Trong cung truyền đến tin tức nói Thái tôn đã tỉnh, tự nói việc rơi xuống nước không liên quan đến huyện chủ Giai Minh, Thái tử phi còn tặng rất nhiều đồ đến phủ Trấn Quốc Công.
Vốn tưởng rằng chuyện này cứ vậy qua đi nhưng sau đó không lâu, liền xảy ra chuyện lớn, Thái tôn lúc tỉnh lúc mê, sốt cao không ngớt, kéo dài gần nửa tháng, rốt cuộc không còn, Thái tử phi bi thương quá độ, bệnh nặng không dậy nổi, sau khi toàn lực chữa trị bệnh tình miễn cưỡng ổn định nhưng thần trí lại không rõ ràng lắm.
Vì là nguyên nhân đầu tiên gây ra, dù có liên quan đến Chân Diệu không, nàng luôn bị dính vào, huân quý trong kinh thành suy đoán huyện chủ Giai Minh chắc bị trời phạt. Nhưng không ngờ đúng lúc này Thế tử Trấn Quốc Công La Thiên Trình vốn bị tạm thời cách chức lại được phục chức quan, lần này, đã đánh vỡ mọi suy đoán, rất nhiều người coi trọng phủ Trấn Quốc Công thêm một chút.
Sắp vào tháng năm, trời càng ngày càng nóng, cây lựu góc tường nở hoa rực rõ, Tước Nhi hái mấy đóa, cười khanh khách chạy vào cài lên đầu cho Chân Diệu.
Nhìn hoa lựu đỏ rực giữa tóc đen, Dạ Oanh khen ngợi: “Đại nãi nãi thật xinh đẹp.”
Tước Nhi không thuận theo nói: “Đại nãi nãi, chẳng lẽ không phải nô tỳ ngắt hoa đẹp sao?”
Chủ tớ đang cười nói, Bách Linh tiến vào bẩm báo: “Đại nãi nãi, Tử Tô tỷ tỷ tới thỉnh an ngài.”
Chân Diệu vui vẻ: “Mau để nàng vào.”
Tử Tô xuất giá được ba tháng, lúc đó nói cho nàng nghỉ hai tháng, vậy mà thoáng cái đã đến.
Không lâu sau, rèm che được vén lên, Tử Tô đã đổi sang trang phục phụ nhân đi vào.
Nàng mặc váy sam màu tím nhạt, đeo đôi khuyên tai trân châu, màu sắc tuy phổ biến nhưng lại khắc hoa sen lớn bằng hạt gạo, với thân phận nàng, coi như đã khó có được.
Nhìn sắc mặt nàng có chút tái nhợt, mím môi không nói.
“Chẳng lẽ là La Báo đối xử với ngươi không tốt?” Giọng Chân Diệu lạnh lùng: “Nếu là vậy, ta nói với Thế tử. Ngươi là đại nha hoàn có mặt mũi nhất ở bên cạnh ta. Gả cho người còn bị khinh bỉ, đó cũng là đánh vào mặt ta!”
Tử Tô vội nói: “Không có Đại nãi nãi. Nô tỳ là có, nôn rất nhiều……”
Chân Diệu ngẩn ngơ: “Cái gì, cái gì là có rồi?”
Hình nhưTử Tô rất xấu hổ. Nửa cúi đầu nói: “Là … có bầu…..”
“Tử Tô tỷ tỷ thật có phúc khí, chúc mừng Tử Tô tỷ tỷ.” Mấy nha hoàn cười hì hì nói.
Chân Diệu cũng cười rộ lên: “Vậy đó là chuyện tốt rồi. Được rồi. Đều nói ba tháng đầu không ổn định, phải dưỡng thật tốt, ngươi mau về nghỉ ngơi đi, còn chuyện hầu hạ, đợi sau khi con ngươi dứt sữa rồi nói.”
Nàng lệnh Bạch Thược lấy một ít thuốc bổ cho Tử Tô mang đi, khiến nha hoàn, bà tử phục vụ trong Thanh Phong đường hâm mộ không thôi.
Chờ La Thiên Trình từ nha thự trở về, thấy tâm tình Chân Diệu không tệ, lại hỏi: “Hôm nay có chuyện tốt gì sao, cao hứng như vậy?”
Chân Diệu hé miệng cười nói: “Nói ra việc vui thì cũng có. Hôm nay Tử Tô về thỉnh an ta, thì ra đã mang thai một tháng rồi.”
“Đúng là chuyện tốt.” La Thiên Trình gật gật đầu.
Hết lần này đến lần khác Chân Diệu lại bổ sung thêm một câu: “Nói ra thì La Báo thực có bản lĩnh.”
“Hử?” La Thiên Trình nhướn mi: “Nàng nói lại một câu?”
Ai có bản lĩnh hả?
Tiểu Tử La Báo kia xem ra không muốn lăn lộn nữa, chủ tử bên này còn chưa có động tĩnh đây, hắn lại dám vượt trước một bước, có con?
