với Cố Hành Nguyên.
Cố Hành Nguyên:
Trần Thước híp mắt nhìn cái tên kia, đáy mắt loé lên tia nguy hiểm.
Năm ngoái Tưởng Nhất Minh bị Trần Thước đánh một trận sống dở chết dở vì tội bôi nhọ Lạc Yên, hoá ra tên khốn đó chưa hề biết sợ.
Bề ngoài thì tỏ ra ăn năn hối lỗi nhưng bên trong lại nhăm nhe chờ ngày trả thù.
Hàm răng Trần Thước cắn cắn đầu thuốc, di qua di lại đến mức nó bẹp dí.
Hắn không trả lời lại mà gọi thẳng cho Cố Hành Nguyên.
Điện thoại đổ hai hồi chuông thì người bên kia nhấc máy.
Cố Hành Nguyên mở loa ngoài, giọng nói hơi uể oải: “Nghe đây.”
Hắn đang ngồi trong phòng kín, xung quanh tắt đèn tối om, trước mặt là màn hình máy tính.
Bài viết chụp trộm Lạc Yên và Trình Cảnh Thiên đã bị Cố Hành Nguyên hack rồi gỡ xuống, bây giờ diễn đàn trường Thành An hoàn toàn trắng xoá, tựa như chưa có chuyện gì xảy ra.
Sau đó Cố Hành Nguyên còn điều tra cả địa chỉ IP của người đăng ẩn danh kia, biết được đó là tài khoản phụ của Tưởng Nhất Minh.
Trần Thước đã hỏi qua Trình Cảnh Thiên, biết được đó là ngày có lớp bồi dưỡng Vật Lý.
Mà Tưởng Nhất Minh lại là học sinh 12 phải ở lại tự học, khả năng cao hắn đã tình cờ nhìn thấy Lạc Yên và Trình Cảnh Thiên tan học cùng nhau.
Diễn biến tiếp theo thì ai cũng biết.
Trần Thước đáp một tiếng: “Cậu gửi tất cả bằng chứng qua cho Trình Cảnh Thiên.” Hắn bẻ điếu thuốc làm hai, vứt vào thùng rác gần đó. “Còn lại để cậu ta tự lo liệu.”
Cố Hành Nguyên gõ gõ bàn phím, làm như lời Trần Thước: “Cậu không định ra mặt à?”
Mí mắt Trần Thước hơi nhấc lên. Hắn thấy Lạc Yên từ xa đi đến, cúi đầu phủi tàn thuốc dính trên áo.
Giọng hắn nhàn nhạt không rõ vui buồn: “Để xem thế nào.”
Cố Hành Nguyên trầm mặc. Hắn biết Trần Thước tự có tính toán của mình nên không hỏi nữa.
Lúc Lạc Yên lại gần, trên người Trần Thước đã không còn dấu vết bất thường nào.
Lạc Yên lắc đầu: “Chưa.” Cô để ý thấy vai áo hắn bị dính tuyết. “Cậu đứng chờ bao lâu rồi?”
Trần Thước đứng yên để cô giúp mình phủi tuyết, lơ đễnh đáp: “Không lâu lắm.”
Thực ra hắn đã đến đây được hai tiếng rồi, trước đó vẫn luôn ngồi trong cửa hàng tiện lợi dưới chung cư giết thời gian.
Trên đường đi xuống, Lạc Yên đã chuẩn bị tinh thần đối mặt với sự truy hỏi từ Trần Thước. Đến khi gặp rồi, người này lại ung dung đến lạ, hoàn toàn không hỏi han gì.
Làm cho cô trở nên lo lắng đứng ngồi không yên.
Nhưng người ta vẫn có câu nói bình yên trước cơn bão đó thôi.
Lạc Yên nuốt nước bọt, tinh tế thăm dò Trần Thước: “A Diễn.”
Hắn không nhìn mặt cô, thản nhiên đưa nón bảo hiểm cho qua, nói: “Lên xe, mình đưa cậu đi ăn.”
Thái độ chém đinh chặt sắt, hoàn toàn không muốn bàn luận thêm bất cứ chuyện gì.
Lời nói đến miệng lại bị nuốt vào.
Lạc Yên không dám nhiều lời, nhận lấy nón bảo hiểm rồi chậm chạp bám vai Trần Thước trèo lên.
Cô chọc chọc lưng hắn, e dè hỏi: “Cậu biết rồi phải không?”
Chuyện của cô và Trình Cảnh Thiên.
Trần Thước không quay lại, khởi động xe: “Nói sau đi, bây giờ đi ăn trước.”
Lạc Yên khẽ gật đầu, theo thói quen vòng tay qua eo hắn.
…
Xe moto lao đi vun vút, luồn lách qua kẽ hở giữa những chiếc ô tô lớn, ngang nhiên tranh làn đường rồi phóng trước một đoạn dài.
