Môi cô vô thức mím lại, không dám cử động, cũng không biết nên làm gì.
Nhưng xúc cảm trên môi không thể xem nhẹ, đôi môi mềm mại ấm áp lướt qua, hương thơm thanh nhã thơm tho xộc vào chóp mũi, cô có thể nhìn thấy rõ ràng nốt lệ chí dưới khóe mắt người vừa hôn cô, lạnh lùng mà gợi cảm.
Môi mềm như mây, nhẹ nhàng đến nao lòng.
Lông mi Dư Trừ khẽ rung lên, cô theo bản năng nhắm mắt lại. Tùy ý Trình Khuynh nâng cằm cô, dịu dàng hôn lên.
Nhịp tim đã trở nên hỗn loạn từ lâu.
Cô chợt hé môi, cảm thấy có thứ gì đó ấm áp mềm mại tiến vào, mạnh mẽ mút lấy đầu lưỡi hôn cô, đôi khi còn cắn một cái.
"Ưm…"
Dư Trừ bị cắn có hơi đau, nhưng Trình Khuynh vẫn không hề dừng lại, ngược lại còn dùng tay giữ lấy gáy cô, đẩy nụ hôn sâu hơn.
Nụ hôn sâu vừa mạnh mẽ vừa nhẹ nhàng này hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng thường ngày của cô ấy.
Dư Trừ siết chặt vạt áo của Trình Khuynh.
Cô như người chết đuối, gần như không thở được.
Cho đến khi Trình Khuynh cuối cùng cũng dừng lại.
Cô ấy vỗ vỗ trán Dư Trừ, khàn giọng nói: “Mặt em có vẻ hơi nóng.”
Hai má Dư Trừ gần như nóng bừng.
Thủ phạm trái lại còn hỏi cô tại sao má cô lại nóng... Xem ra cô ấy vẫn còn say, nếu không cô ấy sẽ không nói chuyện với cô như thế này.
Hơi thở của cô trở nên bình tĩnh hơn một chút, cố gắng lấy lại tinh thần, dù sao vẫn đang ở trong xe: “Xuống xe thôi, em đưa chị về nhà.”
Người say vừa làm càn quay đầu lại, ánh mắt chuyển động, nhìn vệt nước lấp lánh trên môi cô, cong môi dưới: “Được.”
Hóa ra Trình Khuynh quả thực đã uống quá nhiều, xuống xe mấy bước đi cực kỳ chậm rãi, chờ cửa thang máy đóng lại, cô ấy cúi người nói: "Cho tôi dựa một chút."
Dư Trừ thật vất vả mới đưa cô ấy về đến nhà, mở cửa, tránh đi A Bạch: “Bạch Bạch tránh ra, đợi lát nữa tới bế em.”
Cô đưa Trình Khuynh về phòng ngủ, giúp cô ấy cởi áo khoác và giày, Trình Khuynh ngồi ở mép giường nhìn cô, nắm lấy cổ tay cô nói: “Tối nay em không ngoan.”
"Vâng vâng vâng, chị là ngoan nhất," Dư Trừ có chút buồn cười, cô không quen cô ấy như thế này, muốn đẩy tay cô ấy ra nhưng không được, dứt khoát ngồi xuống mép giường, đợi lát nữa mới đi.
Nhưng cô mệt quá, ngồi xuống không lâu thì bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, không biết mình ngủ từ khi nào, mở mắt dậy đã là 5 giờ sáng.
Cô cứ ngủ như vậy, lưng lại đau nhức, hơn nữa thời tiết mùa hè hơi nóng, đêm qua cô không tắm hay thay quần áo nên cảm thấy rất khó chịu.
Dư Trừ xỏ dép lê đi ra ngoài, đến phòng khách rửa mặt.
Cô khá quen thuộc với nhà Trình Khuynh, trong tủ lạnh tìm ra một bao hạt kê, nấu món cháo hạt kê đơn giản cho bữa sáng và hấp bánh bao súp đông lạnh.
