Trời Quang

Chương 74: Dì Út



"Đình Thu? Sao hôm nay cậu uống nhiều vậy?"

"Không có gì..." Dư Đình Thu thờ ơ xua tay, "Tửu lượng tôi tốt mà."

Ninh tỷ thở dài: “Lại gặp bạn gái cũ của cậu rồi chứ gì?”

"Cô ấy á..." Dư Đình Thu mỉm cười, "Ừ. Ngoài cô ấy ra còn ai nữa."

Ninh tỷ: “Trước giờ tôi vẫn chưa hỏi cậu, sao hai người lại chia tay vậy?”

Người phụ nữ đang uống rượu bỗng nở một nụ cười cay đắng: “Tôi và cô ấy yêu nhau khi còn đi học, sau khi tốt nghiệp đại học thì chúng tôi chia tay. Mẹ cô ấy không chấp nhận việc cô ấy comeout, còn tự tử nhiều lần để ép cô ấy về nhà."

Ninh tỷ: “Chuyện này… Gần đây cậu mới biết hả?”

Dư Đình Thu: "Ừ."

Ninh tỷ thở dài.

Luật hôn nhân đồng giới mới được thông qua cách đây vài năm nhưng hầu hết mọi người tới nay vẫn không chấp nhận được chứ đừng nói là trước kia, bị gia đình cấm cản luôn là nguyên nhân chính khiến những người yêu nhau phải chia tay.

"Vậy mấy ngày hôm trước cậu nói cậu bận, chính là..."

"Tôi bị người ta theo dõi quấy rối, vừa lúc cô ấy cũng ở đó... Rồi cô ấy bị một tên côn đồ làm bị thương, còn tôi..." Dư Đình Thu ngập ngừng, "Tôi đã ở trong bệnh viện chăm sóc cô ấy hết mấy ngày."

Ninh tỷ đã hiểu, ừm một tiếng.

Đại khái đoán được, nhờ mấy ngày ở trong bệnh viện mà vị Sầm tổng kia mới có cơ hội nói những lời này với Dư Đình Thu.

Dư Đình Thu cười tự giễu nói: “Chuyện ngày xưa cũng không thể trách cô ấy hết được. Có lẽ do tôi quá ích kỷ, hy vọng mình là người quan trọng nhất trong lòng người yêu… Tôi không muốn mình lại bị bỏ rơi."

Trước đây Sầm Âm có thể chia tay cô vì mẹ cô ấy, vậy sau này thì sao?

Sau này... Liệu cô có còn là người bị bỏ lại phía sau nữa không?

Ninh tỷ thở dài: “Không, không phải là cậu ích kỷ, tôi biết là cậu cảm thấy khó chịu.”

“Cũng không hẳn là khó chịu…” Dư Đình Thu ngẩng đầu nốc hết rượu, “Tôi phải tìm việc gì đó làm mới được, bằng không ngày nào cũng nghĩ đến mấy chuyện này.”

Cô chỉ không muốn lại nghĩ tới Sầm Âm.

Nhớ đến ngày hôm đó Sầm Âm bị thương, mặt đầy máu cũng khiến cô cảm thấy khó chịu.

Cô sợ mình sẽ mềm lòng.

"Ừ, hay là cậu ra ngoài chơi đi? Hai ngày trước Trình lão sư nói muốn đi trượt tuyết, cậu ấy và..." Ninh tỷ đột nhiên im bặt, trong lòng nhảy dựng.

Dư Đình Thu: “Cậu ấy đi trượt tuyết ở đâu mà không gọi tôi thế?!”

Ninh tỷ: “Chuyện này... Chuyện này tôi cũng không rõ lắm.”

Dư Đình Thu mở danh bạ: "Còn có thể đi với ai nữa? Ngàn năm nghiện công việc như cậu ấy thì chỉ có Chu Đình mới lôi kéo được thôi, để tôi hỏi thử."

Ninh tỷ: “Đừng!”

Dư Đình Thu nhạy bén dừng lại: "Sao vậy? Cậu có chuyện gì giấu tôi à?"

"Không có, không có..." Ninh tỷ cười ngượng, "Ý tôi là không cần gọi đâu. Tôi nhớ ra rồi, cậu ấy đi cùng Chu Đình."

