Lạc Yên dọn đồ xong thì cầm balo lên, vui vẻ nói với người sau lưng: “Mình đi…”
Người con trai đang khom lưng nhìn chằm chằm bức tranh, sắc mặt nặng nề.
Gương mặt Lạc Yên biến sắc, lắp bắp: “A… anh…”
Trình Cảnh Thiên thấy bức tranh cô vẽ rồi.
Anh chớp mắt mấy cái, sau đó từ từ đứng thẳng dậy, đối diện với cô.
Đáy mắt thiếu niên đỏ ngầu, cả người tràn đầy hơi thở xâm lược.
Lạc Yên không nghĩ sẽ có một ngày, tâm tư thầm kín mà mình cất giữ trong lòng lại cứ thế phơi bày trước mắt Trình Cảnh Thiên.
Bao nhiêu cảm xúc xấu hổ, hồi hộp, hoảng sợ chồng chất lên nhau, giống như sóng biển mạnh mẽ hòng nhấn chìm cô.
Rõ ràng cô gái nhỏ chưa chuẩn bị gì cho tình huống này.
Trình Cảnh Thiên không một tiếng động, từng bước áp sát Lạc Yên.
Cô lùi một bước, anh tiến một bước.
Đến khi gót giày đụng vào chân tường, cô mới hoảng hốt nhận ra mình đã bị anh vây chặt.
“A!”
Lạc Yên sợ hãi kêu lên. Người con trai không tốn chút sức lực nào đã nhấc cô ngồi lên bệ cửa sổ, đối diện với anh.
…
Mặt trăng thoát khỏi áng mây mờ, thoả sức toả sáng xuống nhân gian.
Đồng thời thổi bay lớp sương mù mờ mịt còn sót lại trong lòng Trình Cảnh Thiên.
Cô gái nhỏ yêu anh như vậy, anh lại không nhận ra, suốt ngày lo lắng không đâu.
Trình Cảnh Thiên liếm môi, cười tự giễu vì những suy nghĩ ghen tuông trước đó.
Đêm tối cực kỳ tĩnh lặng, làm cho cả hai càng nghe rõ tiếng tim đập của đối phương.
Trình Cảnh Thiên cúi đầu thêm sát, thu hết biểu cảm của Lạc Yên vào mắt.
Ngay cả một cái nhíu mày, một cái cắn môi của cô cũng không thoát khỏi anh.
Mấy phút trôi qua mà giống như cả thế kỷ, là sự tra tấn ngọt ngào.
Lạc Yên cúi gằm mân mê hai bàn tay, suy nghĩ rối loạn.
Đèn hắt xuống, bóng hai người chiếu trên sàn nhà, kề sát không có kẽ hở.
Đầu ngón tay lành lạnh của người con trai chạm lên mặt cô, như là có điện truyền đến, tê tê dại dại, không thể né tránh.
Trình Cảnh Thiên cười một cái, nhẹ giọng: “A Ly, giải thích cho anh một chút.”
Lạc Yên: “...”
“Người trong tranh là ai vậy?”
Cô giận dỗi trừng mắt, tố cáo anh đã biết rồi còn hỏi.
Trình Cảnh Thiên luôn luôn chiều theo ý Lạc Yên, nhưng có một số chuyện, anh sẽ dùng chút thủ đoạn bắt cô tự nói ra.
Giống như bây giờ.
Anh muốn trực tiếp nghe cô thừa nhận tình cảm với mình.
Ý cười trong mắt Trình Cảnh Thiên càng thêm sâu: “Em không nói, làm sao anh biết?”
“Hửm?”
Nói đến đây, bàn tay anh được một tấc lại tiến thêm một thước, di chuyển từ mặt lên vành tai trắng nõn mềm mại của cô.
Thân mật một thời gian, Trình Cảnh Thiên đã khám phá gần hết những chỗ nhạy cảm trên người Lạc Yên.
Hoa ly nhỏ non nớt tuyệt đối không phải đối thủ của thợ săn lành nghề.
Một khi mục tiêu đã bị khoá, cành hoa yếu ớt chỉ có thể ngoan ngoãn để thợ săn ngắt hái, đem về làm của riêng.
Lạc Yên bị Trình Cảnh Thiên ép hỏi đến mức cảm thấy tủi thân. Cô rụt cổ lại, một tay bắt lấy cổ tay anh ngăn cản hành động càn rỡ: “Trình Cảnh Thiên…”
Trán hai người áp lên nhau, hô hấp từng chút hoà quyện.
Mỗi lần bị anh trêu chọc thì cô đều buồn tủi kêu tên anh như vậy.
Vô cùng êm tai, khiến Trình Cảnh Thiên mê đắm.
Vành mắt Lạc Yên đỏ hoe, long lanh ướt nước, oan ức nhìn anh.
Từ khoảng cách này, Trình Cảnh Thiên có thể nhìn rõ bóng dáng mình trong mắt Lạc Yên.
