Trộm Yêu Em

Chương 70: Là Yêu Thật Hay Lầm Tưởng



Thẩm Y Tranh quay về Lục Gia, cô có chút không nỡ xa Lục Dụ Thần, đôi mắt nhìn về phía anh không rời, nếu như anh ở đây với cô thì tốt biết bao nhiêu. Bây giờ Lục Phùng Y cũng đã quay về, nhưng cô nàng còn một Chu Duẫn Tây đi theo cả ngày không có thời gian chơi cùng cô.

“A Thần! Anh nhớ ăn uống đầy đủ đấy.” Cô đứng ở cửa lớn nhìn anh chuẩn bị ngồi vào ghế lái.

Anh nghiên đầu nhìn cô “Đợi anh đến đón mẹ con em về nhà, có chuyện gì nhớ gọi cho anh đấy.

“Ba! Mẹ! Con về đây.” Anh nhìn sang ba mẹ Lục vẫy vẫy tay chào tạm biệt.

Chiếc maybach màu đen dần khuất khỏi tầm mắt thì Thẩm Y Tranh liền trầm ngâm, tâm trạng rối bời. Cô thấy như đây là nghiệp mà cô phải trả, trước kia đánh Lục Dụ Thần, mắng anh.

Thậm chí cô còn ghét bỏ anh nữa, cô chán ghét anh đến mức ngay cả mặt cũng không muốn nhìn, bây giờ nhìn đi. Muốn nhìn cũng không được nữa, lại còn phải xa nhau như vậy, đều tại cô.

Lục Phùng Y từ dưới bếp cầm lên đĩa trái cây không nhìn thấy anh đâu chỉ thấy một mình Thẩm Y Tranh liền vui vẻ đi đến, ba mẹ Lục đều ra ngoài mua thêm ít đồ, vốn dĩ muốn cô đi cùng nhưng thấy tâm trạng cô không tốt, cho nên ở cùng Lục Phùng Y có lẽ sẽ tốt hơn.

“Anh ấy về rồi à? Haha may quá tớ còn sợ anh ấy sẽ đánh gãy chân tớ” Hôm trước Lục Phùng Y không được ra ngoài bởi vì có người nói với Lục Dụ Thần rằng cô nàng sắp bị người khác cướp mất rồi, nói không rõ ràng khiến cho anh tưởng Lục Phùng Y gặp nguy hiểm nào ngờ Lục Phùng Y vậy mà trèo cả rào để ra ngoài.

Thẩm Y Tranh bĩu môi đôi mắt ngấn nước “Về rồi, anh ấy nói ở lại nếu cơn nghiện tái phát sẽ ảnh hưởng đến tớ.”

"Phut!!"

“Cậu nói gì? Anh ấy vừa nói với tớ lần trước cách đây hơn 1 tháng đi kiểm tra thì âm tín rồi mà? Hơn nữa cũng không còn lên cơn nghiện thuốc lâu rồi.” Lục Phùng Y khó hiểu, vừa nghe cô nói cô nàng liền bất ngờ đến mức phun cả cốc nước lọc vừa mới đưa lên miệng xong.

Hàng chân mày của Thẩm Y Tranh nhíu nhíu lại, cô không nghe anh nói chuyện anh đi kiểm tra, cũng không nghe anh nói về việc đã cai nghiện xong rồi, thậm chí cô cũng cảm thấy số lần tái phát đã ít đi rất nhiều nhưng đều không giống trước.



Cô nhìn Lục Phùng Y “Cậu nói thật sao? Nếu vậy chẳng phải anh ấy vì không muốn chăm sóc mình cho nên mới đưa đến đây để ba mẹ chăm sóc?” Chi bằng anh cứ nói thẳng anh không thích cô mang thai, cũng không muốn chăm sóc phụ nữ mang thai với cô đi, như vậy cũng không cần giấu diếm đến mức này.

