Trộm Mệnh

Chương 15: Lư hương ngư văn (hai)



Đảo Tứ Thủy cách đất liền cũng không xa, ngồi phà chỉ cần mười phút. Nước biển vờn quanh đảo nhỏ, ngăn cách trung tâm thành phố nhộn nhịp ở xa. Ánh nước nhộn nhạo, nhìn từ xa, giống như hòn đảo cô độc cũng nương theo tia nắng ban mai xinh đẹp mà nhộn nhạo lên.


Theo chân nội thành phát triển mạnh về du lịch, hòn đảo nhỏ lẻ loi này cũng bị khai phá, thường xuyên qua lại, tiểu đảo hình thành phong cách du lịch độc đáo, du khách nối liền không dứt.


Câu chuyện ba ngàn năm văn hóa cộng thêm quảng cáo che trời lấp đất, đã hấp dẫn vô số thanh niên có máu văn nghệ lên bờ, muốn ở chốn phồn hoa đô thị tìm kiếm một chút an bình. Nam Tinh không phải thanh niên văn nghệ, càng không cần cái gì an bình, nàng cõng cái ba lô lớn xếp hàng nửa ngày ở cửa sổ bán vé, rốt cuộc cũng mua được một tấm vé tàu ra đảo.


35 đồng tiền.


Đúng như lời tài xế chở nàng đến đây từ lúc xuống tàu cao tốc. Tài xế là một anh mập, thân hình lấp đầy ghế điều khiển, đai an toàn thít vào cái bụng núc ních của hắn, làm Nam Tinh nhớ tới bánh chưng tết Đoan Ngọ.


"Trước kia chỉ cần 8 đồng tiền, hiện tại nha, 35, giá cả tăng cao nha!"


Tài xế nói rất nhiều, chắc đại đa số tài xế đi đường ngắn là đều là mấy người ưa lảm nhảm.


Hắn hỏi Nam Tinh từ đâu tới đây, vừa nghe là phía bắc, liền thao thao bất tuyệt kể hắn từng đi phương bắc, chỗ đó mùa hè thoải mái mùa đông cũng thoải mái, gió thổi a, đều là khô mát, không đổ mồ hôi. Cuối cùng cảm khái, khó trách người phương bắc các cô không yêu tắm rửa, không giống người phương nam bọn tôi, một ngày không tắm không chịu được.


Đang dựa cửa sổ nhìn ra ngoài Nam Tinh liếc nhìn hắn một cái, khu vực đen trong lời đồn hay gì?


Tài xế mập mạp còn đang hùng hồn, dù sao nói chuyện với khách qua đường, không cần chịu bất kỳ trách nhiệm gì. Hắn lại hỏi Nam Tinh chơi mấy ngày, sau khi biết là mấy ngày, lập tức vạch ra cho nàng một kế hoạch du lịch, cực lực đề cử, nhiệt tình vô cùng.


Lúc Nam Tinh cầm vé tàu đứng chờ trong hàng người dài ngoằng đã nghĩ, di động của nàng bị bỏ quên ở trên xe, hơn phân nửa là bởi vì tài xế mập quá có thể tán gẫu làm nàng lơ là, di động bị rơi khỏi túi cũng không biết.


Ở thời đại internet mà không có di động, giống như tay chân đều bị xiềng xích, không tự do, không tự nhiên, giống như một món đồ cổ. Không thể mua vé trên internet, phải quy quy củ củ xếp hàng, phơi khô dưới ánh mặt trời.


Nàng chỉ có thể cảm thấy may mắn là mình chỉ đánh rơi di động, ví bao còn ở trên người.


Phà từ bờ xa xa bên kia chạy tới, trời trong nắng ấm, cưỡi lên ánh nước cập bờ, ván cầu chậm rãi rơi xuống, hành khách trên phà lục tục đi xuống, tiếng ồn ào tràn lên bờ.


Chờ du khách trên phà xuống hết, khách lên phà lại lục tục đi lên. Nam Tinh cho là chuyến phà kia nàng không chen nổi, nhưng không nghĩ tới phà giống như một đầu sư tử, nuốt dòng khách cuồn cuộn không ngừng vào bụng, nhét đến nghẹt cứng.


Có điều mùi không quá dễ ngửi.


Trời nóng du lịch đến thành phố đông đúc, đối với người có cái mũi mẫn cảm, là một loại thử thách nặng nề.


