Trốn Chạy Dưới Hoàng Hôn

Chương 47: Món quà từ ánh trăng



Điền Mạn bật đèn pin, nguồn sáng đột ngột xuất hiện trong màn đêm soi tỏ sự hỗn loạn bên trong.

Con quái vật khổng lồ ghê tởm đã đầu thân tách lìa, trên mặt đất là hỗn hợp dịch bẩn màu đỏ vàng. Cả đám đứng nhìn chốc lát mới có người chợt hiểu ra mà kêu lên một tiếng, sau đó hốt hoảng nói: "Đó là thi thủy!"

(chất lỏng hôi thối thường chảy ra từ miệng và mũi của xác chết, được gọi là hiện tượng "chảy dịch" – purge fluid, có thể xảy ra dưới 24h ở những nơi có nhiệt độ cao)

Tiếng nôn ọe vang lên hết đợt này đến đợt khác, Trang Phàm đứng đằng trước quan sát thi thể của xác sống quái dị kia với vẻ mặt nghiêm nghị, lát sau hắn quay người hỏi Điền Mạn: "Mấy chiếc xe ở bãi đỗ, nhất là cái xe buýt du lịch kia, có thấy người nào bên trong không?"

Điền Mạn cầm đèn soi một vòng xung quanh, trả lời: "Anh cảm thấy bọn họ vẫn còn ở lại khu tham quan sao?"

Trang Phàm gật đầu, xoay người phất tay ý bảo mọi người đứng tản ra, nhìn về phía Hầu Chí Thành và tên Đeo Kính ở đằng sau.

Lúc này Hầu Chí Thành đã có thể đứng dậy nhưng vẫn cần người đỡ thì mới đứng vững được. Máu trào ra rất nhiều từ giữa khe hở ngón tay gã, chảy dọc theo cánh tay rồi nhỏ giọt xuống đất. Tóc Vàng ôm một đống vật dụng y tế, đang định giúp gã xử lý miệng vết thương.

"Này, không phải mày bị xác sống cắn chứ?" Đèn pin trong tay Điền Mạn lập tức chiếu thẳng vào mặt Hầu Chí Thành.

Trang Phàm nhíu mày, dù sao cũng là bạn mình, giọng hắn mang theo chút lo lắng: "Đeo Kính, sao lại thế này?"

Đeo Kính quét mắt một vòng cũng không nhìn thấy đầu sỏ gây tội đâu, đành phải bực mình nói: "Tên họ Hướng dùng dao chém đấy."

Đúng lúc này Tóc Vàng bỏ tay Hầu Chí Thành xuống, vết thương lộ ra khiến tất cả mọi người phải hít sâu một hơi. Nếu vết chém này ở trên má còn đỡ, ít nhất thì cũng không phá hỏng gương mặt vốn không mấy đẹp đẽ của gã. Vậy nhưng vết cắt lại kéo dài từ cánh mũi xuống đến tận cằm, một dao chém dọc miệng, hai môi giờ biến thành bốn môi, da tróc thịt bong, trông cực kỳ kinh dị.

Ngay cả Điền Mạn cũng không khỏi há hốc. Tiểu Hướng nhìn qua thì ít nói hiền lành, ai ngờ một khi động thủ lại tàn nhẫn như vậy.

Vừa khéo Hạ Trầm đi tới nhìn thấy cảnh tượng này.

Ép Hướng Gia Quân phải ra tay đến mức này, không biết tên Hầu Chí Thành kia đã giở trò khốn nạn súc sinh gì.

Anh cảm thấy tò mò nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, đi qua chào Trang Phàm. Lúc này Trang Phàm lại không nói chuyện khách sáo với anh nữa, hỏi với giọng nghiêm túc: "Hướng Gia Quân đâu? Sao cậu ta lại đánh Hầu Chí Thành?"

Hạ Trầm không vội trả lời, anh tìm bóng dáng hai bạn nhỏ vị thành niên trong đám người rồi vẫy vẫy tay.



Hạ Thư Nhã và Lưu Diệu vốn đang sốt ruột vì không nhìn thấy anh Hướng đâu, thấy được gọi thì vội vàng chạy tới, Lưu Diệu cướp lời hỏi: "Anh Hướng sao rồi ạ?"

"Cậu ấy mệt, đang ngồi nghỉ ngơi phía sau." Anh vỗ vai cậu chàng, "Phiền hai em đi qua trông giúp nhé."

Lưu Diệu khó hiểu, đang muốn hỏi lại thì đã bị Hạ Thư Nhã kéo tay rời đi.

Trang Phàm kiên nhẫn chờ Hạ Trầm nói xong thì mới mở miệng tiếp: "Tốt nhất là cậu nên giải thích ngọn nguồn chuyện này."

