1
Khi bị Thái tử dìm chết, ta vẫn đang bị giam cầm.
Bệnh tình của bệ hạ nguy kịch, hắn thậm chí không chờ nổi đến lúc đăng cơ, đã ra tay đối với toàn tộc của ta.
Trời đông giá rét, thân thể của ta còn đang đẫm máu tươi.
Hắn ấn đầu của ta một lần lại một lần xuống mặt hồ lạnh thấu xương, còn không hết hận:
“Đích nữ thì sao, thứ nữ lại như thế nào? Lúc trước nhà ngươi đều cảm thấy thân phận nàng đê tiện, không xứng với ta, hiện tại tốt, thân phận của ngươi so với nàng càng đê tiện hơn!”
“Sở Lâm Dao, loại nữ nhân lòng dạ rắn rết như ngươi, căn bản không xứng mang thai hài tử của Cô, ngay cả một đầu ngón tay của nàng cũng không sánh bằng!”
Những năm này, hắn đem nỗi hận việc Sở Bạch Liên tự sát, tất cả đều phát tiết trên người ta.
Sở Bạch Liên là nữ nhi của một thiếp thất của phụ thân.
Nàng ta luôn tự hào về mỹ mạo của mình, một lòng muốn lên như diều gặp gió, từ nhỏ đến lớn, việc gì cũng muốn so sánh hơn thua với ta.
Nàng vốn định câu dẫn Thái tử sau lưng ta, nghĩ rằng chỉ cần mang thai liền có thể đoạt vị trí của ta.
Đáng tiếc nàng lại phạm sai lầm, phụ thân không phải loại người bị uy hiếp liền thỏa hiệp.
Nàng chẳng những không được gả cho Thái tử, còn tự hủy đi danh tiết của mình, trở thành trò cười của toàn thành Biện Kinh.
Đêm trước ngày thành hôn, nàng chạy đến phòng ta, nói: “Tỷ tỷ, coi như đời này ta không thể gả cho Thái tử, ta cũng sẽ không để ngươi được sống tốt! Chờ xem, đêm tân hôn của ngươi, ta sẽ đích thân tặng ngươi một món lễ lớn!”
Thì ra đại lễ mà nàng chính là để Thái tử lòng mang áy náy đối với nàng, để hắn ghi hận ta cả một đời.
Nhưng rõ ràng là hai người bọn hắn tư thân tư lợi, một người thiếu tự trọng, một kẻ không màng đến đại cục, không thèm quan tâm đến mặt mũi của hoàng thất, làm ra việc kinh tởm như vậy.
Phụ thân lo lắng trong lúc mấu chốt hắn sẽ bị những hoàng tử khác bắt được sai lầm, khiến bệ hạ thất vọng.
Phụ thân im lặng trước cảnh mưa tanh gió máu trong cung, ép ta phải lấy hắn mặc cho lòng ta không muốn.
Chúng ta vì ai?
Nếu như có thể chọn, ta thà rằng không gả, cũng sẽ không lấy một người đàn ông không quan tâm đến thể diện, làm lớn bụng thứ muội của ta.
Mà phụ thân thà rằng hủy thanh danh của Sở Bạch Liên, hi sinh nhân duyên của ta, cũng muốn nâng đỡ hắn ngồi vững vàng ở Đông cung.
Kết quả là lại cả nhà chúng ta sai!
“Không phải ta không xứng, là ngươi không xứng.” Ta nói.
“Ngươi nói cái gì?”
“Bệ hạ nói đúng…… Ngươi đúng thật là bùn nhão không trát nổi tường…… Cố Vân Chính, ngươi không phân biệt đúng sai, không màng đến đại cục, ngươi không xứng có thê tử, không xứng có hài tử, không xứng làm thái tử, càng không xứng có trung thần vì ngươi hiệu mệnh…… Ông trời có mắt, ngươi bây giờ còn chưa đăng cơ, không có Sở gia chúng ta, ta ở dưới mặt đất nhìn xem ngươi có thể ngồi ở cái ghế Thái tử này bao lâu!”
Nói xong, ta không giãy dụa nữa, tùy ý để hắn b//óp lấy cổ ta, cả người ta ngã vào xuống hồ sâu.
Chỉ có cái lạnh thấu xương này, mới có thể khiến cho người ta thanh tỉnh.
Đáng tiếc ta cùng phụ thân đều không nhận ra bộ mặt thật của hắn từ sớm.
2
“Cô nương, không hay rồi, nhị cô nương đã mang trong mình đứa con của thái tử, bây giờ nàng đang bị lão gia quất roi ở từ đường!”
Lúc mở mắt ra, ta lại phát hiện mình chưa chết, thế mà còn trở lại mười năm trước, trước thời điểm xuất giá.
