Minh Khang tắm rửa xong, xuống đến nhà bếp để ăn cơm. Hôm nay là những món mà Tuyết Chi nấu, khiến anh vui vẻ vì cô đã nấu 1 bữa ăn cho mình. Nhưng anh lại nhớ đến chuyện lúc chiều thì không khỏi bực mình. Quản gia John mang thức ăn xuống cho anh, không thấy Tuyết Chi đâu thì ông lấy làm lạ. Nhưng nhìn gương mặt căng như dây đàn của anh thì ông cũng không dám hỏi.
Ăn xong, anh mang một khay thức ăn lên phỏng cho Tuyết Chi. Cô đang nằm bị trói hai tay ở trên giường, thấy anh vào thì có chút sợ hãi, nhìn khay cơm trên tay anh thì cũng đủ hiểu.
“Anh...” cô ngập ngừng
“Ăn cơm” anh nhìn Tuyết Chi chằm chằm
Cô đang định nói muốn cởi dây trói để mình được ăn cơm, nhưng Minh Khang nhanh chóng lấy bát và thìa để xúc cơm cho cô ăn.
“Anh... anh cởi trói cho em. Em tự ăn được mà”
“Câm miệng lại. Tôi cởi trói cho em, để em có thể ra ngoài mà giao du với mấy tên kia sao?” Anh tức giận nói
“Em đã nói là mọi chuyện không phải như vậy rồi mà. Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, em không phải như vậy đâu!”
“Im miệng lại. Nó đã rõ ràng như vậy rồi mà em còn cãi à?” Lúc này Minh Khang gắt gỏng lên, anh quát vào mặt cô khiến Tuyết Chi giật mình, sợ hãi nhưng vì mình trong sạch, không có làm vậy với anh nên cô muốn chống trả.
“Câm miệng lại và ăn cơm.”
Anh thì càng ngày càng tức giận, nhưng không muốn mình mất kiểm soát và làm hại cô, nên anh đành kiềm chế. Lấy cơm và xúc cơm cho cô ăn. Mặc dù đồ ăn cô làm rất ngon, nhưng hôm nay mọi chuyện xảy ra khiến cô cảm thấy nghẹn, cộng với thái độ của Minh Khang khiến Tuyết Chi cảm thấy không ngon miệng chút nào. Xong xuôi, anh gọi quản gia John lên mạng đồ xuống, còn mình ngồi nhìn Tuyết Chi.
“Anh... em xin anh đừng rút học bạ của em được không?” Tuyết Chi thều thào
“Ha! Không rút học bạ của em, để em dễ dàng thân mật với mấy tên kia sao?” Minh Khang trợn trừng mắt sau khi nghe thấy lời cô nói. Bây giờ anh đang rất tức giận, xen chút sự ghen tuông nữa..
“Không.. Tuyệt đối không. Em xin anh, đừng giam em ở trong này mà!” Lúc này, hai hàng nước mắt của cô chảy xuống. Cô thấy ấm ức vô cùng, tất cả chỉ là oan cho cô, nhưng Minh Khang lại không tin tưởng cô.
“Tuyệt đối không là không. Tôi sẽ không cho em đi đâu hết, chỉ ở yên trong căn phòng này. Nếu để tôi biết được em có ý định chạy trốn, hay thoát khỏi tôi, đừng mong em có kết cục tốt đẹp!” Anh nhìn cô đầy sát khí, lời đe doạ vang lên khiến Tuyết Chi không nói được gì mà chỉ lặng lẽ rơi nước mắt. Nói xong, Minh Khang bỏ ra ngoài, xuống dưới nhà rồi lái xe đi đâu đó.
Tuyết Chi ở trên giường, tủi thân nên cứ khóc mãi, khóc cho đến khi hai mắt sưng húp thì cô mới ngủ thiếp đi. Hai tay bị trói thì đỏ, hằn lên vết dây trói...
_________________
Minh Khang đến một quán bar, bước vào trong quán là không khí sôi nổi nhộn nhịp, với những cô gái ăn mặc thiếu vải đang nhảy trên sàn nhảy, và cả những chàng trai DJ vô cùng ngầu. Minh Khang ngồi trong một góc bàn, trong đầu anh luôn tìm cách để khiến cho Azaria Richard biến mất luôn đi. Hiện tại, anh đang rất căm thù Azaria Richard, mỗi lần nhìn thấy anh ta, biết rằng anh ta đang thích Tuyết Chi thì Minh Khang càng phẫn nộ, ghen ghét hơn. Từ bây giờ trong từ điển của cô, anh sẽ là người chịu trách nhiệm và sẽ không có hai từ “bạn bè” với Azaria Richard nữa!