Nam Tinh xoa xoa cái mũi phát ngứa, không biết còn muốn bao lâu mới cập bờ.


Phà sư tử chở đầy du khách, lướt trên sóng nước, dùng tốc độ nhẹ nhàng bơi đến hòn đảo nhỏ phồn hoa kia.


Phà mới vừa cập bờ, du khách liền ồn ào xuống khỏi phà.


Vừa đến giữa trưa, thái dương giống như nấu sa tế, tưới trên đỉnh đầu du khách, nóng rát mà đau. Trên đảo nơi nơi đều là người bôi trên mặt một lớp kem chống nắng dày cộp, dưới cổ lại là màu da, nhìn từ xa, rất buồn cười.


Nam Tinh chỉnh lại cái mũ bị chen lấn đến lệch đi, chính thức bước lên tiểu đảo.


Khi nhìn tiểu đảo từ trên phà, màu xanh lục dập dờn. Nhưng lên đảo rồi, ngoại trừ một cây đại thụ cành lá tươi tốt ở bến tàu, đi một hồi cũng không thấy cái cây nào.


"Muốn mua tấm bản đồ không, đảo Tứ Thủy lớn như vậy, có bản đồ mới tiện." Một bà chị trung niên chồm tới chào hàng bản đồ, vừa đi theo chân Nam Tinh vừa đề cử, thấy Nam Tinh không có hứng thú, tiếp tục nói, "Muốn tìm chỗ ăn ngon trên đảo sao? Trụ khách sạn sao? Bên trong đều liệt kê hết cho cô, có lời nha, một tấm bản đồ, ta đi khắp đảo a cô nương." Bà ta thấy Nam Tinh vẫn không có hứng thú, lại nói, "Còn giới thiệu danh lam thắng cảnh, còn tặng kèm năm tấm bưu thiếp!"


Nam Tinh rốt cuộc ngừng lại, bà chị thấy nàng đã lung lay, vui vẻ nói: "Mua một phần đi tiểu cô nương."


Nam Tinh nhìn tay bà ta, cuốn cẩm nang du lịch trên tay được dùng giấy bao đến vuông vức, màu bìa mặt là màu vàng đất, mặt trên in hình một góc đảo, trên đó ghi mấy chữ vừa to vừa nổi bật —— phẩm vị Tứ Thủy đảo. Nàng hỏi: "Bao nhiêu tiền?"


"Không mắc, mười tám."


Nam Tinh nói: "Mắc."


"Vậy mười lăm."


Nam Tinh biết còn có thể giảm nữa, chỉ là thấy bà ta bị phơi đến mồ hôi đầy mặt, vẫn trả mười lăm.


Nàng nhận lấy cuốn cẩm nang bỏ vào ba lô, muốn lấy di động gọi Phùng Nguyên, vừa mò một cái, mới nhớ ra di động đã rớt trên xe. Nàng hỏi: "Mượn di động một chút được không?"


Bà chị nhìn nàng một cái, theo bản năng giữ chặt túi, nói: "Tôi cũng không có di động."


Nói xong chạy mất.


Nam Tinh lúc này cảm thấy thái dương càng dữ dội hơn, phơi đến đau đầu. Nàng liên tiếp hỏi mấy cửa tiệm, chủ tiệm vừa nghe nói nàng muốn mượn di động, đều trở nên cảnh giác, sôi nổi nói không có.


Giữa người với người, không hề có chút tín nhiệm.


Nam Tinh ngồi dưới gốc đại thụ ở bến tàu một hồi, vé máy bay là Phùng Nguyên đính, hắn biết thời gian nàng xuống máy bay, lại tính ra thời gian nàng ngồi xe tới, liên hệ nàng không được thì chắc sẽ chạy ra bến tàu tìm. Nhưng thực đáng tiếc, đợi một giờ, Phùng Nguyên không có xuất hiện.


Nam Tinh chuẩn bị đi tìm một quán ăn có điều hòa ăn chút gì đó, bổ sung chút nước, vừa đứng lên, đầu đã hơi choáng.


