Phố ẩm thực bên ngoài tấp nập người, bất chấp cái lạnh cắt da cắt thịt mà hoạt động vô cùng sôi nổi, nhất là ở các hàng bán đồ nướng.
Bóng đèn dây tóc phát ra ánh sáng nhập nhoè, hàng quán dùng bạt che tách biệt với nhau, nối liền tù tì thành một hàng dài tít tắp không có điểm cuối.
Lớp bồi dưỡng Vật Lý bắt đầu vào bảy giờ tối, khi Trình Cảnh Thiên và Lạc Yên đi ra khỏi khuôn viên trường Trịnh Châu đã là sáu giờ rưỡi.
“A Ly, từ từ thôi.”
Trình Cảnh Thiên nhướn mày, nhìn Lạc Yên nắm chặt tay mình xuyên qua đám đông.
Đường phố tấp nập, mọi người cũng tự động di chuyển chậm lại để tránh đụng vào nhau.
Trình Cảnh Thiên thấy Lạc Yên bị chen chúc đến tội nghiệp, dứt khoát kéo cô vào lòng.
Vóc dáng cao lớn chính là ưu thế vượt trội, cô cũng không từ chối lồng ngực ấm áp của anh, ngoan ngoãn nép vào người anh như con mèo nhỏ.
Eo bị người con trai ôm chặt, lưng áp sát với bụng dưới của anh.
Cảm giác rắn chắc và vững vàng truyền đến làm tim Lạc Yên đập thình thịch như gõ trống, mỗi lần được Trình Cảnh Thiên ôm từ phía sau, cô đều không tránh khỏi ngại ngùng.
Thoát khỏi biển người rồi, Trình Cảnh Thiên mới buông eo Lạc Yên ra.
Anh làm như không thấy bộ dạng mặt đỏ tai hồng của cô, cười hỏi: “Ổn không?”
Giọng điệu vô cùng trêu chọc, Lạc Yên oán giận nhìn anh, lầm bầm nói: “Anh cố tình.”
Trình Cảnh Thiên cười. Anh cũng không phủ nhận, đưa tay nhéo nhéo mặt Lạc Yên.
Suốt đường đi sau đó, anh vẫn duy trì thói quen ủ ấm tay cô trong túi áo mình.
Hai người đi vào trường Thành An rồi, Lạc Yên mở bọc nilon, thấy còn một chiếc bánh bao kim sa cuối cùng: “Anh ăn nữa không?”
Trình Cảnh Thiên nhìn sang, không lên tiếng lắc đầu.
Cô hiểu ý: “Vậy em ăn nốt nha.”
“Ừ.” Anh bèn thả tay còn lại của cô ra để tiện cầm bánh bao ăn.
Tiệm này làm bánh bao kim sa bị ngọt hơn nhiều so với khẩu vị của Trình Cảnh Thiên.
Lúc nãy ăn vụng của Lạc Yên một miếng đã cảm thấy không ổn, sau đó cô còn tưởng anh thích nên cứ đút cho anh, anh cũng không còn cách nào khác.
Ngược với Trình Cảnh Thiên, Lạc Yên là một người thích đồ ngọt.
Anh chợt nhớ ra ở Đài Bắc cũng có rất nhiều cửa hàng bán đồ ngọt nổi tiếng, khi nào hai người có thời gian, anh sẽ dẫn cô qua đó nếm thử.
Đài Bắc, vừa nghĩ đến đây, đầu lông mày Trình Cảnh Thiên nhíu lại, khẽ nhẩm tính thời gian.
Hình như cũng lâu lắm rồi anh chưa về thăm mộ bố.
Sân trường yên tĩnh, tách biệt hoàn toàn với không khí náo nhiệt của phố ăn uống bên ngoài.
Thấy vẫn còn dư chút thời gian, hai người ăn ý thả chậm bước chân.
Bên cạnh phát ra tiếng động sột soạt, lôi kéo Trình Cảnh Thiên trở về thực tại.
Gió thổi nhè nhẹ, hương hoa mận hoà cùng vị ngọt béo ngậy của bánh bao kim sa phảng phất.
Lạc Yên lấy bánh bao còn ấm ra khỏi bọc giấy, cái miệng nhỏ chu ra cẩn thận mút hết sốt kim sa bên trong trước, sau đó mới chậm rãi ăn đến phần bột bánh.
Cô sinh trưởng trong gia đình gia giáo nên cốt cách tao nhã đã được hình thành từ nhỏ, làm gì cũng vô cùng nhỏ nhẹ từ tốn.
Trình Cảnh Thiên lặng lẽ nhìn sườn mặt tinh xảo của Lạc Yên. Lúc cô nuốt bánh bao thì miệng hơi mím lại, lộ ra lúm đồng tiền xinh xắn.
Trên khoé môi cũng bị dính một chút sốt kim sa vàng óng.
Hầu kết Trình Cảnh Thiên khô rát, giống như vì ăn quá nhiều đường nên mới có cảm giác này.