Một kẻ vô lại.
Hoa ly nhỏ không tưởng tượng được thiếu niên đứng đắn trong tranh và kẻ xấu bụng trước mặt là một.
“Ừm.” Trình Cảnh Thiên nhẹ nhàng trả lời Lạc Yên, ngón tay vẫn đang đùa nghịch tai cô.
Anh không hề vội vàng một chút nào, nhưng cô gái nhỏ đã sắp đạt đến giới hạn rồi.
Nhiệt độ trên người Lạc Yên bị Trình Cảnh Thiên đốt cháy, cuối cùng, lý trí của hoa ly nhỏ không chống đỡ nổi nữa, hoàn toàn đứt gãy.
Cô cuống quýt ôm cổ anh như muốn lấy lòng: “Là anh.”
“Ai cơ?” Trình Cảnh Thiên cố tình hỏi lại, nhưng nụ cười trên mặt cho biết anh vô cùng hài lòng với câu trả lời này.
Anh tạm thời tha cho lỗ tai nhỏ, cánh tay vòng qua đặt trên lưng Lạc Yên vỗ nhè nhẹ.
Cô nhắm chặt mắt, trong bụng liên tục mắng người con trai này quá ấu trĩ, tại sao cứ phải muốn cô xác nhận tình cảm với anh.
Lạc Yên xấu hổ giấu mặt trong hõm vai Trình Cảnh Thiên, thút thít: “Người… người trong tranh là anh, là Trình Cảnh Thiên.”
Là anh, là Trình Cảnh Thiên.
Anh nghe được rồi, từ chính miệng cô.
Giây tiếp theo, cô nghe thấy tiếng cười quyến rũ của người con trai.
Lồng ngực Trình Cảnh Thiên run lên vì cười, Lạc Yên thấy vậy, bực bội đấm nhẹ mấy cái.
Chậc, hoa ly nhỏ vẫn chỉ là hoa ly nhỏ, chỉ cần doạ mấy câu đã run như cầy sấy.
Nghĩ cho mặt mũi của người đẹp trong lòng nên Trình Cảnh Thiên nhịn xuống, hôn hôn má Lạc Yên dỗ dành: “Từ lúc nào?”
Lạc Yên khựng lại, chầm chập hiểu ra Trình Cảnh Thiên đang hỏi cái gì.
Cô thích anh từ lúc nào?
Thực ra chính Lạc Yên cũng không xác định được.
Cô vốn không tin vào cái gọi là tình yêu sét đánh, sẽ không vội vã thích ai đó ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Có lẽ, Trình Cảnh Thiên đã định trước là ngoại lệ của Lạc Yên.
Anh vừa xuất hiện thì tất cả những quan điểm, quy tắc của cô đều lần lượt bị gạt bỏ.
Lần gặp nhau ở hành lang, Lạc Yên thực sự cảm thấy bản thân quen thuộc với Trình Cảnh Thiên, giống như một người từng rất thân đột ngột rời xa, nay đã trở về.
Những chuyện sau đó đều là thuận theo tự nhiên, nhưng Lạc Yên cũng không có cách nào đối phó với Trình Cảnh Thiên, đành mặc kệ anh hùng hổ tạo thành trì trong tim cô.
Tới bây giờ thì cô không còn đường lui nữa.
Lạc Yên hơi lui ra, lúc cô ngước lên liền chạm phải một đôi mắt đen thẫm, nóng bỏng nhưng cũng cực kỳ kiên nhẫn.
Tim như bị ai đó nhéo mạnh, không hiểu sao cô lại thấy đau lòng.
Trình Cảnh Thiên, thiếu niên mà cô thích, phải sống kiêu hãnh như cái tên của anh.
Lạc Yên không đành lòng khi nhìn thấy một Trình Cảnh Thiên hèn mọn thế này.
Cô cảm thấy bản thân đã quá vô tâm vì không nhận ra sớm hơn tâm trạng thấp thỏm của anh.
Hoá ra từ trước đến nay, Trình Cảnh Thiên luôn cảm thấy không an toàn khi ở cạnh cô.
Lạc Yên không khống chế được cảm xúc nữa, nước mắt đột ngột trào ra, từng giọt rồi từng giọt như chuỗi trân châu bị đứt đoạn, thấm ướt bàn tay Trình Cảnh Thiên.
Anh hoảng hốt, còn nghĩ lần này mình đã quá đáng, vội vã lau nước mắt cho cô: “A Ly, em đừng khóc.”
Ngón cái của Trình Cảnh Thiên liên tục gạt hai dòng lệ trên mặt Lạc Yên, da thịt cô lại quá sức mềm mại non nớt, anh phải thật nhẹ nhàng để không làm đau cô.
“Em đừng khóc nữa.”
“Anh sai rồi, xin lỗi em.”
Trình Cảnh Thiên rối rắm dỗ Lạc Yên, trong giọng nói còn có sự bất lực.
