Minh Khang từ đâu bước vào bên trong căn phòng, cả đám người áo đen đi theo sau. Minh Khang đi đến đẩy Azaria Richard ra, đám người áo đen lập tức tiến đến khống chế hắn ta. Lúc này, Azaria Richard mới ngộ ra được tình cảnh bây giờ. Có lẽ hắn thua rồi, thua thật rồi. Đối với Minh Khang như vậy, hắn thật sự đã thua!
“Anh.. Anh Minh Khang!” Tuyết Chi thấy Minh Khang đến bên mình thì bật khóc nức nở. Anh nhanh chóng cởi chiếc áo vest của mình ra để che chắn thân thể của cô, vì nãy Azaria có mạnh bạo mà xé chiếc váy.
Minh Khang ôm Tuyết Chi vào trong lòng, cảm nhận được hơi ấm, được hương thơm của người con gái trong lòng mà hạnh phúc không tả nổi. Sau gần 1 tháng không gặp cô, trong 1 tháng ấy, anh đã phát điên đến như thế nào, phát cuồng vì nhớ Tuyết Chi như thế nào. Hôm nay gặp lại Tuyết Chi trong tình thế này mà có chút xúc động, nước mắt từ đâu bỗng chốc chảy ra.
“Tuyết Chi. Gặp em rồi. Anh nhớ em lắm!” Minh Khang cúi xuống, mặt anh đối diện với mặt cô. Tay đưa lên trên mặt lau nước mắt cho Tuyết Chi.
“Em.. Anh.. Anh là Minh Khang, là người yêu của em!”
“Em.. em nhớ ra rồi sao?” Minh Khang bất ngờ
“Vâng.. em.. em nhớ ra rồi!”
Có lẽ sau cú đập đầu vào chiếc hang nhỏ nên Tuyết Chi đã nhận thức được, cộng với việc im uống thuốc nên Tuyết Chi có thể khôi phục lại trí nhớ của mình một cách dễ dàng. Hai tay cô ôm lấy thân thể của người đàn ông to lớn đang ôm mình. Cô cũng rất hạnh phúc!
“Calista! Em.. em nhớ ra mọi thứ rồi sao? Từ khi nào?” Azaria Richard bị đám người áo đen khống chế, giữ chặt tay về phía sau. Hắn ta còn chưa thích nghi được mọi chuyện, đến lúc Tuyết Chi nói cô đã nhớ ra Minh Khang, hắn mới nhận thức được. Một nụ cười khổ, có chút đau lòng nở ra trên khuôn mặt của Azaria Richard.
“Tôi.. tôi nhớ ra rồi... Tôi.. Xin lỗi.. Tôi không thể đón nhận được tình cảm của anh dành cho tôi. Bởi vì tôi chỉ yêu mỗi Minh Khang thôi. Tôi.. cũng cảm ơn anh, vì nhờ có anh, tôi mới có thể nhớ ra được mọi chuyện!” Tuyết Chi ngước lên nhìn Azaria Richard.
Phải rồi! Cũng nhờ Azaria Richard 1 phần, vì những hành động anh làm, cũng rất giống với Minh Khang đã từng làm với cô. Nó đã gợi ra trong đầu cô những kỷ niệm trước đó. Ngay cả việc cô bỏ trốn và bị đập đầu vào chiếc hang nhỏ. Cũng vì vậy mà Tuyết Chi mới nhớ ra tất cả, nhớ ra Minh Khang!
Azaria Richard nhìn cô bật cười lớn, tiếng cười của hắn vang vọng khắp cả căn phòng. Nhưng sâu bên trong lòng hắn, tim hắn giờ đây vỡ vụn, nó như bị ai đó xát muối vào tim, bóp chặt lấy con tim bé nhỏ của hắn vậy!
Dù thế lực có lớn đến đâu, cao ngạo ngang bằng với Minh Khang, làm mọi thứ tất cả chỉ vì Tuyết Chi. Nhưng hắn lại chẳng thể bằng Minh Khang, chẳng thể khiến cho Tuyết Chi yêu hắn, chẳng thể thay thế được người ở trong tim Tuyết Chi cả. Hắn thua rồi! Thua thật rồi!
“Mình về thôi anh!” Tuyết Chi nhìn sang bên Minh Khang.
Anh gật đầu, cúi xuống bế Tuyết Chi lên. Đồng thời ra lệnh cho thuộc hạ của mình đưa Azaria Richard về căn cứ bí mật của anh. Hắn ta không kháng cự, có vẻ cũng chấp nhận tình cảnh của mình hiện tại rồi. Đến bây giờ, thuộc hạ của hắn cũng chẳng thể cứu nổi hắn nữa.
...
Ngồi trên máy bay riêng, Tuyết Chi có rất nhiều cảm xúc tâm trạng hỗn loạn. Cô vui cũng có, buồn cũng có, thấy có lỗi cũng có, nhưng đa phần đều là hạnh phúc. Hạnh phúc vì mọi thứ được trở lại, hạnh phúc là được gặp lại Minh Khang, và cả bố mẹ nữa.
“Anh..”
“Hửm?”
“Em.. Em. Em yêu anh!” nói xong, Tuyết Chi còn hôn lên môi của Minh Khang nữa. Nụ hôn đó sau bao lâu Minh Khang nhung nhớ, nay cũng đã được hưởng nó rồi.
Minh Khang thẫn thờ người, dừng hình trước nụ hôn của Tuyết Chi. Tim anh đập loạn xạ lên, vui không tả nổi.
“Tuyết Chi.”
“Dạ?”
“Anh xin lỗi. Anh xin lỗi vì những gì trước kia anh đã làm với em. Anh thật sự xin lỗi. Sau khi em nằm trên giường bệnh, lúc ấy anh mới ý thức được mọi thứ. Anh cảm thấy mình đúng là một thằng tồi. Không đáng để em yêu. Nhưng trong 2 năm em nằm trên giường bệnh, anh đã rất cố gắng. Đã nhận tội với bố mẹ em, đã làm tất cả, để thành công, trở thành một người như bây giờ. 2 năm ấy, anh chỉ mong em tỉnh lại, để anh có thể xin em tha thứ cho anh. Bây giờ em đã nhớ ra tất cả rồi, em có đồng ý chấp nhận tha thứ cho anh không?”
“...”
Tuyết Chi nhìn chằm chằm vào Minh Khang, có hơi ngẩn người về lời nói của anh. Từng ký ức như ùa về, cô mới nhận ra mọi thứ trong lời nói của Minh Khang. Lời nói của anh rất chân thành, không phải là những lời nói tạm bợ hay là giả trân, nó xuất phát từ sâu trong trái tim của Minh Khang, thật sự rất chân thành. Vì thế mà Tuyết Chi chấp nhận, cô gật đầu một cái. Mọi thứ đối với anh, như vậy trả giá cũng rất đủ rồi!
“Em đồng ý!”
“Thật sao?” Giờ đây anh sung sướng không thôi. Chỉ muốn hét lớn lên cho mọi người biết. Hình ảnh người đàn ông trưởng thành, lạnh lùng, người sếp cao ngạo tại thượng ở công ty đâu rồi? Tất cả đều về con số 0 khi đứng cạnh Tuyết Chi!
“Ừm. Thật mà.” Tuyết Chi cũng mỉm cười trước sự đáng yêu của anh. Cô cười, cười vì sung sướng, vì hạnh phúc. Có lẽ mọi thứ cũng đã trôi qua rồi!