Lúc này người biến thành tội đồ là Lục Phùng Y cô nàng âm thầm nuốt nước bọt nhìn sắc mặt bạn mình mới nhận ra cô nàng lỡ lời rồi.

“Cậu đừng nghĩ nhiều, chắc anh ấy có việc bận thôi anh ấy yêu cậu như vậy chẳng lẽ nào lại không thích cậu mang thau chứ.” Cô nàng mỉm cười muốn an ủi tâm trạng Thẩm Y Tranh một chút, lần này cô nàng sợ bản thân gây hoạ lớn cho Lục Dụ Thần rồi.

Cho nên phải giải quyết trước khi Lục Dụ Thần phát hiện ra chuyện này.

Cô mỉm cười gật đầu, cho dù chuyện gì xảy ra cô cũng sẽ tin Lục Dụ Thần, cô biết anh yêu cô cho nên luôn muốn tốt cho cô. Từ đầu chỉ có cô nghi ngờ tình cảm của anh, cũng nghi ngờ tình cảm của bản thân mình.

Anh từng chút từng chút bước vào cuộc sống của cô, cho cô biết được sự thật của những người xung quanh cô, kể cả người cô yêu nhất đã lừa dối cô thế nào. Ngày cô bị vứt bỏ cũng chỉ có Lục Dụ Thần đến đưa ra đề nghị với cô, lúc cô gặp chuyện mỗi lần tình lại trước mặt cô đều là dáng vẻ của anh đứng đợi cô.

“Tranh Tranh! Tớ thấy anh trai tớ tuy anh ấy cứng nhắc như vậy, nhưng vô cùng để ý đến cậu.” Lục Phùng Y mỉm cười nhìn cô.

Có thể gặp được người yêu mình, vì mình cho dù không biết trước kết quả như vậy thật may mắn, Lục Dụ Thần sẵn sàng vứt bỏ tất cả chỉ đổi lại một Thẩm Y Tranh vừa chập chửng bước vào cuộc sống khắc nghiệt này.

Đổi lại một gia đình cho chính mình.

Lục Phùng Y thích Chu Duẫn Tây rất lâu, để ý anh ta vô số lần nhưng ánh mắt của cô chỉ có thể ôm trọn lấy bóng lưng đó, cũng chỉ mãi chạy theo sau Chu Duẫn Tây một cách nhẹ nhàng mà anh không biết.

Quay đầu một cái chúng ta đều đã suy nghĩ thấu đáo hơn, chửng chạc hơn.

Thẩm Y Tranh nhìn ra bên ngoài, bầu trời chuyển màu tối đen của cơn mưa đầu hạ “Tớ biết anh ấy rất yêu tớ, đối với tớ rất tốt.”

“Cậu thật sự không còn yêu Lý Phong sao? Rốt cuộc giữa cậu và hắn ta đã thật sự yêu nhau sao?” Chưa từng nhìn thấy Lý Phong vì Thẩm Y Tranh mà bỏ việc, anh ta đều ưu tiên công việc trước.



Bởi vì anh ta nghĩ cô sẽ đứng đó đợi anh ta, nhưng anh ta không ngờ đến Lục Dụ Thần xuất hiện, khiến cho cô không còn ngốc nghếch mà đợi anh ta nữa.

“Lý Phong sao? Anh ta có lẽ cũng đã yêu tớ, hôm bị bắt đi. Anh ta đã cầu xin, cũng đã ân hận. Anh ta yêu nhưng lại yêu tương lai của chính mình hơn, yêu lợi ích của anh ta hơn. Lúc đầu tớ đã nghĩ bản thân tớ không thể nào buông bỏ

được Lý Phong cho đến khi Lục Dụ Thần xuất hiện tớ mới biết được hoá ra là tớ lầm tưởng sự tò mò của tuổi trẻ là yêu... Tớ nhìn thấy Lý Phong xảy ra chuyện cùng lắm tớ chỉ sẽ chăm sóc anh ta như một người tử tế. Con người của Lý Phong không xấu, chỉ là bản chất bên trong anh ta phù hợp với môi trường xấu đến khi bản chất lất át đi con người anh ta, thì mới xuất hiện một Lý Phong như hiện tại..” Thẩm Y Tranh chỉ cần nghĩ đến Lục Dụ Thần cô đã có thể mỉm cười dịu dàng rồi.

