Trọn Đời Yêu Nàng

Chương 2



4

Mấy lời như này cũng chỉ có Cố Vân Tranh mới tin.

Hắn nhẹ nhàng an ủi: “Nàng đang nói nhảm gì vậy? Cô chỉ mới nhìn thấy tỷ tỷ nàng một lần, làm sao có thể nói trong lòng chỉ có nàng ấy? Đã hai người là tỷ muội, cho nên nàng ấy chắc hẳn cũng sẽ không để bụng chuyện nàng làm trắc phi đâu, đúng không?”

Nói xong, Cố Vân Tranh liếc nhìn qua ta.

Ta khẽ cau mày, ngươi nhìn ta làm cái gì, muốn ta thuyết phục Sở Bạch Liên làm trắc phi của ngươi hả?

Từ góc độ này, tình cảm của Cố Vân Tranh đối với Sở Bạch Liên cũng không có nhiều như vậy.

Đời trước, hắn không dám đến gặp bệ hạ xin từ hôn, mà lại âm thầm trút hết oán hận lên người Sở gia bọn ta.

Đời này, trước khi cha kịp mở miệng thì ta cố ý thuận theo hắn mà ngoan ngoãn nói: “Thái tử điện hạ, tiểu nữ đương nhiên không dám để bụng.”

Cố Vân Tranh rất hài lòng với câu trả lời của ta, hắn vừa định mở miệng thì ta vội nói tiếp: ” Chỉ là Trắc Phi cùng thị thiếp không giống nhau, trắc phi cần bệ hạ tứ hôn, cưới hỏi đàng hoàng, còn phải có Lễ bộ sắc phong. Nếu mà cứ nhét muội muội vào phủ Thái tử như thế thì thật sự quá tủi thân cho muội muội, hơn nữa Thái tử và muội muội tình đầu ý hợp, tiểu nữ cũng không muốn cản trở nhân duyên của hai người. Còn về phần bệ hạ thì xin Thái tử đích thân tới nói, phụ thân tiểu nữ cũng chỉ là một thần tử, sao có thể mở lời?”

Nói đến đây thì Cố Vân Tranh đã hoàn toàn nổi giận, người vừa rồi nói muốn lấy Sở Bạch Liên là hắn, người nói sẽ từ hôn cũng là hắn, mọi chuyện đi đã đến bước này, nếu hắn không tới gặp bệ hạ cầu hôn Sở Bạch Liên thì chẳng phải sẽ mất hết mặt mũi trước cha và nàng ta.

Hắn phất tay áo về phía cha ta, giận dữ nói: “Nói thì nói! Sở Sơn Hà, ngươi đừng hối hận.”

Cha ta: “…”

Trong lòng ta còn khinh bỉ hắn dùm cha, ngươi không trân trọng vị trí thái tử của mình thì cha ta hối hận cái gì?

Ta nhìn chằm chằm bóng dáng tức giận rời đi của Thái tử, đời trước, có cha ta đi theo làm tùy tùng, vì hắn san sẻ.

Đời này, cha cũng không ngăn cản hắn, đêm trước ngày đại hôn, hắn mặc kệ mọi thứ mà xông vào cung để cầu xin cưới một thứ nữ thì bệ hạ không tức giận đến ói máu mới là lạ.

Cha lạnh lùng nhìn chằm chằm Sở Bạch Liên, nói: “Ước gì được nấy, từ hôm nay trở đi ta cũng không muốn xen vào chuyện của ngươi nữa, hãy tự chọn con đường cho mình, cũng tự giải quyết hậu quả cho tốt, người đâu, mau đỡ nhị tiểu thư trở về!”

Sau khi Sở Bạch Liên rời đi, cha lại nói với nương: “Các ngươi cũng về nghỉ ngơi trước đi, ta sẽ vào cung.”

“Cha còn muốn cầu tình thay cho Thái tử sao?” Ta hỏi.

Cha vỗ vỗ tay ta: Yên tâm, phụ thân con không có hồ đồ đâu, dù sao hắn cũng không thể ngồi ở vị trí Thái tử này quá lâu được nữa, mối hôn sự này tan rồi, bây giờ thì ta phải đi sắp xếp một cuộc hôn sự mới cho con, nếu không để chuyện này truyền đi thì sau này con làm sao mà gả cho ai được nữa?”

