"Ô…” Dư Trừ đỏ mặt trước ý cười đưa tình trong mắt cô ấy, “Chị mặc áo kín vào đi kẻo cảm lạnh."
Lúc này tay Trình Khuynh đang siết chặt tay cô mới buông ra, kéo khóa áo lên, giúp Dư Trừ cởi đồ bảo hộ: “Tiểu Chu đã đặt đồ ăn rồi, chúng ta đi ăn thôi.”
Bọn họ cũng ăn tối tại trang trại của bạn Chu Đình, với bếp nấu ngoài trời và một đầu bếp chuyên dụng.
Trời tối dần, ngọn lửa nhẹ nhàng nhảy múa, hương thơm lan tỏa trong gió.
Bữa ăn rất ngon, nhưng Dư Trừ nghiêm túc so sánh, cảm thấy đồ ăn do Trình Khuynh nấu vẫn hợp khẩu vị của cô hơn.
Ăn tối xong, Chu Đình cầm đàn guitar đi ra: “Bác sĩ Triệu, giao cho anh.”
"Tôi á? Trình Khuynh, cậu tới đi."
"Lão Triệu..." Trình Khuynh cười nói, "Sao đột nhiên lại khiêm tốn vậy?"
Lão Triệu sờ sờ mũi, cũng không nói thêm gì nữa, cầm đàn lên, đầu ngón tay lướt qua dây gảy vài cái.
Một bản ballad trầm sầu tuôn ra, trầm lắng buồn bã.
Dư Trừ quay đầu lại lắng nghe, cô vẫn còn nhớ ấn tượng về Chu Đình và những người khác.
Chỉ là không ngờ rằng những người bạn vui vẻ của Trình Khuynh cũng có lúc ôm đàn guitar hát nhạc buồn.
Những ngọn núi phủ tuyết đứng lặng lẽ trong đêm, vài ngôi sao lấp lánh trong màn đêm xanh thẫm.
Nhiệt độ về đêm giảm xuống, gió thổi có hơi lạnh.
Dư Trừ nhịn không được xoa xoa tay, sau đó buông xuống.
Một bàn tay đưa ra nắm lấy tay cô, siết chặt các đầu ngón tay của cô.