Hạ Trầm lại liếc sang vết thương trên mặt Hầu Chí Thành. Ngọn nguồn? Anh cũng đâu biết đã xảy ra chuyện gì nhưng anh có thể đoán, vết thương này là cố ý chém lên miệng gã, có lẽ Hướng Gia Quân đã bị lời nói của tên này kích thích.

Anh thong thả trả lời: "Anh hỏi Hầu Chí Thành đã nói gì trước đi."

Tầm mắt của mọi người đồng loạt chuyển về phía Hầu Chí Thành.

Thế nhưng vừa khéo nơi bị thương lại là miệng gã, không trả lời được.

"Gã chịu một dao này đâu có oan, nếu là tôi thì còn xuống tay ác hơn nữa ấy chứ." Hạ Trầm nói dối không chớp mắt, "Mọi người có duyên mới đồng hành, đương nhiên càng yên ổn hòa bình thì càng tốt, bọn tôi đâu muốn tự dưng lại tranh chấp cãi cọ."

Hạ Trầm đang bắc thang cho nhóm của căn cứ. Anh có thể nhìn ra quan hệ giữa Hầu Chí Thành và những người này không mấy tốt đẹp, thậm chí nhóm này còn lung lay sắp tan vỡ tới nơi, hoàn toàn phải dựa vào Trang Phàm một lòng dẫn dắt mới có thể miễn cưỡng duy trì.

Mọi người im lặng một lát, rốt cuộc Trang Phàm cũng bước xuống bậc thang mà anh bắc, "Được rồi. Tôi nghe thấy trong nhà vẫn còn tiếng động, chúng ta giải quyết xác sống trước rồi dọn dẹp bên trong một chút, hôm nay sẽ qua đêm ở đây."

Dứt lời hắn nhìn sang ba người Hầu Chí Thành đang rửa miệng vết thương, hơi do dự nhưng rồi vẫn lên tiếng: "Dưỡng thương cho tốt, khi nào nói được thì đến gặp tôi."

Mọi người dần tản đi đi làm chuyện của mình. Hạ Trầm đang định rời khỏi thì đã bị Trang Phàm gọi lại. Hai người đi ra chỗ cổng ngoài, bốn phía xung quanh vắng lặng. Trang Phàm móc ra một điếu thuốc, thành thạo châm lửa rồi rít mạnh một hơi, đến khi chầm chậm nhả hết khói thì hắn mới giơ nửa bao còn lại ra, hỏi: "Hút một điếu không?"

Thật ra Hạ Trầm có hút thuốc, lúc trẻ tuổi bồng bột từng học nhưng không nghiện, sau này thì dần dần không chạm vào thuốc nữa.

Anh rũ mắt nhìn bao thuốc rồi rút ra một điếu, xua tay không lấy bật lửa của Trang Phàm mà chỉ ngậm nó ở trong miệng. Vị đắng của thuốc lá lan ra từ đầu lọc rồi từ từ thấm đẫm vị giác anh.

Tận thế đã xảy ra khá lâu nhưng gần như anh chưa từng để bản thân sa vào những cảm xúc tiêu cực, thậm chí ngay cả đêm Hướng Gia Quân hôn mê sau khi bị nhiễm bệnh thì anh cũng chỉ bình tĩnh ôm chặt cậu, gắng hết sức cảm nhận từng hơi thở đều đặn của đối phương.

Nhưng lúc này tinh thần anh lại bỗng dưng sa sút. Có lẽ bởi Hướng Gia Quân ngày càng suy yếu, ngay cả việc đứng lên cũng không thể tự làm. Dọc đường anh tỏ ra điềm tĩnh vững vàng trước mặt Hướng Gia Quân nhưng thực ra lại đang cất giấu nỗi sợ hãi càng lúc càng lớn dần.

Tận thế có quá nhiều biến số. Anh đã mất ba, không muốn lại mất đi người quan trọng nào nữa.

Trang Phàm cất bao thuốc và bật lửa vào túi quần, vừa chăm chú nhìn trời đêm bao la vừa hỏi chuyện: "Nói đi, sao Hướng Gia Quân lại như thế?". Truyện Dị Giới

Nhất thời Hạ Trầm không biết là đối phương đang hỏi lý do Hầu Chí Thành bị thương hay đang hỏi Hướng Gia Quân đã gặp phải chuyện gì ở viện nghiên cứu. Nhưng dù sao thì chuyện trước anh không biết, chuyện sau thì anh không thể nói.