Ta kéo tay áo cha lại, tình cảnh bi thảm của đời trước vẫn còn sống động ngay trước mắt: “Cha, nữ nhi không muốn gả cho người khác nữa.”

“Ăn nói vớ vẩn, con chỉ mới bị người ta bỏ một lần mà đã không dám gả đi nữa rồi sao, như thế mà là nữ nhi của Sở gia ta sao?!”

Cha nói tiếp: “Chờ khi con đến cái tuổi này của cha thì sẽ hiểu, trong hoàng gia có mấy khi được một đời một thế một đôi, quyền lực trong tay, vinh quang của Sở gia ta, có thể khiến bá tánh an yên, là những thứ tồn tại thật sự trong sử sách. Đừng trách phụ thân tàn nhẫn, nữ nhân bình thường thì có thể theo đuổi cuộc sống mà họ mong muốn, nhưng con lại là người được bệ hạ chọn cho vị trí Thái tử phi, đứng giữa tình cảm và quyền lực, nếu con có thể có cả hai thì tốt, nếu như không thể thì cha thà rằng con chọn vế sau, không phải gắn bó keo sơn nhưng mà có thể sung túc vui vẻ, cha rất tin tưởng con.”

Những lời nói của cha khiến ta rất rung động, một nữ nhân có thể sống một cuộc đời tự do được không?

Trong thói đời trọng nam khinh nữ này, cha lại hết lần này đến lần khác đối xử với huynh muội chúng ta một cách công bằng.

Thật ra ông đã làm hết sức mình, trù tính tương lai cho ta và cả Sở Bạch Liên.

Hiển nhiên là Sở Bạch Liên có thể có lựa chọn tốt hơn, nhưng đáng tiếc là nàng ta lại không biết đủ.

“Cha, trong số các hoàng tử thì con thấy nhị hoàng tử ngu ngốc háo sắc, tam hoàng tử trời sinh ngu dốt, chỉ có tứ hoàng tử mới có thể làm được việc lớn, con còn nhớ rõ hắn vẫn luôn tôn trọng cha.”

Cha ta thở dài nói: “Đúng vậy, nếu xét về khía cạnh nhân phẩm và tài năng trong các hoàng tử thì chỉ có hắn là xứng đáng, nhưng đáng tiếc là hắn lại không có ý định tranh đoạt ngôi vị, nếu không cũng sẽ không thờ ơ việc bị cướp mất công lao cứu giá lần trước.”

Đời trước, Cố Vân Tranh có công cứu giá, lại có thêm hôn ước với ta cho nên mới được bệ hạ phong làm Thái tử.

Nhưng thật ra người cứu bệ hạ không phải là hắn, mà là Tứ hoàng tử.

Cố Vân Tranh và Sở Bạch Liên quả nhiên rất hợp nhau, một người thích cướp đoạt công lao của người khác, một người lại thích giả mạo thân phận.

Ta nói: “Không thích ăn cá, không có nghĩa là sẽ không đi câu cá, chắc hẳn cha cũng hiểu đạo lý này, còn bệ hạ thì chắc chắn hiểu rõ hơn chúng ta!”

Cố Vân Tranh, không có Sở gia bọn ta, ta xem ngươi còn có thể ngồi trên ngôi vị Thái tử kia bao lâu.

5

Ngay trong đêm đó cha ta tiến cung diện thánh, sau đó bệ hạ nhanh chóng ban hôn cho ta và Tứ hoàng tử, ba ngày sau tiến cung tạ ân.

Đời này, Sở Bạch Liên chỉ được làm trắc phi của Thái tử.

Thế nhưng nàng ta rất đắc ý, đến nỗi ngay khi nhận được thành chỉ thì đã vội vàng chạy đến phòng ta: “Tương lai ai là Hoàng Hậu cũng không quan trọng, miễn người đó không phải là ngươi thì được. Cho dù ta chỉ là trắc phi, nhưng sau này vẫn có khả năng trở thành Hoàng quý phi. Còn ngươi, Sở Lâm Dao, mai này khi chúng ta gặp nhau, ngươi cũng chỉ có thể quỳ gối trước mặt ta, gọi ta một tiếng nương nương.”

