Trộm Yêu Em

Chương 69



Lục Dụ Thần buổi sáng đứng nhìn cô tay chân bận rộn ở trong bếp liền có chút thích thú, anh đi đến chỗ cô, áo không mặc chỉ mặc chiếc quần tây trắng.

Anh ôm lấy cô từ phía sau, cơ thể anh ôm trọn lấy cô ở trong lòng, nhìn thấy cô gần đây không vui anh cũng không biết lý do tại sao. Hiện tại cơn nghiện anh đã hạn chế, nhưng hằng ngày đều phải uống thuốc mà mẹ của Mạc Tử Sâm đưa đến, bác ấy là bác sĩ giỏi thậm chí điều chế độc cũng rất giỏi.

“Em sao vậy? Khó chịu ở đâu sao mau nói anh nghe.” Anh xoay người cô lại, chậm rãi nhìn nét mặt của cô.

Thẩm Y Tranh lúc này mới ngẩn đầu lên nhìn anh “Dụ Thần! Hình như em mang thai rồi.”

“Tháng này em đến trễ, cũng buồn ngủ rất nhiều sáng nay em muốn nấu ăn cho anh nhưng ngửi đến liền buồn nôn không chịu được.” Cô bĩu môi đôi mắt rưng rưng nhìn anh như muốn khóc đến nơi.

Chẳng hiểu sao cô lại sợ anh bắt cô phá bỏ đứa bé, trong lòng chỉ cần nghĩ đến đã nảy sinh cảm giác muốn giấu anh. Nhưng anh là ba đứa bé cô không thể che giấu sự tồn tại của nó với anh, như vậy thật sự rất tàn nhẫn.

Lục Dụ Thần nghe xong liền ôm chầm cô vào trong lòng, anh ôm cô rất chặt “Mang thai rồi thì chúng ta đến bệnh viện kiểm tra sinh một đứa, em không vui cái gì chứ.”

“Em sợ anh không chấp nhận, sẽ phá bỏ đứa bé.” Cô bật khóc mấp máy môi, dáng vẻ uất ức của cô khiến cho Lục Dụ Thần thật sự đau lòng, anh không biết tại sao cô lại nghĩ như vậy.

Anh chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ cùng cô sinh con là bởi vì anh nghĩ cô không yêu anh sao có thể chấp nhận mang thai con của anh chứ. Bây giờ trong bụng cô có giọt máu của anh, anh sao có thể không vui, anh vui đến mức muốn đãi tiệc cả Thành Lăng này.

Lục Dụ Thần nắm lấy tay cô “Ngoan! Anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra, anh sẽ nhờ mẹ đón em sang Lục Gia ở đó có mọi người có thể chăm sóc tốt cho

em."



“Anh thì sao? Bệnh của anh vẫn chưa khỏi không thể một mình” Thẩm Y Tranh lo lắng, cơn nghiện của Lục Dụ Thần ít nhất một ngày đều phải tái phát một lần, nhiều nhất là ba lần, trên người anh rất nhiều vết thương.

Nếu ở một mình cô sợ anh không chăm sóc được bản thân.

“Anh không sao đâu.”

“Đợi anh có thể kiềm chế được, khỏi bệnh sẽ đón mẹ con em về nhà. Nếu em mang thai mà ở gần anh chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện mất.” Lục Dụ Thần kéo cô ra phòng khác, anh vừa nói chuyện vừa đi đến phòng ở dưới tầng trệt cạnh cầu thang lấy áo mặc vào, cũng cầm cho cô chiếc áo khoác bằng len.

Thẩm Y Tranh rất nghe lời, nhưng cô cũng không muốn để anh một mình, nhưng cô mang thai thế này anh sẽ không chấp nhận để cô ở lại đây cùng anh.

Lục Dụ Thần gọi điện về Lục Gia cả Lục Gia liền nháo nhào lên.

Anh biết chuyện ba cô tỉnh lại rồi cho nên cũng sắp xếp đưa người sang đón ông bà quay về, chỉ là muốn tạo bất ngờ cho cô nên anh không báo cho cô biết. Anh phải cố gắng lắm mới đưa được cô đến bệnh viện để kiểm tra thử.

Người vào kiểm tra là cô, nhưng người lo lắng lại là anh, Lục Dụ Thần gọi điện cho Hoắc Vũ Hạo để tự trấn an tinh thần của mình.

“Vợ tôi hình như mang thai rồi, bây giờ tôi phải làm gì?” Trông dáng vẻ lần đầu của Lục Dụ Thần vừa vụng về vừa lo lắng hấp tấp.

Hoắc Vũ Hạo thở dài “Thì làm ba chứ còn làm gì nữa, cậu hỏi tôi tôi biết hỏi ai hả? Ông đây còn chưa lấy được vợ cậu đi mà hỏi Mạc Tử Sâm đi” Nói xong Hoắc Vũ Hạo liền ngắt máy không muốn nói.



Lục Dụ Thần vậy mà ấn tiếp gọi cho Mạc Tử Sâm không chút do dự.

“Tử Sâm! Vợ tôi mang thai rồi tôi nên làm gì bây giờ?”

Mạc Tử Sâm đầu dây bên kia lạnh ngắt không chút cảm xúc “Tôi không biết, tôi còn chưa lấy vợ.

Nói xong cũng ngắt máy, Lục Dụ Thần rơi vào ngõ cụt không biết phải làm thế nào. Anh bắt đầu lên mạng xem những kiến thức chăm sóc cho phụ nữ mang thai, lượt xem không bỏ sót một thông tin nào.

Tiếng bước chân chậm rãi vang lên, anh dừng lướt điện thoại ngẩn đầu sang nhìn thấy cô đi ra vẻ mặt không vui không buồn càng khiến anh lo lắng hơn. Anh đứng bật dậy đi đến chỗ cô.

“Sao vậy? Em khó chịu à”

“Thai đã được 6 tuần rồi, vậy mà đến bây giờ em mới biết, em quên mất tháng trước em cũng không đến ngày” Cô đưa giấy cho anh sau đó thở dài cảm thấy bản thân hình như có chút vô tâm.

Anh cũng xem xong không nói gì, chỉ có thể an ủi cô “Không sao! Đều là lần đầu chưa có kinh nghiệm. Chúng ta ghé sang trung tâm thương mại mua ít đồ rồi đưa em về Lục Gia.” Xoa xoa cái đầu nhỏ của cô tiện thể cúi cầu hôn lên má của cô một cái khiến cho cô ngại mà hai má ửng đỏ không dám động tay động chân.

“Nhanh vậy sao?”

“Ừm! Khi nãy anh gọi nói với bà ấy, bà ấy vui đến mức sắp mặc kệ chồng mà chạy đến đây mang em chạy về Lục Gia rồi, nếu còn không nhanh mang em sang cống nạp chỉ sợ bà ấy lột mất da anh” Lục Dụ Thần bật cười, anh để tay lên eo cô chậm rãi đỡ lấy cô đi xuống cầu thang.

Dáng vẻ của họ đích thật là những người làm cha mẹ lần đầu, cũng là vợ chồng son khiến cho bệnh nhân lẫn nhân viên ở bệnh viện nhìn thấy cũng phải ngưỡng mộ đến ửng đỏ hai bên má.