Trộm Mệnh

Chương 16: Lư hương ngư văn (ba)



Người Trịnh gia lặng lẽ tới, ở một nơi cũng yên tĩnh, trong một căn biệt thự độc lập gần biển, biệt thự ước chừng bốn năm trăm mét vuông, thêm hoa viên bao quanh, đại khái có hơn bảy trăm mét vuông. Nam Tinh cùng Phùng Nguyên đi vào cửa chính, liền có xe tuần tra đến chở hai người vòng đến hoa viên sát biển ở phía sau, nói là ba anh em Trịnh gia muốn gặp ở đó.


Tới hậu hoa viên, nơi đó còn chưa có người, trong đình có bàn và ghế dựa, ngồi ở chỗ này nhìn ra bên ngoài, chính là mặt biển, là chỗ tốt để ngắm cảnh.


Phùng Nguyên thấp giọng nói: "Ba anh em Trịnh gia hiện tại nháo rất dữ, tin lão gia tử chết còn chưa công bố ra ngoài."


Nam Tinh đã cảm thấy được biệt thự có hơi thở của người chết, nàng giương mắt nhìn về phía căn biệt thự mang phong cách Pháp kia, nhã nhặn lịch sự, lại không biết bên trong chướng khí mù mịt, nàng hỏi: "Bọn họ không thích hợp, khẳng định yêu cầu một người chủ trì đại cục, hiện tại Trịnh gia ai là quản sự?"


Phùng Nguyên đang muốn nói, thấy có người từ xa đi đến, vội đứng lên, cúi người nói với Nam Tinh: "Quản sự tới rồi."


Nam Tinh nhìn qua đó, đám người đi tới, đều mặc đồ người hầu, nhưng lão thái thái đi đầu thật ra phá lệ làm nàng chú ý. Lão thái thái kia quần áo cùng người bình thường không có gì khác nhau, tuổi ước chừng hơn 70, tất cả tóc đã thành chỉ bạc, quấn sau đầu, búi thành một búi vô cùng chỉnh tề, có thể thấy được ngày thường bà cũng rất chú trọng lễ nghi gọn gàng.


Lão thái thái tuy tuổi đã 70, nhưng tinh thần rất tốt, một đôi mắt rất có thần thái, khẳng định phong tư khi còn trẻ vô cùng hiên ngang.


Bà dẫn người hầu tới, từ xa đã mỉm cười, đến gần hơi gật đầu, nói: "Ngài chính là Nam Tinh tiểu thư đi, làm ngài đợi lâu, vạn phần xin lỗi. Tôi họ Hà, là quản gia của Trịnh phủ, ngài có thể kêu tôi là Hà quản sự, nếu không ngại, cũng có thể kêu một tiếng Hà nãi nãi."


Nam Tinh cũng gật nhẹ đầu, xem như chào hỏi.


Hà nãi nãi cười cười nói: "Tôi ở tập đoàn Uông hải ba mươi năm, sau này lớn tuổi, Trịnh lão gia tử liền an bài công việc này cho tôi, yên tâm đem Trịnh gia giao cho tôi xử lý."


Bà vừa nói vừa cho người đưa nước trà qua.


Phùng Nguyên lại thấp giọng nói: "Hà nãi nãi là quản lý từ khi tập đoàn Uông Hải mới thành lập, là đỉnh cấp nguyên lão, tiếng nói ở tập đoàn cũng như ở Trịnh gia đều rất có phân lượng."


Hà nãi nãi mời bọn họ ngồi, rồi chính mình mới ngồi xuống, nhất cử nhất động, như nữ chủ nhân của Trịnh gia. Nam Tinh nhớ rõ trong tư liệu có nói, Trịnh lão thái thái thân thể không tốt, qua đời khi đứa con nhỏ nhất chưa đến vài tuổi, sau đó Trịnh lão gia tử vẫn luôn ở vậy. Tuy lời đồn về Trịnh lão gia tử và Hà nãi nãi rất nhiều, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức đồn đãi.