“Trình Cảnh Thiên.” Lạc Yên không để ý đến ánh mắt biến chuyển của người con trai.
“Ừ.”
Cô giơ nửa chiếc bánh bao còn lại đến trước mặt anh, hỏi lần cuối: “Anh ăn không?”
Trình Cảnh Thiên không nói gì, hết nhìn bánh bao đến nhìn Lạc Yên.
Lạc Yên: “... Sao vậy?”
Không phải ban nãy hai người đã ăn chung một chiếc rồi sao, bây giờ phản ứng ngập ngừng của anh là thế nào đây?
Hay là cô đã quá coi trọng mình rồi.
Trong lòng Lạc Yên bỗng nhiên cảm thấy khó xử, mà cảm giác buồn bã chiếm nhiều hơn.
Cô rụt tay lại, làm ra vẻ không có gì to tát: “Được rồi, anh không ăn thì…”
“Có.”
Trình Cảnh Thiên nói xong thì đột ngột bắt lấy tay Lạc Yên, sau đó cúi xuống, anh nghiêng đầu liếm cả sốt kim sa và vụn bánh còn lại trên khoé môi cô.
Đến cuối, anh vẫn là không nhịn được, gấp gáp hôn cô một cái.
Tay chân Lạc Yên cứng đờ, đôi mắt ngập tràn kinh hãi, mà người con trai trước mặt lại cười vui vẻ vì thành công làm việc xấu ở nơi công cộng: “Anh ăn cái này.”
Khí nóng chạy từ gan bàn chân lên đại não, Lạc Yên tức đến mức không nói được gì, chỉ có thể trừng mắt nhìn kẻ tội đồ.
Cô bực bội đánh Trình Cảnh Thiên một cái rồi bỏ đi trước.
Trình Cảnh Thiên lắc đầu cười, nhìn Lạc Yên bỏ lại cho mình một bóng lưng hung dữ.
Anh bước hai bước đã đuổi kịp hoa ly nhỏ, bắt lấy tay cô nhét vào túi áo: “Giận anh sao?”
Trong miệng Lạc Yên bận nhai nốt nửa chiếc bánh bao còn lại, cố tình không trả lời Trình Cảnh Thiên.
Anh mỉm cười xoa đầu cô: “Ngoan.”
…
Trình Cảnh Thiên dắt tay Lạc Yên đến gần lớp học mới phát hiện không có ánh đèn hắt ra. Hai người nghi hoặc nhìn nhau, quyết định đi thêm một đoạn nữa.
Hai tay Lạc Yên chạm lên cửa kính nhìn vào bên trong, không có ai cả.
“Sao lạ vậy? Hôm nay rõ ràng có lớp mà?”
“Coi chừng bẩn.” Trình Cảnh Thiên kéo cô đứng xa ra một chút để tránh bụi, sau đó mới lấy điện thoại ra. “Để anh xem lại lịch.”
Không hề nhầm lẫn, hôm nay đúng là thứ năm, là ngày có lớp bồi dưỡng Vật Lý.
Chỗ này rất tối, giơ bàn tay lên còn không nhìn rõ năm ngón. Lạc Yên đứng đối diện Trình Cảnh Thiên, lặng lẽ nhìn khuôn mặt anh được thắp sáng bởi ánh sáng từ màn hình điện thoại.
Những loại ánh sáng thế này rất dễ phô bày khuyết điểm da mặt, nhưng da Trình Cảnh Thiên lại mịn màng khó tin, ngay cả một nốt mụn nhỏ xíu cũng không có.
Lạc Yên nhớ da mặt Trần Thước cũng đẹp y như vậy.
Cô bắt đầu nảy sinh nghi ngờ, không lẽ con trai người nào cũng có da đẹp thế này à?
“Trình Cảnh Thiên.”
“Ừ?”
Lạc Yên gọi Trình Cảnh Thiên một tiếng, rất tự nhiên dựa sát vào người anh. Anh cũng xem đó là chuyện thường ngày, còn đưa một tay ra ôm cô.
Trên người anh còn sót lại chút hương nước hoa gỗ tuyết tùng cuối ngày, cô vốn không chịu được mùi nước hoa, nhưng loại anh dùng khi ngửi vào cảm thấy rất dễ chịu.
Lạc Yên tiến lại gần hơn ngửi ngửi nước hoa trên cổ áo Trình Cảnh Thiên. Dần dần, hành động lộ liễu này bị người con trai chú ý.
Yết hầu bị một luồng khí nóng thổi tới đều đặn, Trình Cảnh Thiên không thể làm ngơ.
Hành lang yên tĩnh tối mịt, dưới chân hai người có mấy cánh hoa mận bị thổi sang.
Cô bị bắt quả tang nhưng cũng không lúng túng, thành thật đáp: “Ngửi nước hoa của anh.”
“Thích hả?”
“Ừm.”
Ánh mắt hai người chạm nhau, mập mờ ái muội không rõ ràng.
