Trốn Chạy Dưới Hoàng Hôn

Chương 46: Học trò không dễ quản



Hạ Trầm trả lời đúng sự thật: "Không biết, chắc là thành xác sống thì vẫn thối rữa thêm được nữa, nhìn nó trông như người khổng lồ."

Hướng Gia Quân có biết qua về tình trạng của thi thể hư thối, nghĩ ngợi một lát đã cảm thấy buồn nôn, vội vàng xua tay: "Đừng nói nữa đừng nói nữa."

Bộ dạng chùn bước đáng yêu của cậu khiến Hạ Trầm cảm thấy rất thú vị, không nhịn được mà thêm mắm dặm muối: "Tôi chặt đầu nó luôn, đơn giản lắm, đợi lát nữa em có thể luyện tập với con còn lại đấy."

"Đừng đừng đừng, không được đâu, tôi yếu ớt lắm á." Hướng Gia Quân co người lại.

Bình thường đến hai mươi xác sống mà cậu còn không sợ, nhưng thứ này thật sự quá ghê tởm, cậu lo bản thân còn chưa kịp vung rìu lên thì đã chạy đi nôn trước rồi.

Cậu nghe thấy tiếng thầy Hạ bật cười, ngước mắt nhìn thì vẫn là vẻ mặt nghiêm túc như thường.



Bỏ đi, muốn cười nhạo cậu thì cứ cười.

"Vết thương trên mặt Hầu Chí Thành là sao?" Thầy Hạ bỗng dưng hỏi.

Hướng Gia Quân sửng sốt, bản thân cậu đã giải quyết xong rồi, không biết là có nên mách với anh hay không. Huống chi lời của tên khốn kia rất khó nghe, gì mà bán với chả không bán, cậu không muốn cũng làm thầy Hạ bực.

"Là tôi dùng dao cắt." Cậu lẩm bẩm thừa nhận.

Nhưng Hạ Trầm lại không hỏi thêm gì, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh cậu như thể âm thầm ủng hộ mọi việc mà cậu làm.

Những lời đó của Hầu Chí Thành lại hiện lên trong đầu, mặc dù khó nghe nhưng cũng gần chạm đến tình hình hiện tại giữa cậu và Hạ Trầm, đúng là thầy Hạ đang giấu cậu đi.

Cậu không khỏi nhớ tới câu chuyện anh kể trước khi ngủ lúc hai người mới bắt đầu chạy trốn, trong lòng rung động, dịch sát đến bên Hạ Trầm rồi ngửa đầu hỏi nhỏ: "Thầy Hạ ơi, nếu chúng ta quen nhau ở thời bình mà đúng lúc tôi không có nhà để về, anh có đồng ý đưa tôi theo không?"

Hạ Trầm nghe câu hỏi này thì cúi đầu nhìn cậu chăm chú, cảm xúc trong đôi mắt rõ ràng mà sâu lắng, vậy mà lại khiến lòng cậu rối bời không hiểu.



Hướng Gia Quân bị nhìn đến mức tim như nổi trống, đồng thời trong lòng lại cảm thấy hối hận, có khi nào câu hỏi này của cậu chẳng những vô nghĩa mà còn quá phận không...

Đúng lúc này có tiếng bước chân vội vã truyền đến từ phía xa, hẳn là cứu viện mà Tóc Vàng đi gọi đã chạy tới đây rồi, việc này mau chóng dời đi những suy nghĩ của Hướng Gia Quân.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, rốt cuộc Hạ Trầm cũng mở miệng, nhưng lại không phải câu trả lời mà là một câu hỏi.

"Vẫn còn nhớ câu chuyện kia cơ à," Hạ Trầm chỏ tay chọc chọc lên má cậu, kéo sự chú ý của cậu về lại mình, "Nhưng mà tận thế xảy ra rồi, tôi cũng không có nhà để về, vậy em có đồng ý chăm sóc tôi không?"

Hướng Gia Quân ngẩn ngơ không biết phải trả lời thế nào, thế nhưng lại có thứ gì đó sống động như thật, chỉ kém tự mình chạy ra khỏi đôi môi đang mím chặt của cậu.

Chắc là... đồng ý ha.

Đám người cứu viện đã chạy đến, hoảng hốt xông qua cổng ngoài, nháy mắt đã đứng đầy khu vườn nhỏ trước nhà trọ.

Bầu không khí giữa họ bị phá tan.

Hạ Trầm quay đầu liếc một cái rồi hỏi cậu: "Có tự đi được không?"

Hướng Gia Quân thử dồn sức đứng lên nhưng lại ngã ngồi xuống giữa chừng.

"Hình như là không được..."

"Vậy em ngồi ở đây nghỉ ngơi, tôi qua đó xem sao."

Hạ Trầm nhìn dáng vẻ hiểu chuyện tạm thời này của cậu thì âm thầm thở dài một hơi. Ngoan ngoãn nghe lời cái gì chứ, đều chỉ vì cơ thể phải hạn chế không hoạt động mà thôi.

Đúng là một cậu học trò không dễ quản.