Kim giờ chỉ 7 giờ, Trình Khuynh từ phòng ngủ đi ra, cô mặc đồ ngủ, hình như vừa mới tắm xong, nhìn thấy Dư Trừ, cô sửng sốt: “Tối qua em đưa tôi về à?”
Dư Trừ hít sâu một hơi: “Chị không nhớ sao?”
Trình Khuynh ừm: “Tôi không có ấn tượng gì cả.”
Dư Trừ quay đầu nhìn cô ấy, sau đó quay người hấp bánh bao, tùy ý nói: “Cô Trình trí nhớ không tốt lắm nha.”
Trình Khuynh thật sự không nhớ rõ lắm.
Chỉ nhớ hình như Dư Trừ đã lái xe, nhưng có lẽ đã quá muộn nên cô ấy không đi.
"Em làm bữa sáng à?"
"Tùy tiện làm một chút."
"Làm món gì vậy?"
"Không có gì."
Dư Trừ quay lưng lại với cô, buộc tóc cao lên, phớt lờ cô.
Trình Khuynh đi tới nhìn cô hai giây, thấy vẻ mặt cô vẫn bình thường, đột nhiên nói: "Sao môi em lại rách thế này, nóng trong người thì ăn chút đồ thanh đạm đi."
Trong lòng Dư Trừ cảm thấy bốc hỏa.
Bị chị cắn, chứ nóng trong người cái gì?
Thanh đạm cái gì mà thanh đạm?
Cô ấy hôn cô mãnh liệt như vậy nhưng chỉ là sau khi say, lúc tỉnh táo thì cái gì cũng không nhớ rõ!
Dư Trừ không nhịn được nữa, dập lửa trong lòng: “Em đi đây.”
Trình Khuynh: "Bây giờ sao? Không ăn sáng à?"
Dư Trừ cũng không để ý tới A Bạch đang làm nũng, đi ra cửa thay giày rồi đóng cửa lại.
“Không ăn, em không đói.”
Ăn tức no rồi!
Trình Khuynh cúi người bế A Bạch lên, trầm tư nhìn chằm chằm cửa.
Em ấy tức giận à?
Sao lại tức giận?
*
Thứ Bảy, phố đi bộ đông đúc người qua lại.
Trước đây cô đã hẹn quay một đoạn video ngắn, Dư Trừ cùng Tần Phàm hẹn địa điểm, cô đồng ý vì hai lý do, một là chỉ mất nửa ngày nhưng số tiền thù lao không hề nhỏ, thứ hai là quay video trong quán cà phê mèo, đối với những con mèo đáng yêu cô hoàn toàn không chống cự nổi.
Tần Phàm đang đợi cô ở quán cà phê mèo.
Cô ấy mặc một chiếc váy màu be có thắt lưng, dáng vẻ dịu dàng tao nhã khác thường, liếc mắt nhìn Dư Trừ nói: “Tiểu Trừ, ở bên này.”
Dư Trừ đi tới đưa chai nước khoáng: “Tần tỷ, uống nước đi ạ.”
Quay video lần này rất đơn giản, chủ quán cà phê mèo là bạn của Tần Phàm, anh ấy muốn quay video quảng cáo với yêu cầu người mẫu phải có khí chất trong sáng, dịu dàng, tuy nhiên kinh phí có hạn nên nhờ cô hỗ trợ tìm người.
Dư Trừ thường chỉ buộc tóc đuôi ngựa hoặc búi tóc, nhưng hôm nay cô đặc biệt tết tóc và trang điểm nhẹ để quay video. Cô ngồi xổm xuống, trêu chọc chú mèo con bằng những động tác nhẹ nhàng, mỉm cười ngọt ngào trước ống kính.
Tần Phàm lấy điện thoại di động ra: "Tiểu Trừ, nhìn bên này."
Nụ cười của Dư Trừ vẫn chưa ngừng, nhìn về phía cô, đôi mắt đen sáng cong như vầng trăng lưỡi liềm.
