Minh Khang đến tập đoàn để xử lý công việc, trong nhà bây giờ chỉ còn mỗi Tuyết Chi, quản gia John và một ít cô hầu. Ngồi ở trong phòng, hai tay bị trói vào giường khiến Tuyết Chi khó chịu, đau đớn vô cùng. Không biết bao giờ Minh Khang mới thả cô ra, để cho cô được tự do đây...
Ở dưới nhà, quản gia John đang làm thức ăn trưa thì bỗng nghe thấy tiếng có người đến. Vệ sĩ hai bên tránh đường cho ông đi. Ra đến ngoài thì ông thấy có một trai một gái đang đứng ở ngoài cổng, thấy ông, họ cúi đầu chào
“Dạ chào bác!”
“Chào cô cậu! Cho hỏi.. cô cậu muốn tìm ai?”
“Dạ. Cho cháu tìm Calista với ạ. Bọn cháu là bạn học của Calista. Mấy hôm nay bọn cháu không thấy Calista đến trường, mới nghe tin rằng cô ấy đã rút học bạ nên cháu mới qua hỏi thăm tình hình ạ!” Emma Richard nói
Thì ra, anh em nhà Richard đến hỏi thăm cô. Hôm qua không thấy cô tới trường, Emma chán nản vô cùng, Azaria cũng không kém phần. Sáng hôm nay thì nghe tin cô đã rút học bạ khiến họ sốc. Đang yên đang lành, tự dưng lại rút học bạ là sao? Cô đây là đang bỏ rơi bọn họ hả?
“À à. Ra là vậy, mời cô cậu vào nhà!” Quản gia John như đã hiểu ra gì đó, liền đồng ý để cho họ vào
“Dạ”
Bước vào nhà, căn nhà rộng rãi vô cùng. So với biệt thự của nhà họ thì không thể rộng bằng, nhưng nó lại vô cùng ấm áp, có chút tươi vui. Nhìn xung quanh không thấy Tuyết Chi đâu, Azaria Richard mới lên tiếng hỏi:
“À dạ. Calista đâu rồi hả bác?”
“À. Cô ấy đang ở trên phòng. Thiếu gia không cho cô ấy xuống dưới.”
Nghe đến câu ‘Thiếu gia không cho cô ấy xuống dưới’ thì có vẻ hai người đã ngầm hiểu rồi đó. Không biết lý do gì, nhưng theo lệnh của Minh Khang thì có lẽ ai ai cũng phải nghe theo.
“Vâng ạ.” Cả hai đồng thanh đáp
Cũng trong khoảng thời gian đó nhưng ở địa điểm trên phòng chủ tịch tập đoàn CK, Minh Khang theo dõi camera ở trong nhà, thấy được hình ảnh của Tuyết Chi đang ở yên trong phòng thì tâm trạng của anh đó đỡ căng thẳng đi chút, nhưng sang đến phòng khách. Anh chợt thấy hình ảnh hai anh em Emma Richard và Azaria Richard thì không khỏi tức giận. Tự nhiên anh ta đến đây làm gì? Hay là có ý định gì khác với Tuyết Chi?
Chẳng kịp nghĩ ngợi gì, Minh Khang với tay lấy cái áo khoác, chìa khoá xe, sau đó phóng về nhà..
Ở bên này, nằm trong phòng chán quá, Tuyết Chi muốn tháo tay ra khỏi sợi dây đang trói mình lại. Theo kinh nghiệm chục năm của cô, thì ở cái tủ bên giường, bên trong có chiếc dao rọc giấy nhỏ, cô với lấy tay đang bị trói của mình. Dùng khuỷu tay để cố mở cái tủ đó ra, lấy chân mình để tìm dao rọc, may mắn thay mà nó có ở đấy. Cố để nó cắt đi sợi dây đang trói mình. Thật may mà cô đã tháo ra được! Nhìn đồng hồ thì nghĩ bây giờ anh vẫn đang trong tập đoàn, cô bèn mở cửa để ra ngoài. Cái cửa nó không khoá, vì Minh Khang nghĩ rằng cô bị trói nên không thể ra ngoài được, với lại cũng dễ dàng để cho quản gia John vào theo lệnh của anh nữa. Tuyết Chi thầm nghĩ, cứ ra ngoài để tự do đã, bao giờ gần đến thời gian Minh Khang về thì mình sẽ vào phòng sau, rồi kiếm đại cái lý do gì đó để nói dối anh.
Đứng trên cầu thang, Tuyết Chi nghe thấy tiếng nói quen thuộc. Đây chẳng ai khác nó là giọng nói của Emma Richard. Cô ấy đang ngồi nói chuyện với quản gia John nhộn nhịp. Cô nhòm xuống dưới thì thấy có cả Azaria Richard nữa. Tuyết Chi nhanh chậm chạy xuống để gặp mặt bạn thân mình.
