Sáng nay Mộ Dung Mẫn thức dậy có chút trễ hơn mọi ngày, có lẽ đêm qua ngủ hơi muộn, cô chuẩn bị hành lí sau đó ăn sáng liền lái xe đi, từ đây tới sân bay mất tầm một tiếng, vừa hay thời gian của cô còn hơn một tiếng nữa.
Nhẫn nha mà đi, tới nơi là vừa đúng giờ mà Trạch Minh Bác hẹn, không ngờ lại gặp đúng một tên thần kinh, trông cũng rõ sáng sủa đẹp trai phết vậy đầu óc không được bình thường, đúng là đáng tiếc, cô đạp chân ga tăng tốc đi nhanh may ra lại kịp.
Mộ Dung Mẫn lái chiếc siêu xe bị móp mất hai đầu, Trạch Minh Bác nhìn cô đi tới, lại liếc qua đồng hồ trên tay, vừa hay 9h đúng, không chậm không trễ ngược lại chính xác từng giây, hắn có chút hài lòng.
Trạch Minh Bác là người làm việc đúng giờ giấc, xưa nay rất ghét làm việc với người chậm trễ, đối tác chỉ cần đến muộn mất 1 phút, hắn liền thay đổi ý định, hủy hợp tác!
Mộ Dung Mẫn chẳng qua là bị hắn nhìn trúng tài năng, muốn cô trở thành tình nhân trên danh nghĩa, sau đó đưa cô âm thầm làm vệ sĩ bảo vệ cho hắn.
Hơn nữa...Nhan sắc của cô gái này, đặc biệt giống với Doãn Mẫn Mẫn, hắn đã điều tra hơn nửa năm, nhưng một chút thông tin liên quan cũng không có, trên thế giới này vô vàn nhiều người giống nhau y tróc, dù không chung dòng máu mủ, có lẽ hai người họ cũng vậy.
Chiếu Thư Trinh nhìn thấy vết thương trên trán của Mộ Dung Mẫn, có chút tò mò.
"Trán của cô, bị sao vậy"
Cô rờ lên trán cười cười.
"Ban nãy đi hơi gấp, bị đụng xe, người thì bị xưng trán, còn xe thì bị móp đầu lẫn đuôi, ha ha..."
Chiếu Thư Trinh cười sảng khoái vỗ vai cô.
"Không sao là tốt, chúng ta vào tôi"
Mộ Dung Mẫn cũng cười rộ lên, lấy tay đập mạnh vào vai hắn, Chiếu Thư Trinh bị cú đập này mà suýt ngã nhào ra trước.
"Ây ây, nhẹ tay thôi"
"Thanh niên gì đâu mà yếu đuối, đập có phát mà muốn rơi vai luôn rồi, tôi thấy cậu nên tập luyện nhiều hơn, sau này lấy vợ mới có sức mà 'yêu thương'" "Gì chứ, giữa thanh thiên bạch nhật, cô cũng ăn nói đen tối quá rồi"
Hắn nhìn dáng vẻ của cô, thật sự đã nhận nhầm người rồi ư? Doãn Mẫn Mẫn vốn dĩ vô cùng yếu đuối nhát gan,...Không hề như này...
Sân bay quốc tế Dĩ An là sân bay lớn nhất nước S, sân bay này có hai cổng, một cổng dành cho hành khách bình thường, cổng thứ hai là cổng vip, chỉ chỉ có thành viên của hoàng gia mới được đi cổng này.
Nguyên Cảng Hàng không quốc tế Dĩ An rộng tới hơn 700km2 đều thuộc quyền sở hữu của Trạch Minh Bác, lần trước cô chạy trốn hắn, lại tới đúng địa bàn của hắn, tới đây rồi đều là người của hắn, bảo cô làm sao trốn thoát, trừ khi cô biết thuật tàng hình.
Mộ Dung Mẫn nhìn về chiếc máy bay tư nhân của Trạch Minh Bác, có chút ngạc nhiên, đây chính là chiếc máy bay được xếp vào top những máy bay cá nhân đắt đỏ nhất thế giới mà cô từng xem qua trên mạng.
Bước vào trong là không gian sang trọng, nội thất bên trong đều là những hàng thượng lưu, nhìn đâu cũng là tiền.
Trạch Minh Bác là nền móng kinh tế của Châu Á, thậm chí còn ảnh hưởng không ít đến nền kinh tế Châu Âu, trong giới hắc đạo, cũng nắm các mối buôn bán lớn, thủ đoạn làm việc vô cùng tàn nhẫn, không đụng đến hắn thì thôi, nếu đã đụng thì hắn cho cả gia tộc diệt vong, một tàn dư cũng không chừa lại.
Mộ Dung Mẫn cảm thấy bản thân đúng là xui xẻo khi đắc tội phải một tên che trời đáng sợ này, nhưng cũng phải cảm thấy bản thân quá đổi may mắn, vì đắc đội với hắn rồi nhưng vẫn có thể sống nhăn răng, thôi thì trong rủi cũng có cái may.
Đáp xuống sân bay của thành phố thủ đô Seoul, dưới sân là hai hàng vệ sĩ lực lưỡng mặc đồng bộ vest đen chỉnh chu, đôi mắt đề phòng được dấu trong chiếc kính đen, bọn họ có hơn hai mươi người, xếp hai hàng chờ sẵn ở dưới, Trạch Minh Bác mặc chiếc áo khoác dạ nam dài đến đầu gối, gió thổi mạnh làm tất cả phấp phới mạnh mẽ, khí thế của hắn trở nên ngất trời, hắn tác phong lạnh lùng đi thẳng xuống, cô đi sau hắn một bước, chiếc váy màu đen ôm làm rõ dáng dấp thon gọn mảnh mai, khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ chỉ quẹt qua chút son, đôi mắt anh đào khẽ quan sát xung quanh, hai chân thon gọn nhanh chóng bước đi theo nhịp, trông vô cùng cuốn hút.
Ra tới cổng là một hàng siêu xe xếp thành hàng dài, ở giữa là chiếc xe chống đạn chính hãng Audi A8 L Security, Trạch Minh Bác lên xe, tất cả mọi người cũng lần lượt lên xe.
Cô đối với diễn biến này cũng không thấy làm lạ, là cánh tay đắc lực đi theo Trương tổng, khung cảnh này cô thấy cũng không ít lần rồi.
Xe dừng lại ở một khách sạn năm sao lộng lẫy, Mặc Lâm đứng ở cổng chờ Trạch Minh Bác, đôi mắt thoáng ngạc nhiên, bên cạnh hắn còn một cô gái trẻ trung, trông nhan sắc xinh đẹp, thân hình thon gọn không thừa không dư, nếu so với các tiểu thư thiên kim khác e là bọn họ cũng không sánh ngang được.