Chân Diệu tự biết lỡ lời, cười gượng hai tiếng.
La Thiên Trình chặn ngang ôm lấy nàng, đi vào gian trong thả lên giường nhỏ.
Toàn bộ thân thể hắn đè lên, hơi thở phun lên gò má Chân Diệu, khiến mặt nàng hiện lên từng đóa hoa đào.
“Không cần uống thuốc sao?”
Chân Diệu gật đầu có chút bối rối: “Trên người chàng còn bị thương.”
“Sớm đã khỏi rồi, ta nhẹ chút là được.” Trong mắt La Thiên Trình dấy lên nhiều ngọn lửa, đặt một nụ hôn khẽ lên vành tai nàng, tiếp theo đến trán, lông mi, cằm, một đường dọc theo xương quai xanh xuống dưới, quần áo hai người từng món bị lột ra, tùy ý vứt trên mặt đất, như nhiều đóa hoa tùy ý nở rộ.
Màn che thêu anh hí đồ (trẻ nô nghịch) không ngừng lay động, từng tầng từng tầng như bị gió thổi bay, như sóng biếc lan trên mặt hồ, ngàn vạn đợt sóng rơi vào nhân tâm.
Bữa tối nóng cũng hóa lạnh, bên ngoài sao đã giăng đầy trời.
Cả người Chân Diệu uể oải, mỗi khớp xương đều như bị nghiền qua vậy, nàng vô lực nhấc chân, đạp người kia lại bị hắn bắt được, thỏa mãn cười khẽ nói: “Không cố gắng một chút sao được? Nàng không muốn hai chúng ta có một đứa con sao?”
“Cái này cũng không phải muốn là được.” Chân Diệu hữu khí vô lực nói.
Nàng vẫn chưa tới mười bảy tuổi, nói ra, ở hiện đại muốn sinh con vẫn còn sớm chút, nhưng ở niên đại này đều như vậy, nàng cũng không có khả năng một mình độc hành.
La Thiên Trình cười nói: “Nhưng nếu không muốn con chắc chắn không thể từ tảng đá chui ra.”
Nghĩ tới thể chất Chân Diệu, hắn cầm tay nàng: “Nhưng con cái là duyên phận, chúng ta không ép buộc, lúc này có cứ tùy thiên ý là được, nhưng sau này nàng cũng không thể lại để ta ăn chay, không phải ta thật muốn làm hòa thượng.”
Mặt Chân Diệu như bị thiêu đốt, vẫn gật đầu một cái.
Từ lúc hai người vận động nhiều hơn một chút, cơm cũng ăn thêm một bát.
Đến ngày đoan ngọ, cả nhà quây quần gói bánh, La tứ thúc ở quân doanh cũng trở về.
Hắn lần này có thể nghỉ ngơi gần nửa tháng, chờ lúc gần đi, chỉ muốn mang Tam Lang đi cùng, Tam Lang bởi vậy cũng cười nhiều hơn, có chút khôi phục bản tính thẳng thắn.
Lần này Chân Diệu đại triển thân thủ, gói mười tám loại nhân bánh, mỗi loại đều chỉ có một quả hạch đào hớn, dùng sợi tơ khác nhau buộc lại, xâu thành một chuỗi.
Lão phu nhân nhìn vậy mỉm cười: “Vợ Đại Lang, cháu có thể làm nhiều thì làm nhiều một chút, cái này dùng để đi lễ cũng rất tốt, chờ ngày mai, khắp kinh thành đều biết phủ Trấn Quốc Công có một cô con dâu khéo léo.”
“Tổ mẫu lại nói đùa rồi, còn chưa nếm thử hương vị có được không.” Chân Diệu lột một lòng đỏ trứng cho lão phu nhân.
Lòng đỏ trứng này tìm khắp kinh thành cũng hiếm thấy, nàng chọn trứng ở thời điểm ấp tốt nhất, dùng gạo nếp tốt nhất, lá gói bánh thơm ngát, phá lệ mê người.
Lão phu nhân nếm thử một miếng, vội khen: “Không tệ.”
Những người khác cầm xâu của mình vội hỏi: “Cái nào có lòng đỏ trứng?”
“Là sợi tơ xanh.” Chân Diệu giải thích.
Mọi người liền đều chọn bánh buộc dây xanh ăn.
Thích thị bóc một cái cho La tứ thúc, một cho Lục Lang, Thất Lang, sau đó cầm lấy cái của mình cắn một cái, ai biết vừa ăn vào, liền cảm thấy buồn nôn, bước nhanh ra ngoài.
La tứ thúc biến sắc, theo sau nắm tay Thích thị: “Làm sao vậy?”
Thích thị không nhịn được nữa, nôn khan một trận.
La tứ thúc khẩn trương: “Không phải ăn gì đó hỏng chứ?”