“Hello everyone. Nice to meet youuu!” (Xin chào mọi người! Rất vui được gặp lại bạn!) Tuyết Chi từ đâu nhảy chân sáo ra vẫy tay
“Oh! Ai đây ai đây? Calista nhà mình đây chứ ai?” Emma thấy cô thì mừng rỡ
“Thiếu phu nhân!” Quản gia John nói
“Calista!” Azaria cũng lên tiếng
Thấy cô thì họ không khỏi bất ngờ, đặc biệt là quản gia John. Bởi ông đã nghe lời của anh, nhớ trông chừng cô cho cẩn thận, ông cũng biết rõ tình hình của cô nữa. Nhưng tại sao cô lại có thể xuống đây được nhỉ?
“Bác John! Bác vào bếp trước đi, tý cháu sẽ nói chuyện lại với bác sau! Bác không phải lo đâu!” Tuyết Chi quay sang từ tốn nói với quản gia John
“Vâng. Thưa thiếu phu nhân!” Nói rồi, quản gia John đi vào bếp, để lại không gian cho Tuyết Chi
Ở ngoài này, cô ngồi xuống ghế sofa với hai người..
“Sao cậu lại nghỉ học thế hả?” Emma lên tiếng hờn trách
“À. Tại tôi có chút việc thôi, nhưng có lẽ tôi sẽ nghỉ hẳn đấy. Cậu thông cảm cho tôi nhé!” Tuyết Chi hối lỗi
“Hừm! Mới học được có mấy tháng mà đã nghỉ rồi. Tính bỏ chị hả cưng? Không có dễ đâu nha. Vậy thì chiều nào cậu cũng phải đến trường chơi với tôi đó, không được bỏ rơi tôi đâu!”
“Nhưng mà... tôi sợ Kayneth không đồng ý. Dạo này anh ấy quản tôi chặt lắm!” Tuyết Chi cũng nói lên nỗi lòng của mình
“Oh. Ra là vì lý do này, nhưng không có cậu tôi chán nản cuộc đời lắm. Huhu”
“Không sao không sao! Nếu được thì tôi sẽ đến. Còn không được thì tối nào tôi cũng gọi điện cho cậu nhé!”
“Nhất trí”
Cả hai ngồi nói chuyện rôm rả, riêng chỉ có Azaria Richard từ đầu đến cuối là im lặng. Anh cũng hiểu lý do vì sao cô lại rút học bạ rồi. Nhìn thấy cô kể về Minh Khang, ánh mắt hiện lên tia hạnh phúc, anh đau lòng lắm. Càng ngày anh càng thích cô hơn, nói tóm lại là anh đã lỡ yêu cô mất rồi, yêu một người con gái đã có người yêu. Chỉ đứng sau nhìn theo bóng lưng cô, bảo vệ cô thầm kín khiến anh rất khó chịu. Cảm giác đó đau lắm. Anh muốn ích kỉ một lần, nhưng có lẽ không có cơ hội..
“Ơ học trưởng. Anh làm sao thế? Sao cứ im im vậy? Nói chuyện góp vui đi nè. Mấy hôm nữa là không được gặp em thường xuyên đâu đó nhé!” Nhìn thấy Azaria thẫn thờ, Tuyết Chi cũng nói đùa vài câu để cho không khí có phần vui hơn. Thật ra, chuyện anh có tình cảm với cô, Tuyết Chi đã biết rồi. Nhưng Tuyết Chi có Minh Khang rồi thì làm sao tiếp tục được với anh chứ? Tuyết Chi cũng muốn chỉ làm bạn với Azaria, để cho anh bớt khó xử đi.
“À à.. được. Mấy hôm nữa mà không thấy em chắc tôi buồn lắm!” Azaria cũng lên tiếng đùa cợt lại, khuôn mặt lộ ra nét buồn. Nhìn thì ai cũng tưởng đó chỉ là đùa, nhưng sâu bên trong anh thì đó là rất đau lòng.
“Không sao mà! Có thể trong mỗi cuộc gọi của em với Emma, anh cũng có thể góp vui vào mà!” Tuyết Chi vô tư nói chuyện mà quên mất những việc mà Minh Khang đã cấm mình.
“Được được! Có lẽ anh sẽ rất vui lắm!”
Cả ba người ngồi nói chuyện với nhau vô cùng vui vẻ. Trên bàn là những món bánh, hoa quả được quản gia John mang ra. Tuyết Chi kể cho bọn họ nghe những chuyện từ trên trời xuống dưới đất, có lẽ cô rất thích thú khi được tự do, khi không bị ràng buộc bởi thứ gì hơn.
“Có vẻ thân mật quá nhỉ?” Ngay sau đó là tiếng vỗ tay vang lên.