“Ra vậy ha…” Dư Đình Thu đặt điện thoại xuống, “Vậy tôi không hỏi nữa, không sao đâu, cậu cứ đi làm việc của mình đi.”

Ninh tỷ thấy cô đặt điện thoại xuống mới thở phào nhẹ nhõm.

Chuyện này sớm hay muộn cũng phải nói ra, nhưng để cô nói thì không thích hợp chút nào.

Vừa hay thiết kế sư mà cô hẹn trước đó đến xem bản vẽ, giọng điệu cũng trở nên thoải mái hơn: “Vậy tôi đi trước, cậu uống ít thôi nhé.”

“Biết rồi…” Dư Đình Thu thấy cô đi xa, lại nhấc điện thoại lên.

“Hình như có gì đó đáng ngờ…” Dư Đình Thu tìm thấy tên của Chu Đình, bấm số.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.

Dư Đình Thu hừ lạnh một tiếng: "Tiểu Chu, em có ý gì? Sao ra ngoài chơi chỉ gọi Trình Khuynh mà không gọi chị?"

Đầu bên kia điện thoại, Chu Đình có chút không hiểu: “Trình lão sư nói chị không muốn đi mà ạ.”

Dư Đình Thu: “Tôi nói không muốn đi khi nào?”

"Lạ thật..." Chu Đình lẩm bẩm vài câu, đột nhiên vỗ chân, "Em biết rồi, lần này Trình lão sư dẫn theo bạn gái nhỏ tới, có lẽ sợ chị lại trêu chọc nên mới không gọi chị. "

"Hay thật..." Dư Đình Thu cười hừ một tiếng, "Còn dám giấu chị, gửi địa chỉ cho chị, ngày mai chị sẽ tới."

"Ngày mai á?"

"Trình đại giáo thụ chơi không đẹp tí nào..." Dư Đình Thu không khỏi oán giận, "Sao ai cũng từng gặp cô bạn gái nhỏ của cậu ấy mà tôi thì chưa. Mắc mớ gì phải giấu tôi? Bộ tôi ăn thịt người chắc!"

Chu Đình: “Chuyện đó thì em không biết, em gửi địa chỉ rồi đó nha.”

“Nhận được rồi, em nhớ đừng nói cho cậu ấy biết đó…” Dư Đình Thu oán hận nói: “Chị sẽ đột kích kiểm tra, không để cậu ấy lại dẫn người chạy thoát.”

Cô nhất định phải xem thử cô gái mà Trình Khuynh giấu diếm bấy lâu nay là ai, đúng là không xem cô là bạn mà!

*

Dư Trừ ngủ dậy, cảm thấy đau nhức khắp người.

Hôm qua chỉ đau một chút thôi, hôm nay lại đau vô cùng.

Cô vẫn nằm trên giường không chịu dậy, Trình Khuynh mới chạy bộ về thấy cô vẫn chưa dậy: “Em sao thế?”

Dư Trừ hừ hừ: “Tay đau, chân đau.”

Trình Khuynh kéo cô dậy: “Buffet đến 9 giờ là hết, em ăn trước đi rồi hãy về nằm.”

Dư Trừ: "Vâng."

Cô nghi ngờ Trình Khuynh mắc chứng ám ảnh cưỡng chế rời giường. Không những không thích ngủ nướng mà còn thích đánh thức cô dậy.

May là cô cũng không quá thích ngủ nướng, hai phút sau cô đã bò dậy.

Buffet của khách sạn rất phong phú đặc sắc, đủ món từ Bắc chí Nam.

Dư Trừ lấy sữa đậu nành, bánh ú và bánh dừa, Trình Khuynh giúp cô bóc vỏ bánh ú, nói với cô: “Ăn xong đi mua một chai dầu thuốc, lát nữa chị thoa cho em.”

Dư Trừ cắn ống hút, cảm nhận sự tỉ mỉ chu đáo của cô ấy, mi mắt cong cong nói: “Được ạ.”

Chu Đình bưng đĩa đi tới, nói đùa: “Trình lão sư, chưa thấy chị bóc bánh ú cho em bao giờ.”

Bác sĩ Triệu: "Xời, em là ai của Trình lão sư chứ? Nếu bóc thật thì em có dám ăn không?"

"Sợ gì chứ? Trình lão sư, chị bóc liền đi, em ăn ngay cho mà xem."