Người trước mắt là thiếp thân nha hoàn của ta, tên Vân Hi: “Nàng thật không biết xấu hổ, dám giả mạo thân phận của cô nương bí mật quan hệ với Thái tử, bây giờ còn mặt dày cầu xin lão gia cho nàng xuất giá thay cô nương, cô nương mau đi xem, đừng để nàng ta thành công!”
Hôm nay là ngày trước lễ thành hôn của ta và Thái tử.
Sở Bạch Liên tỉnh bơ giả mạo thân phận của ta, qua lại với Thái tử lâu như vậy, bây giờ lại chọn tiết lộ thân phận của mình ngay trước ngày thành hôn của ta.
Nàng làm vậy chắc hẳn cảm thấy Thái tử đã có tình cảm với nàng ta, cộng thêm chuyện nàng ta đang mang thai cốt nhục của hắn, bây giờ muốn lấy những chuyện này ra uy hiếp phụ thân chờ ngày mai xuất giá.
Bằng cách này, không những có thể giữ gìn thanh danh của gia tộc, mà còn ép ta từ bỏ vị trí Thái tử phi.
Nàng ta suy tính cũng chu toàn đấy, nhưng tiếc là đã sử dụng sai phương pháp, cũng áp dụng lên sai người rồi.
Ta vội vàng ngồi dậy khỏi giường, nhẹ giọng nói: “Không vội, trước tiên giúp ta trang điểm đã.”
Dù sao cha cũng sẽ không đồng ý.
Nếu nàng ta đã muốn ăn đòn thì cứ để nàng ta bị đánh một lúc đi.
Sau khi ăn xong điểm tâm ta mới thong thả đi tới từ đường của gia tộc, lúc đến nơi đã thấy Sở Bạch Liên đang quỳ trên mặt đất, ép nương ta nhận nàng làm trưởng nữ: “Trong thánh chỉ ghi là trưởng nữ, không chỉ rõ họ tên, chỉ cần đại phu nhân nhận Liên nhi làm trưởng nữ, như vậy sẽ không bị coi là khi quân.”
Nương ta tức giận đến mức suýt ngất xỉu, bà chỉ vào nàng ta, nói: “Ngươi giả mạo thân phận của nữ nhi ta âm thầm vụng trộm với Thái tử ta còn chưa nói, bây giờ còn muốn ta nhận ngươi làm trưởng nữ? Ngươi có còn chút liêm sỉ nào không?!”
Sở Bạch Liên lại quay sang cầu xin cha ta: “Liên nhi đã mang trong mình cốt nhục của Thái tử, phụ thân người không thể chỉ thiên vị tỷ tỷ như vậy được!”
“Đều là nữ nhi của Sở gia, ai làm Thái tử phi thì có quan trọng gì!”
“Thanh danh của nữ nhi bây giờ đều đã bị hủy hoại, nếu phụ thân không đồng ý, nữ nhi chỉ còn đường nhảy sông.”
Phụ thân tức giận tát nàng ta một cái: “Khốn nạn, ngươi không biết liêm sỉ mà còn dám nhắc đến tỷ tỷ mình à!”
Lúc này, ngoài cửa thông báo vào trong, Thái tử giá lâm!
Nghe thế Sở Bạch Liên đột nhiên như lên cơn, nàng ta quỳ dưới đất, không ngừng dập đầu với ta: “Cầu xin tỷ tỷ cho Liên nhi và đứa trẻ trong bụng một con đường sống…!”
3
Cố Vân Tranh đỡ Sở Bạch Liên từ dưới đất lên, chỉ trích cha ta: “Thượng thư đại nhân, thứ nữ cũng là người, ngài đối xử với nữ nhi ruột của mình như vậy mà được sao!”
“Hôm nay Cô nói rõ, hoặc là bây giờ ngươi nhận Liên nhi làm trưởng nữ rồi ngày mai chúng ta sẽ thành hôn, hoặc là Cô sẽ đích thân đi giải thích với phụ hoàng cho lui mối hôn sự này!”
Thứ mà cha ta không sợ nhất đó chính là uy hiếp.
Đời trước, ông cũng nói: “Hành vi của nghịch nữ này không đoan chính, bại hoại gia phong, tương lai làm sao có thể trở thành mẫu nghi thiên hạ? Thần trung thành tuyệt đối với Thái tử, cho dù hôm nay có chết cũng sẽ không để cho một đứa con gái như vậy làm Thái tử phi!”
Vài năm sau, ai có ngờ sự trung thành tuyệt đối ấy của cha ta lại đổi lại cả gia tộc bị chém đầu.
Đời này ta quyết không để chuyện đó xảy ra, nên khi cha vừa định nói thì ta đã kéo tay ông lại.
Ta lắc đầu, thì thầm với ông: “Phụ thân, chim khôn biết chọn cành mà đậu.”
Cha ta là người thông minh, ông nghe hiểu những gì ta đang nói.
