Trọn Kiếp Yêu Em

Chương 7



Trạch Minh Bác rời khỏi chung cư lái xe đến một quán trà cách đó cũng không xa, nơi này là quán trà truyền thống nổi tiếng bởi thiết kế nội thất vô cùng tao nhã thanh tịnh.

Xung quanh căn phòng đều làm được làm bằng gỗ, tông màu trầm ấm, cùng với không gian cổ xưa làm người khác cảm thấy bình yên sâu lắng, sau một ngày ồn ào tấp nập làm việc ròng rã, đây chính là nơi thư giản lí tưởng.

Một cô gái nhan sắc xinh đẹp sắc xảo, mặc trên người bộ xườn xám, bàn tay trắng nõn tinh tế biểu diễn tay nghề pha trà, nhìn qua vô cùng đẹp mắt.

Cô gái pha trà xong liền lui xuống, hắn cầm ly trà lên, hít nhẹ, hương thơm của trà thật là muốn làm cho người khác cảm thấy du dương, nhẹ nhõm, uống trà không những để thưởng thức hương vị trà mà còn khiến người khác trút hết đi gánh nặng muộn phiền.

Mặc Lâm đặt ly trà xuống bàn, nghiền ngẫm thưởng thức vị trà còn trong miệng vừa nói.

"Tôi đã điều tra ra người đứng sau vụ ám sát tuần trước rồi"

"Là Sở Tri Vũ, chủ tịch mới nhận chức của tập đoàn Hà Nam"

Vu Tử Ân hơi chống cằm, bàn tay xinh đẹp khẽ vẽ thành vòng tròn, dáng vẻ hờ hững.

"Cái tên tranh giành dự án đầu tư của bà Kim Eun Ae với Trạch Minh Bác đó ư?"

Dự án bà Kim Eun Ae là dự án xây dựng sân bay quốc tế tại thành phố lớn, tiền đầu tư cần cho dự án này gần 13 tỷ USD, sau khi bà Kim Eun Ae kêu gọi vốn đầu tư, người đầu tiên muốn đầu tư chính là Sở Tri Vũ.

Tập đoàn Hà Nam ban đầu chỉ là một tập đoàn bình thường nhưng sau khi rơi vào tay Sở Tri Vũ, chỉ sau 2 năm nhận chức hắn đã giúp tập đoàn nhanh chóng lọt top những tập đoàn lớn nhất Châu Á, nhưng so với tập đoàn Hàng Á thì vẫn thua xa.

Vốn dĩ dự án này sắp sửa nằm trong tay của Sở Tri Vũ không ngờ Trạch Minh Bác lại âm thầm ngỏ lời đầu tư vốn cho dự án.

Cuối cùng Sở Tri Vũ bị bà Kim Eun Ae cho leo cây, đồng ý hợp tác cùng Trạch Minh Bác, hắn đối với cái gai này đã chướng mắt từ lâu, nhưng Trạch Minh Bác không phải là nhân vật tầm thường, không thể tự tiện động vào.

Dự án này Sở Tri Vũ rất coi trọng, nếu có được nó, là một bước tiến lớn, cuối cùng lại bị Trạch Minh Bác nhẹ nhàng cướp mất, lửa giận trong lòng không thể nào kìm nén được nữa mà âm thầm thuê người ám sát.

Tổ chức ám sát này bảo mật thông tin khách hàng vô cùng tuyệt đối, hắn cũng khá yên tâm sẽ không bị phát hiện, có vẻ như Sở Tri Vũ quá coi thường Trạch Minh Bác rồi.

Trạch Minh Bác húp một ngụp trà, đôi mắt như đang tính toán gì đó, trên khóe miệng khẽ nhếch lên.

"Sở Tri Vũ à, khá thú vị đấy"

_________Ngày hôm sau.

Mộ Dung Mẫn đang lái xe bình thường, đột ngột có chiếc xe đằng trước từ ngã ba lao ra, bên phải là xe tải đang đi hàng ngang cùng cô, bên trái là lề đường có mấy người đi bộ, không thể đánh lái sang phía khác, chỉ có thể cố gắng phanh nhanh nhất có thể.

Nhưng tình huống này xảy quá bất ngờ, xử lí thế nào cũng không thể tránh khỏi va chạm, đầu xe cô tông vào đầu xe lao từ ngã ba kia, đuôi xe thì bị mấy xe đằng sau tông vào.
Trán vì va đập với vô lăng mà đã xưng lên một cục, cô vội vàng ra xem xe như nào, nhìn thấy xe bị tổn thương mà ôm trán thở dài.

Chiếc này khẳng định cũng nhiều ít gần năm tỷ, giờ lại bị tông biến dạng mất hai góc xe, tiền đâu mà đền cho hắn đây! Cô không phải là xui đến thế chứ?

Thấy chủ nhân của chiếc xe đi đó ra, cô quay sang hắn chất vấn.

"Anh có bị thần kinh không? Có biết lái xe không? Ngã ba mà lao ra như vậy, chết người đấy"

Hắn ta ăn mặc vô cùng lịch sự, đi tới hơi cúi đầu, lễ phép nói, trông cũng chặc bằng tuổi cô.

"Thật xin lỗi, mẹ tôi mới tập lái, vì thấy tay lái của mẹ đã ổn, nên mới đưa cho bà ấy cầm lái, không ngờ...Là...Là cậu sao? Doãn Mẫn Mẫn"

"Hả? Anh có phải nhận nhầm người không? Bây giờ anh định xử lí xe của tôi như nào đây?"

"Anh là Hàn Tiết Thanh, em còn nhớ không? Không ngờ lại gặp em ở đây"

Mộ Dung Mẫn nhìn hắn, nhìn thế nào cũng thấy lạ, sao cứ nhận mình là người quen vậy nhỉ, cô cũng lười để ý đến, sắp trễ giờ rồi, không thể ở đây dây dưa nữa.

"Khoan đã, Doãn Mẫn Mẫn, em đừng đi"

Hàn Tiết Thanh thấy cô đi vào xe, bộ dáng trở nên kích động, vội vàng kéo tay cô lại, Mộ Dung Mẫn mất kiên nhẫn giật tay lại, trừng mắt cảnh cáo.

"Anh không có tiền đền bù thì nói thẳng ra đi, đừng diễn kịch vậy, tôi không thích đâu!"

Nói rồi vào xe đóng sầm cửa, lái xe đi mất, Hàn Tiết Thanh nhìn theo chiếc xe đã đi xa.

"Không lẽ, là do mình nhìn nhầm thật ư?"