Trò chuyện một lát, Hà nãi nãi hơi nghiêm túc lại, nghiêng đầu nói với người bên cạnh: "Ngươi đi hỏi coi ba đứa bọn chúng, có phải muốn ta đi thỉnh mới bằng lòng ra mặt hay không. Nếu đúng, ta đây liền đi cầu khẩn."


Người hầu lập tức chạy tới biệt thự truyền lời.


Rất nhanh liền có người bước ra khỏi biệt thự.


Ra đầu tiên là con trai lớn của Trịnh gia, Trịnh Uông, 41 tuổi, bộ dạng hắn rất giống lão gia tử, cao to, bước đi như gió.


Theo sau chính là con trai nhỏ của Trịnh gia, Trịnh Hải, 35 tuổi, bộ dáng hắn giống Trịnh lão phu nhân, hơi thanh tú, nhưng mũi nhỏ môi mỏng, nhìn khắc nghiệt.


Cuối cùng chậm rì rì ra tới chính là con gái lớn của Trịnh gia, Trịnh Tiêu, 37 tuổi, bộ dáng nàng ta xinh đẹp, nhưng xương gò má xương chân mày hơi cao, nhìn tính tình cũng không tốt.


Ba người lần lược đi ra, sắc mặt người sau xấu hơn người trước. Hà nãi nãi chỉ coi như không nhìn thấy, gọi bọn họ tới ngồi vào bàn, lần lượt giới thiệu với Nam Tinh.


"Chuyện về trộm mệnh sư, chúng ta có nghe sơ qua, chỉ tưởng là mánh khóe giang hồ bịp người. Thẳng cho đến khi Đào lão bản liên hệ chúng ta, còn có giám đốc Phùng bảo đảm, chúng ta mới quyết định thử một lần, đây là biện pháp trước mắt chúng ta cho là ổn thỏa nhất, cũng xin Nam Tinh tiểu thư bảo mật tin lão gia chúng ta chết, nhớ là không thể truyền ra ngoài, nếu không giao dịch này lập tức hủy bỏ."


Hà nãi nãi giống như nháy mắt từ Trịnh phủ quản gia biến thành người phụ trách tập đoàn Uông Hải, nói chuyện vẫn khách khí như cũ, nhưng lời nói nghiêm khắc hơn rất nhiều. Bà lại hỏi ba anh em: "Các ngươi có cái gì muốn hỏi?"


Trịnh Uông nói: "Khi nào có thể hoàn thành giao dịch?"


Nam Tinh nói: "Muộn nhất là ba ngày."


"Quá chậm." Trịnh Tiêu nhíu mày nói, "Chúng ta tốn nhiều tiền như vậy mời cô tới, cô còn muốn ba ngày?"


Nam Tinh nghe mấy lời hùng hổ này, không chút luyến tiếc nói: "Cô có thể đi mời người khác."


Trịnh Tiêu quen thói trào phúng người khác, bị nàng một câu nghẹn họng, mắt đều trợn tròn. Phùng Nguyên vội hoà giải, nói: "Nam Tinh tiểu thư nói giỡn đó, Trịnh tiểu thư cũng là đang nói giỡn. Giao dịch này, giá cả đích xác không rẻ, nhưng có lời hơn nhiều so với chi phí luật sư kia. Về thời gian, nói ba ngày cũng không nhiều lắm, ngài nói có đúng không? Việc này đòi hỏi kỹ năng, người bình thường là làm không tới."


Trịnh Tiêu được nuông chiều từ bé nên từ trước đến nay không lựa lời, ở trong mắt Hà nãi nãi, là một tiểu cô nương thập phần tùy hứng.


Hà nãi nãi thoáng nhìn nàng ta một cái, Trịnh Tiêu liền ngậm miệng. Nhưng Trịnh Hải vẫn luôn không nói chuyện lại hỏi: "Nơi ở của Nam Tinh tiểu thư được sắp xếp tốt chưa, lặn lội đường xa lại đây, nhất định rất mệt đi, không bằng nghỉ ngơi xong rồi làm."


Nam Tinh nói: "Tôi muốn đến phòng Trịnh lão gia xem một lúc."