Thích thị đỏ mặt, quay đầu liếc nhìn lão phu nhân.
Sắc mặt lão phu nhân vui vẻ, có chút không dám tin hỏi: “Thích thị, không phải là con có thai chứ?” Nói xong liền kêu nha hoàn đi mời thái y.
Mọi người nhìn chăm chú, Thích thị có chút xấu hổ, khẽ nói: “Con cũng không chắc.”
Nàng đã hai tháng chưa đến, có lẽ lần La tứ thúc về liền có, nhưng ở tuổi này của nàng, thực sự có chút không dám tin.
Kỳ thực Thích thị vẫn chưa tới ba mươi, căn bản không tính là lớn, do tâm nàng từng như tro nguội, tâm lý như thế trôi qua cả đời, liền luôn thấy mình lớn tuổi.
Chờ thái y đến chuẩn mạch, luôn miệng nói hỉ.
Lão phu nhân đại hỉ, thừa dịp không khí vui mừng vội mời thái y bắt mạch cho tất cả nữ quyến trong phủ.
Điền thị và Tống thị chỉ là thuận theo, ánh mắt mọi người đều đặt trên người Chân Diệu.
Chân Diệu có miệng khó nói, bọn họ cũng mới làm chuyện phu thê mấy ngày nay, hài tử đầu thai dù có bay cũng chưa đến được a!
Quả nhiên thái y chỉ nói thân thể khỏe mạnh, các lời xã giao.
Đáy mắt lão phu nhân hiện lên thất vọng, rất nhanh liền khôi phục, cười bảo nha hoàn tiễn thái y về.
La nhị lão gia lại đứng ngồi không yên, đứng lên ngượng ngùng nói: “Mẫu thân, Hình như Yên Nương cũng không quá thoải mái, có thể mời thái y nhìn một chút không?”
Thái y nghe vậy, trong lòng khó chịu.
Yên Nương này là ai hắn không biết, nhưng vừa nghĩ liền rõ, xác nhận vị này là tiểu thiếp, thông phòng của La nhị lão gia, hắn tốt xấu gì cũng là thái y trong thái y thự, người bình thường muốn mời cũng không được, dù là phủ Trấn Quốc Công không giống bình thường, bảo hắn đi khám cho thông phòng cũng có phần quá đáng.
Nhưng ngoài mặt, thái y này nhất định không muốn đắc tội huân quý, liền chờ lão phu nhân lên tiếng.
Lão phu nhân đầu tiên ngẩn ra, lập tức thu lại nụ cười nói: “Yên Nương có thân phận gì, cũng có thể làm phiền thái y khám? Cũng tốn phúc! Để Phùng đại phu qua nhìn một chút đi.”
Thái y nghe xong sắc mặt hồi chuyển, chắp tay cáo từ.
La nhị lão gia nghe xong lòng khẩn trương, bật thốt lên: “Không được!”
Phùng đại phu thế nào lão còn không biết sao?
Đã sớm bị Điền thị lung lạc, vốn dùng để mưu hại Đại Lang đương nhiên là được, nhưng xem bệnh cho Yên Nương, vạn nhất nghe lời Điền thị phân phó, hại Yên Nương thì phải làm sao mới tốt?
Lão phu nhân cười nhạt: “Phùng đại phu đã ở phủ vài chục năm, sao lại không thể xem bệnh cho một thông phòng, chẳng lẽ con nghĩ Yên Nương quý giá không phải thái y bắt mạch liền không được?”
Lúc Điền thị nghe La nhị lão gia nói bắt mạch cho Yên Nương tâm liền lạnh, thiếu chút hét ầm lên, nhưng trải qua chuyện nhà mẹ đẻ bị lật đổ, bà cũng trầm ổn hơn rất nhiều, ngồi thẳng tắp ở kia không nhúc nhích, tùy ý nhìn mẹ con họ so chiêu.
Lúc này, bà rất may mắn vì lão phu nhân là người hiểu chuyện, tuyệt không vì một thông phòng mà để con dâu mất mặt.
Cảm thấy ánh mắt không tán đồng của hai đệ, còn có La Thiên Trình thờ ơ lạnh nhạt, La nhị lão gia có chút khó chịu, cũng không dám chọc lão phu nhân, thoáng nhìn qua Chân Diệu, linh cơ khẽ động: “Mẫu thân, Phùng đại phu không quá am hiểu phụ khoa, không bằng mời Kỷ nương tử xem đi.”
Lão phu nhân nghe vậy, lúc này mới gật đầu.
Bữa cơm này mọi người ăn đều có chút không yên lòng, còn chưa ăn xong, đã có nha hoàn dẫn Kỷ nương tử tới.
“Di nương quý phủ có tin vui hơn một tháng rồi.” Kỷ nương tử nói.
Lạch cạch một tiếng, miếng sườn lợn trên đũa Nhị Lang bị rơi xuống đĩa.