"Chờ một chút..." Trình Khuynh nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, "Còn chưa tỉnh mộng đâu."

Dư Trừ cúi đầu mỉm cười cắn một miếng bánh ú, cũng có chút ngượng ngùng.

Bạn bè của Trình Khuynh cái gì cũng tốt, chỉ là vui đùa hơi quá và hay trêu chọc người.

Trình Khuynh cười: “Em kệ họ đi?”

Dư Trừ nhìn cô cười: “Vâng, em sẽ cố gắng thích nghi ạ.”

Chu Đình nhìn vào điện thoại, cố gắng nhịn cười.

Dư Đình Thu nói mười phút nữa sẽ tới.

Lúc này Trình Khuynh kéo Dư Trừ đứng lên: "Bọn tôi ra ngoài một lát."

"Ơ..." Chu Đình nóng lòng muốn xem kịch hay, "Trình lão sư, chị đi đâu thế?"

“Mua cho em ấy chai dầu thuốc…” Trình Khuynh không quay đầu lại, “Lát nữa quay lại ngay, không làm chậm trễ lịch trình sáng nay đâu.”

Chu Đình thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt."

Ăn sáng xong, cô gọi cho Lý Tử Ương, ra cửa khách sạn chờ Dư Đình Thu.

Đến 9 giờ, một chiếc ô tô màu bạc dừng lại.

Cửa xe mở ra, một người phụ nữ cao gầy xinh đẹp rạng rỡ bước ra từ ghế sau.

Dư Đình Thu vuốt vuốt lọn tóc bồng bềnh của mình: “Ồ, ra tới cửa nghênh đón chị cơ đấy?”

"Chứ sao ạ? Ra ngoài chơi mà không mời Dư lão sư là lỗi của em, em phải tạ lỗi với chị chứ."

"Còn học miệng lưỡi trơn tru..." Dư Đình Thu mỉm cười, "Không trách được em, đều do ai đó cáo già xảo quyệt."

Cô mở cốp xe ra: “Trước khi đến có người bạn tặng cho chị một thùng cam. Đem vào ăn thôi.”

Vừa nói cô vừa bỏ mấy quả cam vào túi nhựa: “Trình Khuynh đâu rồi? Để chị đi tìm cậu ấy.”

Chu Đình: “Vừa đi ra ngoài một lát, không biết về chưa nữa.”

Lý Tử Uơng: “Từ bãi đậu xe ở tầng hầm -1 có thể lên thẳng trên luôn đó, biết đâu đã về rồi, đi xem thử đi?”

Dư Đình Thu hừ một tiếng, xách theo một túi cam đi thẳng tới trước.

Khi họ tới cửa phòng, cô lao công đang làm công việc dọn dẹp. Cửa phòng mở, không có ai bên trong.

Phòng này là phòng suite có phòng khách nhỏ.

Dư Đình Thu bước vào, đi vòng quanh, ngồi xuống ghế sofa, rất có khí thế không chờ được người thề không dời bước.

Chu Đình cười: "Dư lão sư, không cần phải vậy đâu, chị ăn sáng chưa?"

Dư Đình Thu suy nghĩ một lát: "Chưa, vậy chị đi ăn chút gì đã. Dù sao hòa thượng chạy được miếu đứng yên."

Cô đứng dậy, liếc nhìn chiếc balo màu vàng nhạt trên ghế sô pha, cười nói: "Tiểu La nhà chị cũng dùng cái này, là chị mua, xem ra giới trẻ đều thích kiểu này, chị đúng là có mắt nhìn tốt mà."

Chu Đình không quá để ý, thuận miệng nói theo: "Đáng yêu ghê."

Dư Đình Thu ừ một tiếng, tiến về phía trước hai bước.

Cô dừng lại, quay lại, nhìn thấy bên hông balo có một chai sữa dưỡng thể hoa hồng và vải thiều, hai màu đen trắng, thiết kế đơn giản trang nhã, là chai mà cô đã cùng Trình Khuynh đến cửa hàng mua cách đây khá lâu.

Trực giác khiến cô cảm thấy có gì đó không đúng.

Nhưng ý tưởng đó thật quá nực cười... Cô lắc lắc đầu, không nghĩ thêm nữa.

"Đi thôi, Dư lão sư."

"Ừ... Đi thôi."

Thang máy từ tầng -1 lên tầng 3.