Hà nãi nãi gật đầu, phân phó người hầu: "Ngươi đi an bài đi."


Trịnh Hải thấy mỹ nhân này hoàn toàn không để ý đến ý tốt của mình, không khỏi nhướng mày. Chờ người hầu mang Nam Tinh và Phùng Nguyên rời đi, hắn mới thu hồi vẻ ôn hòa vừa rồi, nói: "Tôi cũng về phòng."


Hắn vừa đi, Trịnh Uông và Trịnh Tiêu cũng không nán lại, ai về phòng người đó.


Trong tầm mắt Hà nãi nãi, là mặt biển ngẫu nhiên có sóng biển dập dìu. Bà nhìn ra xa, lâm vào trầm mặc.


Phòng Trịnh lão gia tử ở lầu 3, ban công nhìn ra biển, phòng rất lớn, ba mặt đều có kệ sách, xếp đầy sách, vào cửa là có thể ngửi được mùi sách.


Thi thể của Trịnh lão gia tử không ở đây, mà đặt dưới hầm lạnh vốn dùng để giữ tươi hoa quả. Phòng chưa được dọn dẹp, nhưng khi Nam Tinh tiến vào, thấy vài chỗ đã bị người lục lọi qua.


Là ba anh em Trịnh gia vào tìm đồ? Tìm kiếm di chúc sao?


Tử khí trong phòng này rất ôn hòa, không có oán khí, không có giết người, là chết tự nhiên.


"Thùng thùng."


Người gõ cửa không chờ người bên trong đáp ứng liền trực tiếp đi vào, Phùng Nguyên nhìn ra cửa, thấy là Trịnh Uông, con trai lớn Trịnh gia, khách khí chào hỏi. Trịnh Uông cũng khách khí đáp lời, thấy Nam Tinh không quay đầu lại, còn đang nhìn chung quanh phòng, hỏi: "Nam Tinh tiểu thư có nhìn ra cái gì sao?"


Phùng Nguyên thở dài với hắn một tiếng, Trịnh Uông không nói gì. Một lát sau hắn lại hỏi: "Tôi chuẩn bị một phần lễ vật cho Nam Tinh tiểu thư, vừa rồi người nhiều, không tìm được cơ hội thích hợp."


Phùng Nguyên nhận thay Nam Tinh, mở hộp ra nhìn, là cái vòng cổ kim cương, hắn kinh ngạc, đưa cho Nam Tinh xem.


Nam Tinh nhìn thoáng qua viên kim cương góc cạnh đông cứng này, mắt như bị cào, thu hồi tầm mắt liền nói: "Tôi không cần tiền, chỉ cần đôi mắt."


"Đáng tiếc tôi chỉ có một đôi mắt, bằng không nhất định đều giao cho Nam Tinh tiểu thư."


Nam Tinh bị hắn quấy rầy có chút phiền, nếu không cự tuyệt thẳng thừng, hắn nhất định ăn vạ không đi. Nàng trực tiếp hỏi: "Trịnh tiên sinh có nói cái gì muốn nói?"


Trịnh Uông thấy nàng hỏi thẳng, cũng không quanh co lòng vòng, nói: "Tôi là con trưởng của cha tôi, đứa con cha tôi thương yêu nhất là tôi, người trong tập đoàn cũng đều tán thành năng lực của tôi, tôi tự thấy so với đệ đệ chỉ biết hái hoa ngắt cỏ và muội muội được nuông chiều từ bé kia của tôi thì tôi càng thích hợp kế thừa gia nghiệp, cho nên khi cha tôi sống lại, còn thỉnh Nam Tinh tiểu thư hao chút tâm tư, cô muốn cái gì, tôi đều giao."


"Điều kiện giao dịch là các người định, tôi chỉ có thể làm ông ấy sống lại để hoàn thành điều kiện giao dịch, ngoại trừ cái này, cha anh một câu cũng sẽ không nhiều lời."


Trịnh Uông nói: "Cô đã có bản lĩnh thông thiên có thể làm người chết sống lại, cho dù thời gian chỉ có mười phút, sao lại không có cách nào sửa di chúc? Cô muốn cái gì, tôi đều đưa."