Anh chỉ cắn điếu thuốc trả lời hắn chung chung: "Hướng Gia Quân không bao giờ chủ động gây chuyện với người khác, em ấy không phải là kiểu người như vậy. Còn tên Hầu Chí Thành kia, anh và gã là bạn bè, chẳng lẽ anh không biết tính gã thế nào à?"

Trang Phàm nghe vậy không nói gì, lúc lâu sau mới giơ bàn tay khô ráp xoa xoa hai mắt mình để bản thân tỉnh táo. Đối với hắn mà nói thì nicotin đã sắp vô dụng rồi.

"Con mẹ nó tôi chỉ muốn tìm một nơi để sống yên ổn, sao lại khó đến vậy cơ chứ?" Hắn lầu bầu, không biết là đang tự hỏi chính mình hay đang chất vấn ông trời.

Hạ Trầm cười một tiếng vô cảm: "Anh không đi một mình được à, sao cứ phải dẫn theo nhiều người vậy làm gì?"

Trang Phàm lắc đầu, yên lặng tiếp tục hút thuốc. Sau khi tia lửa đốt đến đầu lọc thì hắn ném điếu thuốc xuống đất giẫm nát, giọng điệu lại quay về tự tin như thường ngày: "Cậu và Hướng Gia Quân chú ý chút đi, đừng gây chuyện nữa, tôi cũng có sĩ diện."



Anh không trả lời. Mặt mũi người khác không liên quan tới anh.

Người đàn ông vừa đi khỏi hai bước lại quay người nhắc nhở: "Hai người nhớ cẩn thận, con khỉ kia kiểu gì cũng trả thù."

Nói đến đây là đã tận tình tận nghĩa, ý rằng dù Hầu Chí Thành có trả thù thì hắn cũng sẽ không ra mặt.

Hạ Trầm gật đầu, một mình đứng ngoài cổng ngậm điếu thuốc không đốt. Cuối cùng anh ngẩng đầu nhìn vầng trăng chưa bao giờ thay đổi, rút thuốc ra rồi đi vào sân vườn.

Hai bạn nhỏ vẫn đang ở cạnh Hướng Gia Quân, một trái một phải ngồi dưới đất, dù đứng xa nhưng anh vẫn nghe được tiếng Hạ Thư Nhã chân thành nói với Hướng Gia Quân: "Anh Hướng, biết vậy thì em đã đi cùng anh chém thêm cho tên Hầu Chí Thành một dao nữa, để cho cái miệng thối của gã bớt nói nhảm."

Sau đó là lời phụ họa của Lưu Diệu: "Còn em sẽ ném gã xuống hồ luôn."

Bấy giờ Hạ Trầm mới thật sự mỉm cười, anh nghe thấy Hướng Gia Quân lên tiếng trả lời hai bạn nhỏ, dù vẫn còn yếu ớt nhưng đã có sức sống hơn: "Xúi giục trẻ vị thành niên phạm tội thì chẳng phải tội anh còn nặng thêm nữa hả."

Hạ Trầm đi đến chỗ ngoặt thì nhẹ nhàng gọi tên Hướng Gia Quân. Cậu quay đầu lại rồi như thường lệ, nhìn từ đầu tới chân anh một lượt để xem xem trên người anh có vết thương nào không.

"Không bị thương, chuyện này kết thúc rồi." Anh đi tới trước mặt Hướng Gia Quân.

Cậu ngơ ngác gật đầu nhưng vẻ mặt trông vẫn nặng nề tâm sự như cũ.

"Hai đứa vào trước đi, tranh thủ lấy phòng tốt." Hạ Trầm mặt không đổi sắc đuổi người.

Lúc này Lưu Diệu lại rất nhanh nhẹ, nhưng không phải vì hiểu ý đuổi người mà là sốt ruột muốn chạy đi tranh phòng. Cậu chàng lưu loát đứng dậy rồi lập tức kéo tay Hạ Thư Nhã vào nhà.

Hướng Gia Quân nhìn bóng dáng vội vã của hai người thì không nhịn được cười thành tiếng: "Nhìn hai đứa nhỏ này vui ghê."

"Em chỉ lớn hơn tụi nó có năm sáu tuổi thôi," Hạ Trầm hắt một chậu nước lạnh, "thế mà đã kêu người ta là đứa nhỏ?"

Hướng Gia Quân ngửa đầu cau mày nhìn anh, vươn tay ra, "Vậy anh cũng chỉ lớn hơn tôi có năm tuổi thôi đó, già đầu mà không đứng đắn. Kéo tôi dậy nhanh lên."

Hạ Trầm cực kỳ muốn cho Hướng Gia Quân nhìn xem thế nào mới thực sự là già đầu mà còn không đứng đắn, nhưng anh nhịn, chỉ đơn giản nắm lấy tay cậu kéo người ta từ dưới đất đứng lên.