Nàng cau mày đi một đường, chưa đi quá xa, đã thấy một tiệm ăn vặt có cửa kính, phỏng chừng bên trong có điều hòa, liền đi vào. Mở cửa hơi lạnh phả vào mặt, nhiệt độ chênh lệch nháy mắt quá lớn, lại làm nàng không khỏi run lên. Ngồi hơn nửa ngày nàng mới thấy thoải mái chút, nhưng trong đám đông người đến người đi, vẫn không thấy bóng dáng Phùng Nguyên.


Nàng không nhìn thấy Phùng Nguyên, nhưng lại thấy một người quen khác. Nhưng người quen này, nàng không muốn đi nhận.


Bằng không nàng liền biến thành theo dõi cuồng.


Khâu Từ đi khá nhanh, đảo mắt liền biến mất trong đám đông, Nam Tinh tiếp tục ngồi trong tiệm nhìn chằm chằm đám người, hy vọng Phùng Nguyên sẽ xuất hiện.


Nàng uống xong một chén nước, ăn chút gì đó, quán ăn này nhiều khách lui tới. Nàng ngồi nửa giờ, người phục vụ đã bắt đầu đánh giá nàng. Nam Tinh lại ngồi bất động như núi nửa giờ nữa, người phục vụ nhìn đến càng cần mẫn, bước đến cũng cần mẫn, hỏi nàng có còn muốn ăn gì nữa hay không, uống gì nữa không, đầy mặt viết không ăn liền cút.


Nam Tinh ra khỏi quán, lại nghênh đón cái nóng cháy, nóng rồi lạnh, lạnh rồi nóng, đầu càng choáng váng.


Muốn ôm cây đợi Phùng Nguyên không dễ, nhưng có lẽ có thể hỏi thăm nơi ở của ba anh em Trịnh gia, tập đoàn Uông Hải thanh danh rất lớn, nếu Trịnh lão gia tử tới đây, đại khái là người trên đảo sẽ nghe thấy tin tức.


Nhưng mục đích tìm đường cứu nước cũng không thể hoàn toàn thực hiện, người Trịnh gia lần này đến đây có vẻ khá yên lặng, hỏi qua mấy cửa tiệm, cả người đi tuần tra, đều là vẻ mặt ngơ ngác.


Nam Tinh nghĩ, nàng bất quá là không có cái di động thôi, mà đã lưu lạc đến loại tình trạng này, hiện giờ xã hội phát triển làm người cảm thấy quái dị. Phảng phất như không có di động, rất nhiều chuyện liền không làm được. Từ viễn cổ đến Thanh triều thì nhân định thắng thiên, hiện tại giống như đã biến thành nhân cơ thắng thiên*.


*TG chơi chữ, lúc trước là người thì làm gì cũng được, bây giờ thì di động làm gì cũng dễ


Đảo Tứ Thủy nói nhỏ cũng không nhỏ, du khách mênh mang như biển, Nam Tinh cảm thấy nếu vẫn tìm không thấy Phùng Nguyên, cũng tìm không thấy người của Trịnh gia, vậy nàng cũng chỉ có nước đêm nay đi một chuyến đến Sở Môi giới âm dương, lấy phương thức liên hệ Phùng Nguyên.


"Nam Tinh?"


Đang dựa trên tường Nam Tinh giương mắt nhìn lại, trong nháy mắt nhìn thấy Khâu Từ kia, thế nhưng không thấy đáng ghét.


Khâu Từ vốn đang muốn nói giỡn là hắn sợ chắc là hắn đang bám theo nàng, nhưng thấy sắc mặt nàng không được tốt, nhịn không nói, lại hỏi: "Làm sao vậy? Như là bị cảm nắng."


Nam Tinh nhíu mày, đầu nặng, ngực khó chịu.


Khâu Từ nhìn trái nhìn phải, thấy bên cạnh có cái quán, nói: "Cô vào đó ngồi đi, tôi đi mua thuốc cho cô."


"Từ từ."


Khâu Từ dừng bước, tay đã bị nàng nắm lên, sau đó nhét vào một tờ mao gia gia*. Hắn phì cười, Tinh Tinh cô nương này thật là lãnh đạm lại sáng suốt, rõ ràng đã khó chịu như vậy, nhưng một chút tình cảm cũng không muốn thiếu. Hắn vẫy vẫy tờ tiền, nói: "Tiền mua thuốc dư lại coi như phí tổn tôi chạy chân."