Ta nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, nhẹ nhàng hỏi lại một câu: “Tại sao?”

Ta và nàng không thù không oán.

Tại sao, nàng thà chết cũng không muốn để ta yên?

Nói đến đây, nàng ta đột nhiên ngước mắt lên nhìn ta, ánh mắt như ác quỷ tham lam trong địa ngục: “Ngươi và ta đều là nữ nhi của Sở gia, xét về xuất thân, về dung mạo ta cũng đâu có thua kém gì ngươi, vậy tại sao cha lại chỉ nhìn thấy mình người? Chỉ vì ngươi là trưởng nữ thôi sao? Sở Lâm Dao, ta sẽ để mọi người trong Sở gia nhìn, nhìn ngươi quỳ gối dập đầu trước ta. Chúng ta đều là nữ nhi Sở gia, nhưng ngôi vị Hoàng Hậu chỉ có một!Cho dù ta không thể làm hoàng hậu, cũng thà để người khác làm chứ quyết không để ngươi ngồi lên ngôi vị đó!”

Ta chưa bao giờ nhìn thấy một mặt đáng như vậy của Sở Bạch Liên, so với muội muội nhát gan ngày trước thì khác một trời một vực.

Ta càng cáu giận bản thân mình đời trước lại bị một người thiển cận như nàng ta mưu hại: “Vì ghen ghét, ngươi không cam tâm mình làm con thứ, cũng không muốn để đứa nhỏ trong bụng làm con thứ. Nhưng vì danh tiếng của bản thân, ngươi không do dự làm mất thể diện của Sở gia, vì tiền đồ của bản thân, ngươi cũng không ngần ngại đánh cược tiền đồ của Thái tử… Thương địch tám trăm, tự tổn một ngàn, muội muội, ta nên nói ngươi là thông minh hay là ngu ngốc đây?”

Có lẽ, đời trước không phải do ta thua nàng, mà chỉ là thua chút sự yêu thích rẻ tiền của Cố Vân Tranh mà thôi.

Cũng may đời này ta sẽ không chọn Cố Vân Tranh.

6

Ba ngày sau, ta vào cung cùng ngày với Sở Bạch Liên để diện thánh tạ ân.

Bởi vì hai bọn ta thân phận khác nhau, Sở Bạch Liên là trắc phi của Thái tử, thế mà còn cố ý ăn mặc lộng lẫy, ngồi trong xe ngựa xa hoa nhất.

Vân Hi nhìn nàng ta như vậy thì tức giận đến mức bím tóc cũng dựng ngược lên: “Cô nương, người là trưởng nữ, còn nàng…”

Ta ngắt lời nàng: “Nàng ta chỉ là trắc phi của Thái tử, chúng ta cứ để nàng ta đắc ý vài ngày đi, dù sao cũng không được đắc ý bao lâu nữa đâu.”

Vân Hi đột nhiên chỉ vào xe ngựa phía trước: “Tiểu thư, người nhìn xem, đó không phải là Thái tử điện hạ sao? Ngài ấy thế mà đích thân đi đón nàng ta! Nàng ta tiến cung diện thánh thôi mà sao lại mang nhiều cuộn tranh thế.”

Nghe vậy, ta vén rèm lên, liếc nhìn một cái, thản nhiên nói: “Có lẽ nàng ta nghĩ bệ hạ thích tranh.”

Năm ta tám tuổi, bệ hạ đã cải trang mang theo vài vị hoàng tử đến nhà ta làm khách.

Hai bức tranh ta vẽ để trong thư phòng của cha khiến bệ hạ vô cùng tán thưởng ta.

Một bức là vẽ về vụ thu hoạch mùa thu, vẽ đầy hoa quả chín rực, nhưng những nông phu lại nghèo khó đói khát.

Một bức là hình ảnh triều đình phát cháo, người dân xếp hàng dài mười dặm.

Bệ hạ có hỏi ta tại sao lại vẽ những bức tranh như vậy.

Lúc ấy, ta kéo tay áo bệ hạ, thì thầm vào tai người: “Vì con xuất thân phú quý, được cha nương săn sóc, ăn mặc đủ đầy nên không dám quên những khó khăn vất vả của của các nông phu.”

Bệ hạ nghe ta nói vậy thì vô cùng vui mừng, còn hỏi ta sau này có muốn gả cho ai không.