Hướng Gia Quân vẫn chưa đứng vững được, vừa đứng dậy đã lập tức ngã nhào vào người anh, hơn nữa còn theo bản năng ôm chặt lấy tay anh như đang ôm một khúc gỗ nổi cứu mạng. Tự cậu cũng ngẩn ra giây lát, ngẩng đầu xấu hổ cười trừ: "Không phải muốn lợi dụng đâu nha, tôi mượn cánh tay anh chút thôi, xíu nữa là trả liền."

Hạ Trầm cong lưng dựng chiếc vali bị vỡ lên, tuy bị quăng xuống từ tầng hai nhưng may rằng không bị hỏng quá nặng, chỉ là đã bị gãy mất hai bánh lăn. Tay còn lại của anh xách vali, bình tĩnh trả lời cậu: "Không sao, em muốn làm gì cũng được."

Vừa dứt lời đã thấy hai tai Hướng Gia Quân đỏ bừng.

Vẫn không chịu được bị anh ghẹo như thế.

Hai người không vào nhà trọ mà quay lại bãi đỗ xe một chuyến, cất chiếc vali vào trong xe Jeep rồi mới vòng trở về.

Cả người Hướng Gia Quân bủn rủn nhưng vẫn từ chối khi thầy Hạ bảo muốn bế cậu, thay vào đó cậu gần như dựa hoàn toàn vào người đối phương, kéo lê hai chân chậm rãi đi. Bọn họ dẫm lên những lát đá xanh trên con đường trấn cổ, tắm mình trong ánh trăng êm dịu như thể thật sự tới đây để du lịch.

Cho dù các cửa hàng ven đường có người hay xác sống thì họ cũng lười chẳng quan tâm. Hướng Gia Quân quyết định tùy theo ý mình, huống chi bầu không khí lúc này khiến cậu cảm thấy hơi xao động.

"Thầy Hạ này, trước kia anh theo đuổi người ta như thế nào?" Bỗng nhiên cậu gợi ra một đề tài hiếm thấy.



Quả nhiên Hạ Trầm thấy bất ngờ, "Em chắc chắn là mình muốn nghe?"

Cậu vô tri gật đầu.

"Em..." Thầy Hạ bật cười nhưng rồi lại nghiêm túc nhớ lại, đáp, "Chưa theo đuổi bao giờ, đều là hai người tự hiểu rõ lòng mình rồi tự nhiên ở bên nhau vậy thôi."

"Ồ." Tự mình hỏi rồi nghe xong thì tự mình thấy chua, Hướng Gia Quân im lặng một lát mới nói tiếp, "Vậy anh có thấy cách anh theo đuổi tôi quá vụng về không, đem so với thái độ lúc trước... hình như chả khác gì."

Cậu càng nói càng nhỏ, nói đến cuối còn cúi gằm mặt xuống.

Muốn theo đuổi thì phải theo đuổi cho tốt chứ, đã biết cậu rất ngốc về phương diện này rồi mà còn theo đuổi hời hợt như vậy đó.

"Với cách theo đuổi này của anh thì đến khi nào tôi mới ngộ ra được đây hả thầy Hạ ơi."

Hạ Trầm dừng bước, người đang bám lấy anh là cậu cũng không thể không dừng lại.

"Nhìn thấy trăng không?" Giọng nói trầm thấp vang bên tai, dù bình thản nhưng lại để lộ sự dịu dàng chỉ dành riêng cho cậu.

Hướng Gia Quân ngẩng đầu, ngơ ngác trả lời anh: "Thấy chứ."

Hạ Trầm hơi cong lưng để tầm mắt hai người ngang bằng nhau, "Sau này mỗi lần nhìn thấy trăng thì em đều có thể đòi tôi một món quà."

Đầu óc cậu cứ như ngừng hoạt động, chàng thanh niên chưa mảnh tình vắt vai bỗng bị sự dịu dàng như sóng lớn cuốn trôi đến lạc mất phương hướng, phải vất vả lắm mới tìm về lý trí để nghĩ xem mình nên đòi quà gì. Trong lúc cậu suy nghĩ thì Hạ Trầm vẫn giữ nguyên dáng đứng kia, nhìn cậu chăm chú không chớp mắt.

Dưới ánh trăng, mọi thứ ở trên thế giới này dường như đều đứng yên.

"Tôi..." Hướng Gia Quân lấy hết can đảm, nhỏ giọng thử hỏi, "Vậy anh có thể ôm tôi một lát không?"

—————

bạn đem giá đi xào rồi mà còn hỏi sao người ta không theo đuổi tử tế... 😞