Trình Cảnh Thiên cúi xuống muốn hôn Lạc Yên, nhưng bị cô dùng tay chặn miệng lại.
Anh nhướn mày, thuận nước đẩy thuyền hôn vào lòng bàn tay cô.
Không biết từ lúc nào, chỉ cần ở gần Lạc Yên, tất cả những gì Trình Cảnh Thiên muốn làm là ôm chặt cô trong lòng rồi hôn môi với cô.
Ánh mắt Trình Cảnh Thiên sáng rực, Lạc Yên vừa nhìn thấy thì mặt đã đỏ lên, bàn tay bị anh hôn vào cũng trở nên mềm nhũn.
Cô hờn dỗi: “Đây là trường học, anh đừng như thế.”
Người này đúng thật là…
Hình như anh quên mất hai người họ đã náo loạn thế nào ở bên kia rồi.
Lạc Yên chưa bao giờ nghĩ bộ dạng thật sự của Trình Cảnh Thiên lại như thế này. Anh vừa bá đạo, dữ dội lại cuồng nhiệt, chỉ cần anh muốn, lập tức có thể đè cô ra hôn cuồng nhiệt.
Mà cô cũng không thể từ chối anh.
Giọng cô gái nhỏ mềm mại như nước chảy, rơi vào tai Trình Cảnh Thiên càng khiến anh nảy sinh suy nghĩ muốn bắt nạt cô nhiều hơn.
Trình Cảnh Thiên thấp giọng cười, cố tình hiểu sai ý Lạc Yên: “Vậy những nơi khác thì có thể đúng không?”
Lạc Yên: “...”
Thấy cô không trả lời, anh cũng không bận tâm, lần thứ hai mạnh mẽ giữ cô lại.
Người con trai không buồn giấu giếm ý đồ xấu xa.
Lạc Yên: “A… Trình Cảnh Thiên..”
Con ngươi Trình Cảnh Thiên toàn là ý cười, cổ họng phát ra âm thanh nặng nề đáp lại.
Tay anh leo lên cổ cô, khi chuẩn bị hôn xuống thì đằng xa vang lên tiếng người kinh ngạc.
“Trình Cảnh Thiên, cậu còn chưa về à?”
Lạc Yên xấu hổ như muốn ngất đi, vội vã chui tọt vào lòng Trình Cảnh Thiên.
Anh dừng tay, vẻ mặt bất mãn vì bị phá hỏng thời khắc vàng bạc.
Đây là giọng của Triệu Mẫn.
Trình Cảnh Thiên hơi quay lại, bình tĩnh nói: “Ừ, tôi tưởng hôm nay có lớp Vật Lý?”
Từ góc độ của Triệu Mẫn chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng Trình Cảnh Thiên, hoàn toàn không thấy Lạc Yên đang vùi mặt trong lồng ngực anh, càng không biết hai người sắp làm gì.
Có thể vì quá căng thẳng mà cả người Lạc Yên dính sát với Trình Cảnh Thiên, tay cô cũng ôm chặt eo anh, một hai sợ bị phát hiện.
Anh âm thầm cười, xem ra trong cái rủi cũng có cái may.
Triệu Mẫn cảm thấy ánh mắt Trình Cảnh Thiên hơi khác thường ngày: “Chiều nay thầy Quý có nói bận việc đột xuất nên tối nay không dạy, cậu quên rồi à?”
Lạc Yên nhíu mày, sao cô không nhận được tin nhắn thông báo nào vậy?
Trình Cảnh Thiên bắt đầu nhớ lại.
Đúng là lúc chiều thầy Quý có dặn mấy người trong đội tuyển ở lại để nghe thông báo gì đó, nhưng anh nghĩ không phải chuyện gì quan trọng nên đã rời đi trước.
Chắc là về chuyện này rồi.
Trình Cảnh Thiên gật đầu: “Đúng là tôi quên, cảm ơn cậu.”
“Không có gì.” Triệu Mẫn tươi cười, lấy hết can đảm nói tiếp. “Trình Cảnh Thiên, hay là chúng ta đi ăn tối chung được không? Tôi mời.”
Cũng có thể là trực giác của phụ nữ nhạy bén hơn người, câu hỏi bình thường này rơi vào tai Lạc Yên lại mang thêm một tầng ý nghĩa khác.
Trình Cảnh Thiên nhìn người con gái im lặng trong ngực, không suy nghĩ mà trực tiếp bỏ qua lời đề nghị này: “Không cần đâu, tôi đi trước.”
Nói xong, anh đưa tay xuống nắm lấy tay Lạc Yên, dắt cô đi.
Khoảnh khắc ngắn ngủi, cô không nhịn được, xoay đầu lại nhìn.
Xuyên qua đầu vai Trình Cảnh Thiên, Lạc Yên thấy gương mặt Triệu Mẫn trắng bệch.
Hoá ra từ nãy đến giờ, Trình Cảnh Thiên không xoay hẳn người lúc nói chuyện với cô ta là vì bận rộn che chở Lạc Yên.