Cô nấc lên, lắc đầu nguầy nguậy: “Không, không phải lỗi của anh.”
Trình Cảnh Thiên sửng sốt, lại nghe Lạc Yên nói tiếp: “Trình Cảnh Thiên, em xin lỗi, là do em đã quá vô tư, em không biết anh lại lo lắng được mất như thế.”
Tay cô kéo anh lại gần, sau đó tự nhiên đặt môi mình lên môi anh, như vô số lần anh từng cuồng nhiệt hôn cô trước đây.
Động tác của Lạc Yên vô cùng dịu dàng, nước mắt trên mặt cô chưa kịp khô, dính lên mặt và môi Trình Cảnh Thiên, có cảm giác mằn mặn.
Giọng cô nghèn nghẹt, cố tình nhấn mạnh từng chữ: “Em thích anh, Trình Cảnh Thiên.”
“Rất thích anh, cũng chỉ thích một mình anh.”
Chỉ có anh, không có người khác.
Trình Cảnh Thiên ngẩn ngơ. Anh vô cùng xúc động, ôn nhu đáp lại Lạc Yên.
Bao nhiêu lời an ủi từ người ngoài cũng không khiến Trình Cảnh Thiên an tâm bằng một câu tỏ tình từ Lạc Yên.
Giờ này phút này, cõi lòng anh rất hạnh phúc, lâng lâng như trên chín tầng mây.
…
Hôn được một lúc, người con trai bắt đầu không thoả mãn với tiết tấu chậm chạp thẹn thùng này, dần dần bộc lộ bản chất.
Trình Cảnh Thiên đảo khách thành chủ, tay đỡ đầu Lạc Yên, ngậm lấy môi cô hôn thật sâu.
Giữa lúc quay cuồng, cô nhận ra kỹ thuật hôn của anh càng lúc càng tiến bộ.
Đúng là người giỏi thì làm gì cũng giỏi.
Môi lưỡi dây dưa, tràn ngập nồng nhiệt và đê mê.
Lạc Yên rất nhanh đã không chịu được, cô nghiêng đầu né tránh, nụ hôn của Trình Cảnh Thiên rơi xuống cổ cô.
Ánh mắt Trình Cảnh Thiên đục ngầu. Anh chưa từng hôn qua chỗ này.
Gương mặt Lạc Yên nóng bừng vì hôn sâu, môi nhỏ cũng đỏ hồng hơi sưng, nhưng cần cổ lại trắng tuyết mịn màng.
Dụ dỗ người con trai tìm hiểu xem dưới lớp áo kia, đoá hoa ly nhà anh còn đẹp đến mức nào.
“Được rồi được rồi Trình Cảnh Thiên.”
Lạc Yên lại giở chiêu cũ, rối rít ôm cổ Trình Cảnh Thiên ngăn cản anh đi xa hơn.
Bọn họ đang ở lớp học mà cũng có thể hỗn loạn đến vậy.
May là mọi người đều đã về hết.
Trình Cảnh Thiên vô cùng bất mãn, chút chiêu trò nhỏ này của Lạc Yên sao anh có thể không biết, chỉ có thể trút giận bằng việc cắn lỗ tai cô.
Giọng anh khàn khàn: “Bức tranh của em đưa cho anh?”
“Ừm.”
…
Trăng càng lên cao càng sáng, bốn bề yên tĩnh chìm trong bóng tối.
Lạc Yên sốt ruột xem đồng hồ, thúc giục Trình Cảnh Thiên đang ung dung chụp hình bức tranh của cô: “Anh nhanh lên, thầy Quý sắp vào rồi!”
“Đến đây.”
Anh gõ xong một đoạn tin nhắn thì gỡ bức tranh xuống, cẩn thận cuộn nó lại rồi cho vào ống tube, cất vào balo.
Lạc Yên trừng mắt không hiểu lắm, nhưng thấy người con trai đi đến, cô cũng tự động chạy lại nắm tay anh, để anh nhét tay mình vào túi áo ủ ấm.
Trên đường, Trình Cảnh Thiên đưa túi bánh bao kim sa cho Lạc Yên ăn lót dạ, thỉnh thoảng ngang nhiên ăn ké mấy miếng của cô.
Cô vừa ăn vừa hỏi: “Anh chắc chắn là lấy bức tranh đó hả? Em thấy nó không đẹp lắm đâu.”
“Không sao.” Trình Cảnh Thiên lắc đầu, anh khom người xuống, Lạc Yên tự động đưa bánh bao lên miệng anh.
Bộ dạng ngoan ngoãn này của cô chọc anh cười, tranh thủ lúc cô không để ý bèn cúi đầu hôn trộm cô một cái.
Điện thoại bị vứt xó trong balo của Trình Cảnh Thiên rung lên.
Damien: [Tay nghề khá đấy, ai vẽ vậy?]
Damien: [Nhưng này Kylian, cậu chắc là muốn sửa lại hình xăm à?]