Dư Trừ cúi đầu tìm thẻ phòng: “Hình như em để quên thẻ trong balo rồi.”

Trình Khuynh: “Chị có mang.”

Cô mở cửa đi vào trước, Dư Trừ trở tay đóng cửa lại.

Ga trải giường trong phòng được trải gọn gàng, sạch sẽ, rèm cửa đều được mở ra để ánh nắng lọt vào.

Trình Khuynh kéo rèm lại: “Có muốn chị thoa cho em không?”

Dư Trừ: "Không cần đâu..."

Cô có hơi xấu hổ, học trượt tuyết thôi mà lại ngã thành ra thế này.

Năm nay vận số thật là xui xẻo, hết ngã khỏi ban công bị bầm đầu gối, giờ trượt tuyết lại bị thế này.

Trình Khuynh mở nắp chai đưa cho cô: “Chỗ nào không thoa được thì bảo chị nhé.”

Dư Trừ dạ một tiếng, đi vào phòng, thay quần dài ra, mặc quần short trắng vào.

Chân cô bị bầm nhiều nhất, xanh xanh tím tím, lúc bôi thuốc lên lành lạnh lại còn hơi đau.

Sau eo cũng bị va đập, cô trở tay chạm vào nhưng vẫn cảm thấy không với tới.

Trình Khuynh đang dọn vali trong phòng khách, Dư Trừ bước tới gọi cô: “Trình lão sư, ở đây em không với tới.”

"Tới đây chị xem nào."

"Đây ạ."

Dư Trừ xắn vạt áo phông ngắn màu xám lên, để lộ vòng eo trắng ngần thanh tú.

Trình Khuynh ngừng thở một lát, ngước mắt nhìn Dư Trừ thật sâu một cái rồi mới đổ dầu thuốc vào tay: “Chỗ nào?”

Dư Trừ bị nhìn hơi mất tự nhiên: “Bên phải, xuống một chút.”

"Đây à?"

“Đúng rồi, có hơi đau…” Dư Trừ hít một hơi rồi nói: “Chị thoa giúp em đi.”

"Dư Tiểu La..." Trình Khuynh mỉm cười, dùng bàn tay còn lại kéo cô ngồi vào lòng mình, "Em đang câu dẫn chị đấy à?"

Dư Trừ nghe thế đỏ mặt, cô định nói không có, nhưng lời đến bên miệng lại thay đổi: "Đúng rồi á, không được sao?"

Trình Khuynh nhìn chằm chằm cô, cô cũng nhìn Trình Khuynh.

Ánh mắt họ chạm nhau, ôn ôn nhu nhu, không hề che giấu cảm tình.

Trình Khuynh cười: "Được."

Dư Trừ cúi đầu chụt lên môi cô ấy, hài lòng nói: “Vậy mới được chứ.”

Có tiếng xe đẩy vang lên rồi dừng lại ngoài hành lang.

Bọn họ đều không để ý, chỉ nghĩ là lao công đi ngang qua.

Trình Khuynh giúp cô xoa xoa chỗ đau, động tác rất nhịp nhàng: “Em muốn thế nào? Nhẹ một chút hay là mạnh một chút?”

Nhưng Dư Trừ luôn sợ nhột, cười bò nằm trong lòng cô ấy: “Nhột quá, á… Cứu, cứu mạng, dừng dừng dừng lại…”

Cô đang cười thì cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài.

Dư Đình Thu vừa nhờ Chu Đình giúp đẩy cả thùng cam lên, cô vẫn đang cầm một quả cam trên tay.

Trên mặt cô vẫn nở nụ cười có phần trêu chọc, khi nhìn thấy người trong phòng, đầu tiên là cô sửng sốt, sau đó nhìn thấy tay Trình Khuynh ôm lấy vòng eo trắng nõn của cô gái, nụ cười của cô hoàn toàn cứng lại rồi.

Ánh mắt họ chạm nhau, căn phòng chìm vào sự im lặng chết chóc.

Dư Đình Thu mím chặt môi.

Cô siết chặt tay, mặt vô cảm bóp nát quả cam trong tay.

°° vote đi bé °°

Dì Út ở bên ngoài nghe thấy:

- Cáo già: Em muốn nhẹ một chút hay mạnh một chút?

- Dứa non: Cứu, cứu, dừng lại, dừng lại....