Đợi khi Thái tử bế Sở Bạch Liên vào nhà thì ông mới hỏi lại ta: “Dao nhi, con muốn nói cái gì?”
“Một nam nhân mà ngay cả thân dưới của mình cũng không quản được, thế sao có thể làm được chuyện lớn, thành cũng dễ dàng bị chuyện nam nữ phá hư.”
“Hắn thật sự xứng để phụ thân bán mạng sao?”
Sau khi nghe ta nói xong thì cha liền rơi vào im lặng.
Ta nói tiếp: “Nếu một người không biết đúng sai như vậy mà tương lai ngồi lên ngai vàng thì liệu có mang lại thái bình cho thiên hạ không? Hắn không cắn lại nhà chúng ta một cái đã là may rồi, người nghĩ liệu hắn có biết ơn lòng trung thành của người không?”
“Mặc dù thường ngày phụ thân hay dạy con phải vì nước quên mình không cần hồi đáp, nhưng người đó cũng phải xứng đáng với sự cống hiến của người.”
Cố Vân Tranh đi ra khỏi phòng, hỏi cha ta: “Sở Sơn Hà, sao rồi? Ngươi suy nghĩ xong chưa?”
Lần này, biểu cảm của cha bình tĩnh hơn nhiều so với đời trước.
“Đây là tội khi quân, nữ nhi dân gian bách tính xuất giá cũng phải hỏi chuyện cha mẹ chồng, huống chi chuyện này còn liên quan đến thể diện của hoàng gia, thần không dám tự ý làm chủ.”
“Sở đại nhân, ngươi đây là đang muốn chống đối Cô ư?”
Cha liền dẫn theo cả nhà quỳ xuống hành lễ: “Thái tử đã khăng khăng như vậy thần cũng không dám phản kháng, cầu xin Thái tử trở về nói chuyện cùng bệ hạ đi.”
Trước kia, Cố Vân Tranh ỷ vào sự dung túng của cha ta mà thích làm gì thì làm nấy.
Đột nhiên bây giờ cha lại liều chết không chịu, đâm ra cũng khiến hắn có chút do dự.
Hắn liếc nhìn ta một cái, nói với cha: “Thật ra Sở đại nhân không cần phải như vậy, cứ để Liên nhi làm thiếp, còn Sở Lâm Dao làm chính phi, cả hai cùng gả cho Cô là được rồi.”
Ta cười khẩy trong lòng, đời trước Sở Bạch Liên không phải cũng hiểu rõ sao?
Căn bản thứ nàng ta muốn không phải là ở bên cạnh hắn, mà là trở thành Thái tử phi, tương lai làm Hoàng Hậu.
Nếu không phải vậy, thì đời trước dù trong bụng nàng đã có cốt nhục của Thái tử, thế mà thà rằng chết đi chứ cũng không muốn làm trắc phi, quyết chọn con đường cá chết lưới rách cùng ta.
Bởi vì dù nàng ta thất bại thì cũng không muốn ta được sống dễ dàng.
Đúng như dự đoán, Sở Bạch Liên loạng choạng bước ra khỏi phòng, quỳ trên mặt đất: “Không được, Thái tử điện hạ, cầu xin ngài hãy rút lại mệnh lệnh vừa ban! Ngài mà là phu quân tương lai của tỷ tỷ, thế thì Liên nhi làm sao dám có chút tơ tưởng đến ngài?”
Cố Vân Tranh thế mà lại thật sự tin mấy lời lừa gạt kẻ ngu này, vẻ mặt hắn đầy sự thương xót nhìn nàng ta.
Trong khoảnh khắc hai người này vậy mà lại công khai trước mặt cha nương ta liếc mắt đưa tình, còn không chút thương tiếc mà giẫm đạp lên mặt mũi của ta.
Nương không nhịn được nói: “Ngươi dám giả mạo thân phận của nữ nhi ta để qua lại với Thái tử, bây giờ còn nói không dám tơ tưởng phu quân tương lai của tỷ tỷ? Ngươi tính lừa ai đây?!”
Cố Vân Tranh nghe vậy thì thay đổi sắc mặt, lộ vẻ nghi ngờ, ánh mắt nhìn Sở Bạch Liên càng lúc càng có chút sâu xa.
Nàng ta thấy thế thì quỳ xuống, bắt đầu sốt ruột giải thích:”Không, không phải vậy… Lúc đó Liên nhi không biết người trước mặt là Thái tử điện hạ cho nên mới vừa gặp đã thích, nhưng bởi vì tự ti thân phận thấp kém nên mới nói tên của tỷ tỷ… Nếu người trong lòng Thái tử đã là tỷ tỷ thì Liên nhi làm sao dám hầu chung phu quân với tỷ tỷ? Liên nhi thà rằng rời khỏi, cũng không dám làm ảnh hưởng đến hạnh phúc của tỷ tỷ.”