Phùng Nguyên cảm thấy hắn nói thêm cái gì nữa, lấy Nam Tinh tính tình sẽ mở miệng nói "Tôi muốn anh lăn", hắn ở bên cạnh chen vào: "Trịnh tiên sinh có năng lực kiệt xuất, nói vậy Trịnh lão gia nhất định rất vừa lòng ngài, vậy thì hoàn toàn không cần lo lắng khi ông ấy sống lại, phân phối di sản sẽ bất công."


Trịnh Uông thấy hắn uyển chuyển cự tuyệt, mày nhăn lại.


"Đại ca sao lại tới đây?" Trịnh Hải còn ở cửa liền nghe thấy tiếng huynh trưởng, ngữ khí châm chọc, "Nhớ lúc trước đại ca còn nói phòng ba đen đủi không chịu vào."


Trịnh Uông quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt lãnh đạm: "Vậy cậu lại tới làm cái gì?"


"Em lại không nói nó đen đủi."


Ánh mắt lạnh lẽo của Trịnh Uông ở trên mặt hắn quét một lần, liền bỏ đi. Trịnh Hải cười cười, nói với Nam Tinh: "Nam Tinh tiểu thư thiên sinh lệ chất, sao lại ăn mặc mộc mạc như vậy, nếu tôi biết là có đại mỹ nhân tới, nhất định chuẩn bị quần áo tốt nhất, trang sức đưa lại đây, như vậy mới xứng với cô. "


Phùng Nguyên nhìn Nam Tinh thần sắc ẩn nhẫn, sợ là muốn một quyền đấm bay tên hoa hoa công tử vô lại này.


Hắn muốn khóc lắm rồi.


Phùng Nguyên tiến lên ngăn giữa hai người, đưa mặt mình cho Trịnh Hải nhìn, nói: "Lúc Nam Tinh tiểu thư đang làm việc không thể bị quấy rầy, nếu không sẽ ảnh hưởng tiến độ, Trịnh tiên sinh nhất định rất hy vọng có thể mau chóng nghe được di chúc do lão gia tử chính miệng nói đi?"


Trịnh Hải hơi khựng lại, nói: "Tôi cũng không phải là đại ca và đại tỷ tôi, bọn họ thích tiền, tôi không thích. Tôi chỉ thương ba tôi, sau khi ông ấy mất, tôi rất khổ sở, đêm đều ngủ không tốt. Hy vọng Nam Tinh tiểu thư cần phải truyền đạt nỗi mong nhớ của tôi tới ba tôi, nói tôi rất nhớ ông ấy."


"Nhất định sẽ, Trịnh tiên sinh đi ra ngoài trước đi." Phùng Nguyên nửa đẩy nửa khuyên, cuối cùng cũng đẩy được tên hoa hoa công tử này đi.


Nam Tinh đã sắp bị đám người Trịnh gia này phiền chết, nàng lạnh lùng hỏi: "Lát nữa không chừng Trịnh đại tiểu thư kia cũng chạy tới đi?"


Phùng Nguyên trấn an nói: "Đại tiểu thư Trịnh gia là cái ngốc bạch ngọt, chỉ quan tâm việc nàng có xinh đẹp không, mặt có nếp nhăn không, có cần đi căng da không, sẽ không tới đây, cô an tâm xem đi."


Vừa nói xong, hành lang ngoài cửa liền truyền đến tiếng Trịnh Tiêu. Đầu Phùng Nguyên tức khắc lớn gấp đôi, hắn chạy ra ngoài cửa nhìn thử, quả nhiên thấy nàng ta đang đi tới. Hắn đang nghĩ xem phải giải thích với Nam Tinh như thế nào, quay đầu lại nhìn, Nam Tinh đã không còn trong phòng.


Cửa sổ nhìn ra biển mở rộng, gió biển thổi vào, cuốn bay bức màn cửa.


Phùng Nguyên hết hồn, Nam Tinh bị bức đến nhảy cửasổ!