Cảnh vật cứ thế nhoè dần dưới tầm mắt của Lạc Yên. Cô nhìn bóng lưng cao gầy của thiếu niên trước mắt, hít sâu một hơi, hai bàn tay giữ chặt eo Trần Thước thêm một chút.
Cả quãng đường không ai nói với ai câu nào.
Nếu mất tập trung khi lái xe sẽ rất nguy hiểm nên Trần Thước hoàn toàn không suy nghĩ lung tung như Lạc Yên, chỉ chuyên tâm đưa cô đến quán ăn an toàn.
Thỉnh thoảng hắn sẽ quay đầu liếc cô một cái, còn cô lại một mực im lặng dán người lên lưng hắn như gấu koala.
Đây có thể được xem là cách giao tiếp ngầm giữa bọn họ.
Xe dừng lại trước một quán mì gõ, là quán quen mà hai người đã ăn từ lâu rồi.
Tình cờ là Lạc Yên cũng đang thèm mì vằn thắn.
Trần Thước còn bận đỗ xe nên Lạc Yên đi vào trước. Cô ngồi xuống rồi gọi hai tô mì vằn thắn và một đĩa sủi cảo chiên.
Đây là quán ăn đêm nên buổi tối muộn mới là thời gian cao điểm. Khách đa số là dân văn phòng về muộn, hoặc công nhân, hoặc là học sinh giống Lạc Yên và Trần Thước.
Lúc Trần Thước vén bạt đi vào, hắn phải nhìn một lúc mới tìm thấy Lạc Yên ở trong góc. Cô chống cùi chỏ lên bàn, đang cầm điện thoại nhắn tin với ai đó.
Trần Thước không nói gì, chân dài duỗi ra kéo ghế ngồi xuống đối diện Lạc Yên.
Thấy có tiếng động, Lạc Yên buông điện thoại xuống. Cô vừa định rót nước trà thì Trần Thước đã nhanh hơn một bước.
“Để mình làm.” Hắn cẩn thận lau miệng hai chiếc cốc, tráng qua một lượt rồi mới đổ nước ra, đưa một cốc trà ấm đến trước mặt cô.
Lạc Yên uống một ngụm cho thông họng.
Cô nhìn người con trai đối diện qua đáy cốc. Vẻ đẹp của Trần Thước thiên về mềm mại ôn hoà, trên sống mũi còn có nốt ruồi nhỏ ăn tiền, vừa nhìn lập tức có thiện cảm.
Mà tính cách hắn cũng vậy, nhẹ nhàng điềm tĩnh, chưa từng to tiếng với ai.
Chỉ có năm ngoái khi hắn biết chuyện đồi bại mà Tưởng Nhất Minh gây ra cho Lạc Yên liền nổi giận đùng đùng, đánh người ta đến mức biến dạng mặt mày.
Trần Thước là kiểu hiếm khi nổi nóng, nhưng đã bộc phát thì không ai cản nổi.
Hai người ngồi cùng nhau nhưng bầu không khí vô cùng gượng gạo. Trần Thước cúi đầu im lặng uống nước, Lạc Yên cũng không biết làm sao.
Cứ như mười năm quen biết của họ đều đã tan biến thành mây khói vậy.
Bông tuyết níu mình trên cành cây khô khẳng khiu, nhìn đâu cũng chỉ là một màu trắng xoá.
Một lát sau bà chủ mới bưng đồ ăn ra, còn xin lỗi ríu rít vì hôm nay khách quá đông.
Trần Thước bóc vỏ con tôm trong phần của mình rồi gắp qua cho Lạc Yên, nói: “Đưa qua mình bóc cho.”
Cho dù hắn đang giận thì vẫn không quên chăm sóc cô từng ly từng tí.
Lạc Yên ngẩng đầu nhìn hắn, rốt cuộc cũng nở nụ cười: “Cậu hết giận mình rồi?”
Trần Thước rũ mắt không đáp, tự gắp con tôm trong chén Lạc Yên ra.
Dưới gầm bàn, cô đá nhẹ lên chân hắn, giở chiêu nhõng nhẽo: “A Diễn.”
Trần Thước bất đắc dĩ, trả con tôm đã được bóc vỏ sạch sẽ cho Lạc Yên: “A Ly, mình chưa bao giờ giận cậu.”
Lạc Yên nghe xong thì ngẩn người.
Bốn mắt nhìn nhau, Trần Thước chống đôi đũa vào chén mì vằn thắn. Hắn đặt cằm lên đó, nói rành mạch từng chữ: “Không phải giận dỗi. Là mình đang lo cho cậu.”
Hai câu này lập tức gỡ bỏ toàn bộ lo lắng bồn chồn của Lạc Yên suốt mấy tiếng qua.