Tần Phàm cố ý đứng ở cửa kính, điều chỉnh vị trí, hài lòng nhấn nút chụp: “Chị chụp cho em một tấm.”
Sau khi quay xong video, Dư Trừ nghiêng người nhìn điện thoại: “Chị chụp đẹp thật, có thể gửi cho em được không?”
Tần Phàm chớp chớp mắt: "Đương nhiên. Tiểu Trừ của chúng ta đẹp như vậy, chị muốn dùng bức ảnh này làm màn hình khóa."
Dư Trừ: "...Dạ?"
Tần Phàm cười: "Trêu em thôi, để chị gửi ảnh cho em."
Dư Trừ: "À, vâng, cảm ơn Tần tỷ."
Sau khi nhận được ảnh, cô phóng to ra nhìn một lúc, rất hài lòng, thậm chí còn muốn gửi cho ai đó nhưng lại không biết gửi cho ai.
Vừa lúc có hai tin nhắn mới, từ Trình Khuynh.
"Em đang làm gì vậy?"
"Nhạc Nhạc vừa đến. Ngày mai nó muốn mời em đi ăn cơm."
Cô đột nhiên muốn gửi bức ảnh cho Trình Khuynh xem.
Nhưng cô vẫn còn giận cô ấy chuyện sáng nay, hơn nữa, với mối quan hệ của họ, không có lý do gì mà cô lại ngẫu nhiên gửi ảnh của mình cho cô ấy.
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, cô đã đăng một tin nhắn lên WeChat Moments: Mèo con đáng yêu quá đi 😘 😘.
- Đây được coi là câu trả lời cho câu hỏi đầu tiên.
Sau khi đăng Moments, cô trả lời Trình Khuynh: "Em đang ở quán cà phê mèo, bạn em nhờ em quay video giúp. Ngày mai em rảnh."
"Em đang xem gì vậy?"
"Em trả lời tin nhắn ấy mà." Dư Trừ ngẩng đầu lên, "Cảm ơn Tần tỷ."
Rất nhanh, phía dưới tin tức mới xuất hiện một bình luận mới: Chị Tiểu Dư, chị đang ở quán cà phê mèo nào vậy?
Dư Trừ nói xin lỗi: “Trước kia em có làm công việc bán thời gian, hôm nay phải đi nhận lương rồi ạ.”
"À, thế chị đưa em đi nhé?"
"Không cần không cần, cảm ơn Tần tỷ."
Dư Trừ vẫy vẫy tay với cô, dứt khoát từ chối, hoàn toàn không chú ý tới trong mắt Tần Phàm có chút thất vọng.
Đây là lần cuối cùng Dư Trừ đến quán cà phê.
Thực ra, khoảng thời gian sau đó cô rất ít tới quán. Quản lý Cao rất tốt bụng và hiểu được áp lực học tập nặng nề của cô. Liền chờ cô làm đủ thời gian để trả cho cô khoản lương cuối cùng.
Số tiền tuy không nhiều nhưng bước đầu cô có thể tham gia đóng phim quảng cáo máy pha cà phê là nhờ có kinh nghiệm làm việc ở đây.
"Tiểu Dư, lát nữa em cứ tan làm sớm nhé."
Quản lý Cao đi ngang qua cô, thuận miệng nói.
Chị ấy rất thích Dư Trừ, hay nói đúng hơn là chị ấy thích tất cả những người trẻ tuổi có chí cầu tiến.
Dư Trừ cảm ơn chị ấy, vừa xay cà phê, vừa lên kế hoạch cho thời gian sắp tới.
Cô sẽ không đến quán cà phê nữa, cuộc thi sắp kết thúc, ngoài việc quay video, cô sẽ bắt đầu tập trung vào việc học, một phần năng lượng của cô sẽ dành cho kỳ thực tập mùa hè, còn lại phần lớn năng lượng sẽ được sử dụng để chuẩn bị cho kỳ thi cuối cùng.
Gần tới giờ tan làm, cô nhận được một cuộc gọi.
Dư Trừ có chút kinh ngạc: “Cô Trình?”
