Nữ nhân được đi bên cạnh Trạch Minh Bác ngoài trừ Vu Tử Ân, cô là người thứ hai, nhan sắc, tiền tài, gia thế hay quyền lực hắn đều có, nhưng bất cứ một người phụ nữ nào cũng không dám tới gần, hắn tựa như một con sói hung ác, chỉ có thể cảm thán sự mạnh mẽ của nó chứ không dám lại gần.
Có một số người vì vinh hoa phú quý mà bất chấp tiếp cận, rốt cuộc lại nhận được cái kết cục bi thảm, đứng trên đỉnh cao, tay nắm quyền lực vọng trời, chân đạp lên tiền tỉ, xung quanh đều là kẻ thù đáng gườm, đang dõi theo hắn từng ngày, chờ đợi thời cơ giết chết hắn, cũng vì vậy Trạch Minh Bác không cho phép mình rung động với bất cứ ai, nó sẽ là điểm yếu kéo chân hắn lại, đó là người khác suy diễn như thế.
Thực tế Trạch Minh Bác không rung động với ai, là vì trong tim đã khắc sâu nụ cười thanh xuân của một người, mãi mãi cho đến già, có lẽ hắn cũng không thể nào quên đi được, thật không ngờ tới phải không, một tên máu lạnh không có tình người như hắn vậy mà chung tình với một người mãi không buông.
Mặc Lâm đi tới, khoác tay Trạch Minh Bác, hơi ghé vào tai, dáng vẻ có chút tùy ý.
"Tôi còn tưởng cậu thích con trai chứ"
Hắn nghe xong hơi liếc mắt về phía Mặc Lâm, khuôn mặt không chút phối hợp đùa giỡn, ngược lại rất nghiêm túc.
"Bên Châu Phi đang có công trình, tôi thấy cậu có thời gian rảnh rỗi lo chuyện không đâu, vậy qua đó phụ trách giám sát công trình đó đi"
"Ha ha...Đùa chút thôi mà, làm gì căng thế"
Trạch Minh Bác đi qua, Mặc Lâm tắt nụ cười, đúng là khúc gỗ di động, đùa cũng không biết đùa, haizz..
Vào trong sảnh đặt phòng, thấy Trạch Minh Bác lưu loát nói tiếng Hàn cô có chút ngạc nhiên, hắn còn biết tiếng Hàn cơ à? Mộ Dung Mẫn được xếp ở ngay bên cạnh phòng hắn, người giàu như Trạch Minh Bác dĩ nhiên sẽ ở phòng tổng thống, bên cạnh là phòng vip, là phòng của cô, cái này có được gọi là thơm lây không nhỉ.
Lấy chìa khóa phòng xong hắn quay qua Mộ Dung Mẫn, lấy từ trong túi một chiếc thẻ đen đưa cho cô.
"Lát nữa đi tới trung tâm thương mại, lấy vài bộ đồ tối mai cùng tôi dự tiệc"
Nhận lấy thẻ, cô lật đi lật lại ngắm ngía một chút.
"Anh không sợ tôi đi rút hết tiền sau đó chạy trốn à"
Trạch Minh Bác nghe câu đùa giỡn tùy ý này hơi liếc mắt về phía cô, con ngươi đen nháy nhìn thẳng như đang cảnh cáo.
"Cứ thử xem"
Cô hơi nhún vai, chỉ nói đùa thôi mà, không phải hắn xem là thật đó chứ?
Khách sạn cách trung tâm thương mại Lotte World Mall không đến hai mươi bước chân, tới tùy tiện chọn vài bộ rồi trở về nghỉ ngơi sau cũng được.
Lotte World Mall là trung tâm thương mại lớn nhất Hàn Quốc, ở đây có đến hơn 1000 thương hiệu từ các cửa hãng thương hiệu thời trang thiết kế, và các chi chánh nhà hàng nổi tiếng, Mộ Dung Mẫn đúng là làm được rất nhiều tiền nhưng tất cả đều đem đi trả nợ, trong túi chả có xu nào dính túi, vậy nên những nơi xa hoa cô chỉ đặt chân đến khi đi làm nhiệm vụ mà thôi.
Bước sảnh liền đi thẳng tới khu mua sắm, xung quang đều trưng bày những bộ váy dạ hội được thiết kế chi tiết thủ công khác nhau. nhìn qua thôi đã cảm nhận được hơi thở thời trang, giá tiền cao đến ngất ngưởng, dù sao cũng không phải là tiền của mình, tự do lựa chọn bộ váy cảm thấy vừa mắt thì mua thôi, chứ không cần phải nhìn bảng giá.
Cô nhìn xung quang nhanh chóng dừng mắt vào bộ dạ hội màu nude sáng, thiết kế đơn giản nhưng tôn lên vẻ thanh lịch, tao nhã, nhìn vô cùng ưa mắt. "Lấy cho tôi bộ này đi"
"Tiểu thư có muốn thử qua không?"
"Không cần đâu, cứ gói lại là được"
Vốn dĩ muốn xem thêm vài bộ nữa, nhưng lại bắt gặp thấy hình bóng của cặp đôi nam nữ quen mắt, nhìn kỹ chính là Diệp Tử An và Thịnh Hải Nam.
Hắn nhanh như vậy đã đạt mục đích, không biết là do Diệp Tử An này quá dễ bị lừa tình hay kĩ thuật tán gái của hắn ta quá xuất sắc, Mộ Dung Mẫn chọn đại thêm vài bộ song vội vàng rời khỏi, tránh đụng mặt hai người họ lại gặp thêm rắc rối.
"Hải Nam, hình như em vừa thấy bóng lưng của Mộ Dung Mẫn"
Thịnh Hải Nam ôn hòa nhìn Diệp Tử An cười, nhẹ nhàng ôm lấy eo nhỏ.
"Chắc em nhìn nhầm thôi, cô ấy sao có thể xuất hiện ở đây được"
Mặc dù hắn nói như vậy nhưng vẫn âm thầm dõi theo bóng lưng của người con gái đằng xa kia, quả thật rất giống Mộ Dung Mẫn.
Đã 10h đêm, thành phố quá đỗi rực rỡ, chiếu lên bầu trời nhuộm lấy khoảng trời đen mù mịt thành màu hửng sáng, con sông lớn với từng dòng sóng cuộn trào, ba tòa chung cư cao sừng sững làm nổi bật một khung ảnh.
Sở Tri Vũ đứng trên tầng ba mươi, nhìn ra ngoài cửa kính, trên tay cầm ly rượu vang màu đỏ sẫm hơi lắc lắc, đằng sau là một người đàn ông tuổi tầm trung niên vừa bước vào như muốn có chuyện thông báo.
"Sở tổng, Trạch Minh Bác hôm nay đã đáp xuống Seoul rồi, hình như chỉ mang theo hơn 20 vệ sĩ, đi cùng hắn là một nữ nhân"
"Nữ nhân?"
"Cậu điều tra cho tôi nữ nhân đó là ai"
"Vâng"
Người kia đi xuống, hắn nâng ly lên môi, húp một ngụm nhỏ, đôi mắt Sở Tri Vũ hơi chuyển, biểu cảm có chút hứng thú với thứ gì đó. Môi hơi nhếch lên hình thành nên một nụ cười hờ.
"Trạch Minh Bác, hoan nghênh cậu tới địa bàn của tôi"