Trở Về Bên Em 2

Chương 33: Lần đầu tiên có cảm giác bị cho ăn cơm chó



Mặc dù trong quán có lò sưởi thì vẫn không đủ sức chống chọi với cái lạnh mùa đông, lạnh đến mức đông cứng cả khoé miệng Lạc Yên.

Đôi đũa cô đang cầm trên tay rớt cạch xuống bàn.

Lạc Yên kích động bắt lấy tay Trần Thước “Cậu biết từ lúc nào?”

Miếng mì đưa đến miệng bị chặn lại, hắn nhăn nhó: “Cho mình ăn trước một miếng đã nào.”

Bị nhắc nhở, Lạc Yên đành ngượng ngùng thả tay ra.

“Chậc.” Trần Thước gõ đũa vào chén cô, hất cằm: “Cậu cũng ăn đi, vừa ăn vừa nói.”

“Được rồi.” Không còn cách nào khác, Lạc Yên phải cam chịu nghe lời.

Nhưng vừa mới ăn được một miếng, cô đã không nhịn nổi mà làm phiền hắn.

“A Diễn, mình ăn rồi! Cậu mau nói!”

Trần Thước suýt thì sặc: “...”

Hắn cố gắng vớt vát thêm một thìa nước lèo rồi ngẩng lên: “Nhớ lần cậu hỏi mình Wechat của Trình Cảnh Thiên chứ?”

Lạc Yên kinh ngạc mở to mắt: “Cậu biết từ lúc đó?”

Trần Thước gật đầu, hất cằm: “Mì sắp nở rồi.”

Lạc Yên phớt lờ câu này. Cô kéo xích ghế lại, tìm cách thoái thác: “Nhưng mình đã nói là muốn cảm ơn Trình Cảnh Thiên vì chuyện thẻ học sinh thôi mà.”

Trần Thước nghe câu này thì cười ra tiếng.

Hắn dứt khoát buông đũa xuống, đánh giá gương mặt ngây thơ của cô: :“A Ly à, mình không phải người chân ướt chân ráo mới yêu đương như cậu đâu.”

Lạc Yên sửng sốt.

Ý bảo trong mắt hắn, hành động lấp liếm của cô chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ.

Người có kinh nghiệm tình trường như Trần Thước chỉ cần liếc nửa con mắt cũng biết được ý đồ mà Lạc Yên vụng về giấu giếm.

Lạc Yên đã bị nhìn thấu tâm tư nên từ lúc này cô cũng không còn giả vờ nữa.

Cô nhẹ hỏi: “Cậu lo sẽ có Tưởng Nhất Minh thứ hai à?”

Hắn chau mày, vẻ mặt đột ngột trở nên nghiêm túc.

Lạc Yên ngược lại mỉm cười. “Đừng lo A Diễn.” Cô vuốt phẳng hai đầu chân mày đang xoắn lại của Trần Thước. “Trình Cảnh Thiên không phải người như vậy đâu.”

Đương nhiên Lạc Yên cũng biết những lo lắng của Trần Thước.

Hắn không nói ra, nhưng cô đều biết.

Mặc dù ngoài mặt Trần Thước luôn khuyến khích Lạc Yên thử yêu đương, nhưng trong thâm tâm hắn lại là người khó tính nhất, luôn âm thầm soi xét từng người con trai tiếp cận cô.



Vì Trần Thước cũng là con trai, tất nhiên hắn sẽ có đánh giá chính xác nhất.

Chỉ cần hắn phát hiện đối phương có dấu hiệu không ổn, hắn sẽ trực tiếp dẹp bỏ luôn.

Tưởng Nhất Minh là một ví dụ. Năm đó khi sự thật được phơi bày, Trần Thước đã không do dự mà xông qua Thành An tẩn hắn một trận nhừ tử.

Nhưng Trình Cảnh Thiên không phải là Tưởng Nhất Minh.

Lạc Yên không giải thích được điều này, nhưng cô tin rằng Trình Cảnh Thiên là người tốt, ít nhất anh sẽ không làm hại cô.

Mọi thứ đều có thể làm giả, nhưng đôi mắt và cảm giác giữa người và người vẫn còn.

Cô nhìn thấy ánh sáng vụn vỡ trong đôi mắt của Trình Cảnh Thiên. Có tổn thương, có hận thù, nhưng anh lại không bị chúng vấy bẩn, vẫn giữ vững được sự ngay thẳng của mình.

Lạc Yên suy nghĩ nhiều đến mức hơi thất thần.

Trần Thước huơ huơ tay, gọi tâm hồn treo ngược cành cây của cô trở về: “A Ly, tỉnh.”

Cô bị giật mình tỉnh lại, ngơ ngẩn chụp lấy tay hắn.

Trần Thước liếm môi, nói: “Cố Hành Nguyên xoá bài đăng trên diễn đàn trường rồi.”