Ngồi uống từng ngụm rượu, Minh Khang càng thấy thù hận hơn. Nếu biết trước Azaria Richard có ý đồ với Tuyết Chi thì lúc đó anh đã phải xử lí rồi, để đến bây giờ cả hai càng thêm thân mật hơn. Ngồi một lúc, anh bước ra khỏi quán bar thì va phải một cô gái. Cô ta ngã ra, nhưng Minh Khang chẳng thèm để ý..
“Á... Âu Tổng!” Cô ta hét lên
Lúc này Minh Khang liếc sang đứa con gái đang nằm dưới đất. Thì ra là Đường Ái Sa. Cô ta chính là người đã gửi mấy bức ảnh đó cho anh, lúc nãy Minh Khang có điều tra rồi. Biết rằng Tuyết Chi và Minh Khang cãi nhau, nên cô ta tận dụng thời cơ mà tìm đến anh. Nhưng vừa bước vào quán bar thì anh đã đi ra ngoài rồi..
“A... anh đẩy em xuống mà sao anh không đỡ em lên?” Cô ta trách móc anh với một giọng ngọt ngào, thầm nghĩ mình như này sẽ cuốn hút được anh
“Cút!” Nói xong, anh bước ra ngoài mà lấy xe đi về. Cũng may là anh chưa ra tay với cô ta, chứ nếu mà làm ngay bây giờ thì chắc...
Đường Ái Sa không đạt được mục đích của mình mà tức giận, vào trong quán mà loạn xạ hết lên...
__________________
Minh Khang trở về nhà, lên phòng thì thấy Tuyết Chi đang ngủ say, hai tay vẫn bị trói ở đầu giường. Vừa bực vừa ghen nhưng cũng vừa thương, vừa yêu... Minh Khang bỏ vào nhà tắm, tắm xong, anh ra cởi trói cho cô, mình mặc quần áo vào, sau đó ôm cô vào lòng mà ngủ. Nếu Tuyết Chi muốn cởi trói thì phải đợi khi có Minh Khang ở đây, còn đâu thì ngược lại. Anh sẽ giam giữ cô ở đây, để Tuyết Chi không thể chạy đi đâu khác, không thể rời xa anh nữa...
“Yêu em lắm. Tuyệt đối cấm em rời xa khỏi vòng tay của tôi, nghe chưa? Nếu để tôi biết được thì em không xong với tôi đâu!”
Câu nói của Minh Khang như một lời đe dọa, lời giam giữ của anh để Tuyết Chi không thể biến mất khỏi vòng tay anh nữa...
_______________
Sáng
Cô thức dậy, thấy người mình nặng trịch, mở mắt ra thì thấy Minh Khang đang ôm mình vào lồng ngực của anh, hai tay cũng được bỏ trói ra khỏi thành giường, Tuyết Cho thở phào nhẹ nhõm. Cô gỡ tay anh ra khỏi người mình, rón rén mà đi ra ngoài để vào nhà tắm, nhưng bỗng chợt cánh tay săn chắc ấy bóp lấy cổ cô, ép người cô xuống, sau đó cả người đè lên thân hình nhỏ bé của Tuyết Chi.
“Đi đâu?” Anh lạnh giọng hỏi
“Em.. em đi vào nhà tắm.”
“Hay là muốn trốn thoát khỏi tôi sao? Đừng có mơ!”
“Không phải như vậy đâu, anh đừng nghĩ thế!” Hai má cô bây giờ đỏ ửng lên
“Không phải thì nó là như thế nào? Em nghĩ tôi là người dễ lừa sao?”
“....”
“Từ bây giờ, em chỉ có thể ở trong căn phòng này, 1 bước cũng không được rời khỏi nó, kể cả đi xung quanh căn nhà này. Nếu để tôi biết được em trốn khỏi đây, thì tự làm tự chịu!”
Nói xong, anh cúi xuống cuồng bạo mút mạnh lấy môi của cô, hai tay không yên phận mà mò xuống dưới hai quả đào to lớn. Chiếc lưỡi của anh tiến sâu vào trong khoang miệng, di chuyển đến từng ngóc ngách và chiếm lấy hết những mật ngọt. Hai tay cởi cúc áo ra, xoa nắn hai bên gò bồng.
“A.. hức...” Tuyết Chi không làm gì được, chỉ khóc nấc lên, nước mắt giàn giụa lấy khuôn mặt. Bây giờ, cô đâm ra rất sợ anh, sợ hãi anh đến tột độ..
Minh Khang khó chịu, rời môi cô, nhìn cô lấy một cái, sau đó bước ra ngoài..