Ta chỉ vào bức tranh vẽ cảnh phát cháo, nói: “Ta muốn gả cho một người tương lai có thể cho những người trong bức tranh ăn no mặc ấm.”

Có lẽ vì câu nói ngây thơ thuở nhỏ này của ta, nên bệ hạ mới quyết định chọn ta cho vị trí Thái tử phi.

Bây giờ, Sở Bạch Liên cũng bắt chước làm theo như vậy, dâng tặng rất nhiều cuộn tranh bản thân tự vẽ, khoe khoang tình cảm sâu đậm của mình trước mặt bệ hạ, vốn muốn bắt chước hành vi thuở nhỏ của ta để được bệ hạ tán thưởng.

Nàng ta chỉ quan tâm đến mấy chuyện khoe mẽ này mà không hề nhận ra rằng, cả bệ hạ lẫn Hoàng Hậu đều đang rất tức giận với nàng ta.

Bởi vì nàng, mà Thái tử đã làm việc theo cảm tính, còn hủy hôn. Điều này cũng khiến bệ hạ thấy rõ rằng Thái tử rất khó làm việc lớn.

Đặc biệt là Hoàng Hậu, Cố Vân Tranh là con ruột của bà, hắn còn chưa ngồi vững ở Đông cung thì đã bị Sở Bạch Liên phá hư thành như vậy, khiến con đường tương lai của hắn càng thêm khó khăn.

Cho nên, lúc Sở Bạch Liên quỳ trên mặt đất dâng lên mấy bức tranh: “Gần đây tiểu nữ ở nhà có vẽ vài bức tranh, muốn tặng cho bệ hạ và Hoàng Hậu nương nương”, thì bệ hạ và Hoàng Hậu đều phớt lờ nàng ta.

Bệ hạ vẫn quan tâm ta như ngày trước, trước tiên hỏi ta gần đây đã đọc những cuốn sách nào, rồi hỏi mấy chuyện thú vị ở dân gian. Ông ấy nghe ta kể xong thì rất hài lòng, còn ban thưởng cho ta rất nhiều đồ trang sức ngọc ngà châu báu, sách vở điển tích, sau đó lại cùng cha ta lảm nhảm việc nhà.

Trong toàn bộ quá trình, bệ hạ và Hoàng Hậu cũng không thèm nói động đến Sở Bạch Liên dù chỉ một câu, rõ ràng nàng ta là trắc phi thế nhưng lại bị coi không khác gì thị thiếp, quỳ gối một bên không ai quan tâm.

Hoàng Hậu thậm chí còn lo lắng địa vị Thái tử của Cố Vân Tranh sẽ lung lay, nhân tiện trước mặt bệ hạ nóng lòng muốn đưa ra một mối hôn sự khác cho hắn.

Trưởng nữ của Lễ bộ thị lang, Diêu Khanh Khanh, làm Thái tử phi.

Bệ hạ gần như không thèm nghĩ, trực tiếp đồng ý.

Vừa nãy Sở Bạch Liên nói nàng ta đã vẽ vài bức tranh muốn dâng lên bệ hạ, hiện tại nàng vẫn đang quỳ trên mặt đất cầm tranh.

Nàng ta xấu hổ đến mức mặt đỏ như máu.

Vốn dĩ Sở Bạch Liên đã mất hết mặt mũi, vậy mà khi bệ hạ đích thân ban hôn, tất cả mọi người đều đứng dậy tạ ân thì Cố Vân Tranh chỉ dám ân cần mà đỡ Diêu Khanh Khanh đứng dậy, cả quá trình cũng không dám nhìn Sở Bạch Liên lấy một cái.

Ta đoán, cái hôm mà Cố Vân Tranh từ hôn đã bị bệ hạ mắng té tát, thậm chí đe dọa vị trí Thái tử, cho nên bây giờ hắn chỉ có thể ngoan ngoãn.

Ta hăng say mà đứng xem màn kịch, lúc đứng dậy thì có một bàn tay to lớn mạnh mẽ đỡ lấy.

Bàn tay hắn rất trắng, vô cùng thon dài, lúc ta ngẩng đầu lên thì nhận ra đây là Tứ hoàng tử Cố Vân Đình.