Trói Buộc Trái Tim Em Bằng Sự Dịu Dàng Của Anh

Chương 35: Tia sáng giữa đêm tối



Sau khi tạm biệt Giao Nhi ra về, Khả Ái chỉ mong được về nhà bình an sau một ngày dài vui vẻ với Giao Nhi. Nhưng không ai có thể ngờ rằng, trong phút chốc, cuộc sống của cô đã bị đảo lộn hoàn toàn. Đoạn đường mà cô thường đi qua giờ đây trở thành nơi nguy hiểm, nơi mà những kẻ xấu đang rình rập.

Khả Ái không hề hay biết rằng, phía trước có một nhóm du côn đang chờ đợi để gây rối. Trong tâm trạng lo âu, cô nhanh chóng nhận ra sự hiện diện của chúng. Đó là một cảm giác nặng nề, như thể có hàng nghìn con ruồi đang bay lượn quanh đầu cô. Cô không thể thở, không thể di chuyển, chỉ biết đứng yên và nhìn vào mặt đất.

Sự sợ hãi bao trùm khiến tim Khả Ái đập mạnh. Những câu hỏi không ngừng xuất hiện trong đầu: "Làm thế nào để thoát khỏi đây?" Cô cảm thấy như mình đã rơi vào một cái hố sâu không đáy.

Bọn du côn bắt đầu tiến lại gần, ánh mắt của chúng đầy vẻ thách thức và hung hãn. Khả Ái cảm thấy lạnh toát sống lưng, chân tay trở nên run rẩy. Cô biết rằng, nếu để cho bọn chúng đến gần, mọi thứ sẽ kết thúc rất tồi tệ. Những bộ phim kinh dị mà cô từng xem quay cuồng trong đầu, mỗi hình ảnh đều khiến tinh thần cô càng thêm hoảng loạn.

Trong lúc nỗi sợ hãi đang dâng cao, Khả Ái đã quyết định không đứng yên chờ đợi số phận của mình. Cô bắt đầu chạy, vừa chạy vừa khóc kêu cứu. Mặc dù trong lòng hiểu rằng có thể sẽ chẳng ai nghe thấy tiếng kêu của mình, nhưng cô vẫn hy vọng. Hy vọng rằng sẽ có ai đó, ở đâu đó, có thể cứu giúp cô thoát khỏi tình huống này.

Cảm giác chạy không khác gì một cuộc chiến sinh tử. Mỗi bước chân đều nặng trĩu và đầy mệt mỏi. Cô không đủ sức lực để tiếp tục khi đám người vẫn đang đuổi theo. Những giọt nước mắt lăn dài trên má, hòa cùng những tiếng nấc nghẹn ngào.

Mỗi lần nhìn lại, Khả Ái thấy bọn chúng càng lúc càng tiến lại gần hơn. Sự tự tin giảm dần, thay vào đó là cảm giác bất lực tràn ngập tâm trí. Trong đầu cô vang lên những suy nghĩ tiêu cực, và cô biết rằng nếu không tìm ra cách thoát khỏi đây, mọi thứ sẽ kết thúc rất tồi tệ.

Và đúng lúc cô chuẩn bị chấp nhận số phận của mình, một ánh sáng từ xa bỗng xuất hiện. Chiếc xe đang lao tới như một tia hy vọng le lói giữa màn đêm u ám.

Dù chiếc xe kia vẫn còn khá xa, nhưng Khả Ái cảm thấy như thời gian đang trôi chậm lại. Tim cô đập loạn nhịp, niềm hy vọng đang dâng trào trong lòng. Nhưng đồng thời, sự sợ hãi cũng tăng lên gấp bội. Bọn du côn vẫn đang tiến lại gần, chúng không cho cô thời gian để thở.



Cô đã phải lựa chọn, giữa việc đứng lại chờ đợi hoặc tiếp tục chạy. Một phần trong cô muốn dừng lại và chờ chiếc xe ấy đến gần hơn, nhưng phần còn lại lại thúc giục cô tiếp tục chạy. Cô không thể để mình rơi vào tay bọn chúng, không thể để bản thân phải chịu đựng những gì có thể xảy ra.

Cô quyết định chạy hết sức. Mỗi bước chạy đều như một cuộc chiến sinh tồn, và Khả Ái biết rằng phải cố gắng hết mình. Mọi thứ xung quanh trở nên mờ mịt, chỉ có cô và mục tiêu duy nhất là chiếc xe kia.

Chiếc xe từ từ tiến lại gần, Khả Ái cảm nhận được hơi ấm của niềm hy vọng đang dâng trào trong trái tim. Cô không thể ngừng lại, không thể để bản thân bị bắt kịp. Tiếng động cơ vang vọng trong đêm tối, như một bản nhạc cứu rỗi, dồn dập và gấp gáp.

Cô chỉ mong rằng tài xế sẽ nhận ra tình hình nguy hiểm của mình. Cho dù có bất cứ điều gì xảy ra, cô cũng sẽ nắm lấy cơ hội này. Đoạn đường vắng tanh, nhưng cô không thể để nỗi sợ chiếm ưu thế.

Chạy một hồi thì chẳng còn sức chạy nữa.

Mặc dù Khả Ái đã chạy hết sức mình, nhưng cuối cùng năng lượng trong cô cũng đã cạn kiệt. Những bước chân trở nên nặng nề, như thể đang phải mang trên vai một gánh nặng khổng lồ. Cô không thể tiếp tục nữa, và sự tuyệt vọng đã bắt đầu len lỏi vào tâm hồn.

Mồ hôi đổ ướt đầm, dòng suy nghĩ hỗn loạn. Mặt trời đã lặn từ lâu, và bóng tối phủ kín mọi thứ. Tất cả những gì có thể nghe thấy chỉ là tiếng thở gấp gáp của bản thân. Những tiếng cười và lời nói của bọn du côn như vang vọng bên tai, khiến cô thấy thật sự rùng mình.

Giữa lúc đó, một cảm giác tuyệt vọng bao trùm. Cô không thể tìm thấy cách nào để tiếp tục, không thể làm gì hơn ngoài việc thả lỏng cơ thể. Nếu như không có chiếc xe kia, liệu có ai đến cứu cô không? Liệu cô có thể trốn thoát khỏi tình huống khủng khiếp này?

Cô gắng sức kêu gọi, mặc dù biết rằng âm thanh của mình có thể sẽ yếu ớt. Tuy nhiên, trong khoảnh khắc đó, cô như tìm thấy được một phần sức mạnh mới. Sự hiện diện của chiếc xe như một tia sáng giữa đêm tối, mang lại hy vọng cho cô.