Lạc Yên khẽ gật đầu. Chuyện này lúc nãy Trình Cảnh Thiên đã nói cho cô biết.

Nhưng cô thấy xoá hay không cũng không quan trọng lắm. Dù sao cả hai trường đều không cấm học sinh yêu sớm, cả cô và Trình Cảnh Thiên đều không làm gì sai cả.

Ăn xong, Trần Thước chở Lạc Yên về.

Một ngày vất vả bên chỗ Trình Cảnh Thiên, bây giờ cả người Lạc Yên đều mệt mỏi rã rời, mí mắt nặng trĩu díu vào nhau.

Cô dựa hẳn vào tấm lưng dày rộng của Trần Thước, hai tay vịn chặt eo hắn.

Thấy trước mặt là đèn đỏ, Trần Thước chầm chậm hạ tốc độ xe, dừng lại trước vạch kẻ.

Hắn liếc người yên lặng ít nói phía sau, không nói không rằng ngồi thẳng lưng lên một chút để Lạc Yên tựa lên được thoải mái hơn.

Bình thường hắn sẽ không đồng ý để cô ngủ gật trên xe, chỉ có lần này là phá lệ.

Xe tiếp tục chạy, không biết có phải vì quá mệt hay không nhưng kỳ lạ là Lạc Yên không cảm nhận được chút gió và lực cản không khí nào.

Tất cả ngọn đèn hai bên đường được thắp sáng chạy dài tít tắp, nhìn từ trên xuống như vô vàn vì sao nối đuôi nhau.

Đường rất vắng, xe moto chầm chậm xé bóng đêm, vượt qua từng ngã tư góc phố.



Đêm khuya gần mười hai giờ đêm, Trần Thước một mình chạy xe trở về.

Gió rét buốt, cành cây khô bị thổi đong đưa như muốn gãy.

Mắt thấy từ xa có một con đường nhỏ, Trần Thước vặn tay ga, bánh xe rẽ sang phải, chạy vào sân một khu chung cư cao cấp.



Trình Cảnh Thiên đang ngồi hút thuốc bên ngoài cửa hàng tiện lợi, phía trên là chiếc ô mở lớn phủ đầy tuyết. Anh mặc áo khoác dài màu xám, đầu đội nón lưỡi trai, dáng vẻ vừa đơn độc vừa lạnh lùng.

Anh thấy Trần Thước đậu xe trước mặt, bàn tay kẹp điếu thuốc vẫy vẫy thay lời chào.

Gạt tàn đầy tàn thuốc, chứng tỏ Trình Cảnh Thiên đã hút rất nhiều.

Trần Thước cởi mũ bảo hiểm đi đến ngồi bên cạnh, cau mày: “Cậu hút ít thôi, chết sớm đấy.”

Trình Cảnh Thiên cười một tiếng, thong thả gảy tàn thuốc: “Biết rồi, do hôm nay trời lạnh quá thôi.”

Vừa nói xong, anh không tiếng động đẩy hộp thuốc lá và bật lửa đến trước mặt Trần Thước.

Hắn không định hút, nhưng cuối cùng cũng rút lấy một điếu.

Lâu lắm rồi Trần Thước mới hút thuốc trở lại, không ngờ lần này hắn vừa mở miệng thì bị sặc khói, khom người ho liên tục mấy cái.

Yết hầu Trình Cảnh Thiên lăn lộn. Anh cúi đầu cười hỏi: “Không sao chứ?”

Đầu thuốc lá bị anh dúi vào gạt tàn, ngọn lửa lập tức tắt dúm.

Trình Cảnh Thiên liếm liếm đôi môi khô, nhai một viên kẹo cao su bạc hà.

Điện thoại trong túi rung lên, anh lấy ra xem.

Là tin nhắn Lạc Yên báo đã về nhà bình an.

A Ly:

Trần Thước nhổm dậy. Hắn ho đến mức hai mắt đỏ hoe như vừa khóc: “Vẫn ổn.”

Trình Cảnh Thiên không để ý. Anh vừa cười vừa cúi đầu nhắn tin, đáy mắt đặc biệt dịu dàng.

Trong phút chốc, Trần Thước nhận ra mình chính là kẻ dư thừa ở đây.

Trình Cảnh Thiên:

A Ly:

Trình Cảnh Thiên:

Đợi một lúc lâu nhưng Lạc Yên không còn nhắn lại nữa, Trình Cảnh Thiên đoán cô đã ngủ quên mất.

Anh vẫn tiếp tục nhắn.

Trình Cảnh Thiên:

Chúc người đẹp ngủ ngon rồi, Trình Cảnh Thiên mới vui vẻ ngẩng lên, vô tội hỏi: “Cậu nói gì cơ?”

Trần Thước: “...”

Hắn nghẹn lại, lần đầu tiên có cảm giác bị cho ăn cơm chó.