*là tờ nhân dân tệ, có in hình ông Mao


Nam Tinh cũng có ý đó, nàng quay vào trong quán, lại chọc đến người phục vụ nhìn chằm chằm. Nam Tinh gọi hai ly đồ uống lạnh, đồ uống mới vừa bưng lên, Khâu Từ đã trở lại, xé mở bao thuốc nước đóng gói đưa cho nàng, nói: "Nưới sủi bọt Hoắc Hương Chính, rất khó uống, nhưng khá hiệu quả."


Nam Tinh uống một bao nước thuốc, lại ngồi một hồi, cuối cùng cũng thấy đỡ hơn chút. Khâu Từ hỏi: "Hôm nay cũng không quá nóng, như thế nào lại bị cảm nắng, chẳng lẽ đi lâu dưới nắng?"


"Đúng vậy." Nam Tinh nhìn nhìn hắn, muốn mượn di động.


"Chờ người?"


"Đúng vậy."


Khâu Từ nghĩ một chút, nói: "Người làm việc lưu loát như cô, sẽ không ôm cây đợi thỏ mà chờ, trừ phi là có chuyện gì. Tôi đoán xem......"


"Tôi làm rơi mất di động." Nam Tinh muốn nói lại thôi, nghĩ đến Phùng Nguyên có nói cố chủ muốn sớm gặp mặt, nàng cũng muốn mau chóng hoàn thành giao dịch, lấy được hàng, lại đi tiến hành giao dịch kế tiếp, một khắc cũng không muốn kéo, nàng rốt cuộc bỏ qua mặt mũi, hỏi, "Có di động không?"


"Có." Khâu Từ thả điện thoại trước mặt nàng, lại hỏi, "Cô không hỏi mượn di động người khác? Cứ như vậy mà ở dưới nắng chờ?"


Nam Tinh click mở di động, phát hiện di động ngay cả mật mã hay biểu đồ giải khóa cũng không có, nàng lấy danh thiếp của Phùng Nguyên ra nhìn số, nói: "Có hỏi, không ai cho mượn."


Khâu Từ vô cùng tò mò, theo lý thuyết ai cũng thích người đẹp, người có bộ dạng xinh đẹp muốn mượn đồ vật, không nên một người cũng không mượn được. Hắn hỏi: "Hỏi bao nhiêu người?"


"Tám."


Khâu Từ kinh ngạc: "Tám người đều không cho cô mượn?"


"Đúng vậy."


Khâu Từ hỏi: "Cô hỏi như thế nào?"


"Có thể mượn di động của ngươi dùng một chút hay không."


Những câu này cũng không có vấn đề gì, vậy thì kỳ quái. Khâu Từ tựa hồ nhớ tới cái gì, lại hỏi: "Cô là dùng biểu tình như thế nào đi hỏi?"


Biểu tình gì? Nam Tinh nhìn hắn, Khâu Từ cũng nhìn nàng, mặt mũi lãnh đạm, ánh mắt xa cách, cự người ngoài ngàn dặm. Khâu Từ đột nhiên cười, hỏi: "Loại biểu tình này à?"


"Đúng vậy."


"Đổi lại là tôi tôi cũng không cho cô mượn, dù bộ dáng cô đẹp, tôi cũng không cho mượn."


Vừa bấm số gọi Nam Tinh vừa hỏi: "Vì sao?"


"Bởi vì thái độ không đúng, giống như người ta thiếu cô 800 vạn."


"Đô ——" điện thoại thông.


Nam Tinh mới vừa mở miệng nói mình là ai, bên kia liền vô cùng lo lắng mà nói: "Nam Tinh tiểu thư sao di động của cô lại tắt máy, tôi ở bến tàu đợi cô nửa ngày cũng không thấy cô đâu, cô đang ở đâu, tôi qua đón cô, cô ở đó đừng đi đâu, tôi lập tức liền qua đó."


Nam Tinh muốn đi nhìn tên quán, Khâu Từ ở bên cạnh nói một tiếng, nhưng Nam Tinh vẫn đi ra ngoài nhìn kỹ rồi mới nói cho Phùng Nguyên. Phùng Nguyên dặn dò mấy trăm lần làm nàng đừng đi lung tung, liền treo điện thoại, như muốn bay tới đây.


Chờ nàng quay vào, Khâu Từ đã tính tiền xong.