Đầu bên kia có tiếng còi ô tô, Trình Khuynh hỏi: “Em đang ở đâu?”
Dư Trừ: "Dạ... Ở câu lạc bộ có hơi bận một chút."
Cô hiếm khi kể cho cô ấy nghe về bản thân, mà cũng không muốn kể cho cô ấy nghe về công việc bán thời gian của mình. Cho dù đó là sự thương hại hay bất cứ điều gì khác thì đó cũng không phải là điều cô mong muốn.
“Vậy em làm tiếp đi.”
"Vâng, tạm biệt."
Dư Trừ đứng bên cửa sổ nhìn chằm chằm vào điện thoại hồi lâu.
Cuộc điện thoại này có chút kỳ lạ, Trình Khuynh cũng không nói gì.
Bóng của các phương tiện bên đường được phản chiếu trên kính.
Một chiếc ô tô màu trắng đỗ bên đường khởi động rồi rời đi.
*
"Chị, sao vừa rồi chị lại đỗ xe bên đường vậy? Bỗng dưng thấy nhớ chị Tiểu Dư hả?"
Trình Khuynh nhàn nhạt liếc nhìn cô bé một cái, phớt lờ cô.
Trình Nhạc cười: “Hôm trước em hỏi chị ấy ở quán cà phê mèo nào, sao chị không đến đón chị ấy?”
Trình Khuynh: “Tại sao chị phải đi?”
Trình Nhạc thở dài một tiếng, cái đồ 'muộn tao'* này.
*ngoài lạnh trong nóng
Trình Khuynh không bao giờ thích hay bình luận về Moments của người khác, cứ như thể cô chưa nhìn thấy gì và gần như không có cảm giác tồn tại trên mạng xã hội.
Trình Nhạc từ lâu đã quen với việc cô như thế này, nhưng vừa rồi chị gái cô đã nhìn bức ảnh đó rất lâu.
Nhìn thoáng qua cô bé có thể biết chị mình muốn biết đó là quán cà phê mèo nào nên chủ động hỏi giúp.
Xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn, Trình Nhạc lại mở WeChat, phóng to ảnh: “Em cá với chị là người chụp bức ảnh này nhất định thích chị Tiểu Dư. Nhìn bóng của chị ta trên cửa kính vừa lúc sánh vai với chị Tiểu Dư, kỹ thuật kết hợp này quá đỉnh."
Trình Khuynh nhướng mày: “Vậy sao.”
Trình Nhạc: "..."
Chị cô làm cô tức chết rồi!
Trên đời này có đứa em gái nào cứ suốt ngày phải lo chuyện yêu đương cho chị mình như vậy không?
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ: “Quên đi, mặc kệ chị, em đi gặp A Bạch trước, buổi tối lại qua nhà cô ở.”
Trình Khuynh gật đầu, biểu thị đã hiểu.
A Bạch rất thân với Trình Nhạc, bị cô trêu chọc rất lâu, nó nằm dưới đất để cô chạm vào cái bụng trắng nõn của mình.
Trình Nhạc vừa rời đi, nó lại lăn đi.
A Bạch thích Dư Trừ nhất, thích Trình Nhạc thứ hai, khi hai người này đều không ở đây, nó mới miễn cưỡng thích Trình Khuynh một chút, nhảy vào lòng cô.
Trình Khuynh bị nó dẫm lên, ngữ khí nhàn nhạt nói: “Sao mày lại hư như vậy?”
Mèo con ngây thơ nhìn cô, đôi mắt như ngọc bích trong suốt, lặng lẽ phản ánh cảm xúc của chủ nhân.
Trình Khuynh: “Bây giờ em ấy thích con mèo khác rồi. Thấy không?”
A Bạch meo meo hai lần, cấu kỉnh cào cấu chủ nhân hai cái.
Trình Khuynh vuốt lông nó, động tác rất nhẹ nhàng, nhưng giọng điệu lại lạnh lùng: “Cào tao thì có ích gì, em ấy đứng núi này trông núi nọ, không còn thích mày nữa đâu.”