“Vậy anh ba Dụ Thần thì sao? Chẳng phải cậu rất ghét bỏ anh ấy, tớ còn sợ anh ấy ép cậu khiến cậu uất ức.” Lục Phùng Y không tin Lục Dụ Thần lại vì người khác mà thay đổi, chỉ sợ cảm xúc anh dành cho người bạn này của cô là nhất thời.

Quay đầu một cái Lục Dụ Thần đã trở thành một phần trong cuộc sống rồi, Thẩm Y Tranh nhìn Lục Phùng Y chậm rãi lên tiếng “Tớ ghét anh ấy quả thật anh ấy rất đáng ghét, nói chuyện cũng khó hiểu lại luôn muốn chèn ép người khác. Nhưng khi tớ nhận ra thật ra sự tò của tuổi trẻ chỉ là lầm tưởng không phải tình yêu, nó chỉ là mùi vị của tuổi trẻ, còn Lục Dụ Thần anh ấy khiến tớ mới nhận ra yêu là khi anh ấy xảy ra chuyện tớ liền cảm thấy hoảng sợ, mất mát... Khi anh ấy tức giận tớ cũng sẽ sợ, chỉ cần anh ấy biến mất khỏi tầm mắt cả ngày tớ đã không thể làm việc được... Lục Dụ Thần dùng chính tình yêu của anh ấy nói cho tớ biết tình yêu là thế nào.”

“Y Y! Cậu biết không tớ bắt đầu ỷ lại vào anh ấy, học được cách dựa dẫm vào anh ấy. Một lần xảy ra chuyện tớ đều muốn gặp anh ấy đầu tiên, chỉ cần tớ thích anh ấy sẽ cố gắng giúp tớ... Nhưng con người anh ấy kính miệng quá cái gì cũng không nói, cứ thế mặc kệ tớ hiểu lầm ghét bỏ còn anh ấy sẽ không bao giờ vứt bỏ tớ.”

Cô đột nhiên cảm thấy nực cười “Bây giờ anh ấy là chồng hợp pháp, còn có một Tiểu Dụ Thần ở trong bụng tớ. Như vậy đã đủ một nhà rồi, không cần biết quá khứ anh ấy thế nào, tớ cũng không quan tâm người khác bảo anh ấy có bệnh, anh ấy chỉ là chồng là cha như những người khác.”

Nhìn thấy Thẩm Y Tranh qua một thời gian dài đã không ngốc nữa, đã biết nhìn nhận vấn đề cũng hiểu được lòng của người khác đối với mình. Lục Phùng Y mới cười khổ nhìn cô “Tớ trước đây thích Chu Duẫn Tây, một lần nhìn thấy anh ấy là một lần tim tớ không nghe theo ý mình. Nhưng tớ đợi anh ấy lâu quá, bây giờ không muốn đợi nữa, cứ thế mà bỏ lỡ nhau đi.”

“Nếu đã là số trời cậu muốn bỏ lỡ cũng không được, Lục Dụ Thần nói Chu Duẫn Tây là người tốt tuy miệng mồm không giỏi nhưng không giống những kẻ trăng hoa ngoài kia.”

“Cậu đúng là bị Lục Dụ Thần anh ấy tẩy não rồi.”

Lục Phùng Y bật cười lớn.

Nếu thật lòng mà nói cô nàng cũng muốn được như Thẩm Y Tranh, tìm một người hết lòng như anh trai mình thì tốt biết bao nhiêu, chỉ là sau nhiều năm nhìn bóng lưng cô đã không còn cần anh quay đầu lại nhìn mình nữa rồi.