Nam Tinh còn chưa trả lại điện thoại cho hắn, đột nhiên di động hơi rung, màn hình sáng lên. Nam Tinh không định nhìn xem ai gọi đến, nhưng ánh mắt hơi lướt qua, liền thấy "Lê Viễn". Lê Viễn......nàng rũ mi nghĩ nghĩ, hình như đã nghe qua đâu đó.


Khâu Từ nhận lại di động, nghe hai câu rồi nói "Được, gặp phải một bằng hữu, lát nữa qua", nói xong liền treo, cẩn thận nhìn sắc mặt nàng xác nhận nàng không sao, mới nói: "Vậy tôi đi đây, tái kiến."


"Tái kiến." Nam Tinh cuối cùng lại nói, "Cảm ơn."


Khâu Từ hơi bất ngờ, cũng không phải hoàn toàn không có tình cảm, giống cái cầu gai, rút hết gai, vẫn là rất đáng yêu. Hắn nghĩ nghĩ lại nói: "Nếu người kia không đón được cô, cô gọi cho tôi, số của tôi là 1......"


Nam Tinh không cố tình nghe, bởi vì Phùng Nguyên cũng không đến mức không đáng tin cậy như vậy.


Khâu Từ đi rồi, Nam Tinh lại ngồi một hồi, Phùng Nguyên mới thở phì phò chạy đến, thiếu chút nữa nằm liệt trên ghế, hắn thở dốc nói: "Thì ra cô...cô ở bến tàu này, tôi ở một bến tàu khác đợi cô nửa...nửa ngày... phơi chết tôi."


"Có hai cái bến tàu?" Khó trách, Nam Tinh đoán hắn liên hệ không được mình sẽ ra bến tàu, nhưng không nghĩ tới sẽ có hai cái, nàng trực tiếp giải thích, "Tôi rớt mất di động."


"Đợi lát nữa tôi đi mua một cái, không nói chuyện này nữa, đi thôi, tôi mang cô đến biệt thự Trịnh gia, bọn họ sắp mắng chết tôi." Phùng Nguyên vừa tức vừa vội, đứng dậy nói, "Đi đi đi, nhanh."


Chậm một chút nữa, ba anh em Trịnh gia sẽ trừ tiền môi giới của hắn. Khấu tiền = ảnh hưởng công trạng = ảnh hưởng thưởng cuối năm, đây là trăm triệu không thể.


Nam Tinh kêu người phục vụ tính tiền, người phục vụ vừa nghe, nói: "Vừa rồi vị tiên sinh kia đã trả rồi."


"Ờ......" Nam Tinh cất ví tiền, cùng Phùng Nguyên đi ra ngoài, nghĩ đến cú điện thoại kia, hỏi, "Cậu có từng nghe qua tên Lê Viễn không?"


Phùng Nguyên vừa đi vừa nói: "Lê của Lê Minh, Viễn của viễn phương?"


"Đúng vậy."


"Đương nhiên có nghe qua, người thừa kế tương lai của tập đoàn Viễn Dương a, trưởng tôn của Lê gia."


Nam Tinh bừng tỉnh, khó trách cảm thấy quen mắt. Thanh danh bên ngoài của Trịnh gia, không bằng 1 phần 10 Lê gia, đủ để thấy sản nghiệp gia tộc này khổng lồ, kinh tế hùng hậu cỡ nào.


Khâu Từ có quan hệ gì với Lê Viễn?


Mặc kệ là như thế nào, Nam Tinh không hiểu biết Khâu Từ, nhưng ít ra hiện tại không chán ghét người này. Dù sao nàng mang một gương mặt như người ta thiếu nàng 800 vạn đi mượn di động, Khâu Từ vẫn vui vẻ cho nàng mượn.


Ghét không nổi.


Lời editor: tiểu Từ đáng yêu ko? Tốt tính gì đâu...đặc biệt là với người đẹp, còn biết xuyên không


Nói sơ về tên trong tiếng Trung nha, cho ai không biết, vì tiếng Trung là chữ tượng hình, ko phải alphabet, mà là có vô số từ đồng âm, hài âm...cho nên một cái phát âm có thể có nhiều chữ, viết khác nhau. Lúc nói một chữ trong tiếng Trung, muốn rõ ràng chính xác thì phải nói thêm nó thường thấy trong những cụm từ hoặc tên phổ biến nào đó, thì người nghe sẽ biết chính xác nó là chữ nào. 

— QUẢNG CÁO —