Trốn Thoát Dưới Đáy Biển - Đả Kết

Chương 11: Điều kiện



Vì nhiều lý do khác nhau, Phoenix đã có một giấc ngủ rất tệ trong khoảng ba, bốn giờ ở nhà nghỉ, nhưng ngay khi tỉnh dậy, anh lập tức che giấu mọi chi tiết có thể khiến mình gặp rắc rối.

Với chuyện này, anh rất có kinh nghiệm.

Trên đường đi, anh đã thực hiện hàng loạt hành vi đánh lạc hướng, thậm chí cố tình đưa ra những lựa chọn không phù hợp với khuynh hướng của mình. Nhưng để đề phòng mọi khả năng sai sót, Phoenix không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.

Ví dụ như, hai đặc vụ đã từng nhìn thấy xe của Lộ Giai, nên anh đã hỏi nhân viên lễ tân, sau đó được biết rằng cửa hàng cho thuê xe gần nhất cách đó chỉ một giờ lái xe, may mắn thay, Lộ Giai đã thuê xe từ đúng cửa hàng đó – cửa hàng cho thuê xe lớn nhất toàn quốc.

Vì vậy, vào sáng sớm, Phoenix lái xe đến đó, vừa lái xe vừa chú ý hai bên đường để tìm kiếm thứ anh cần.

Nước Mỹ là đất nước của xe hơi, không có xe thì khó lòng đi lại, điều này cũng dẫn đến việc mua bán xe cũ diễn ra khắp nơi.

Với kinh nghiệm nhiều năm làm việc, Phoenix biết rõ một số chiếc xe không rõ nguồn gốc thường được đỗ bên đường, có dán thông tin liên hệ, được giao dịch bí mật bằng tiền mặt với giả cả rất rẻ.

Phoenix rất may, khi sắp đến gần cửa hàng cho thuê xe, tại một góc cua, anh nhìn thấy vài chiếc xe cũ trông vẫn còn tốt. Anh lập tức gọi điện liên lạc với chủ xe, sau khi trả lại xe thì đi bộ đến nơi hẹn.

Người bán xe có vẻ luôn túc trực ở gần đó, nhanh chóng xuất hiện và bắt đầu giới thiệu một cách nhiệt tình trước mặt Phoenix, thậm chí còn mời anh lái thử xe.

Phoenix miễn cưỡng chọn một chiếc Mazda Miata NA đời 1995, gần bằng tuổi anh. Người bán đã thay động cơ mới cho chiếc xe này, ngoài việc đã chạy khá nhiều thì các phần khác đều tốt.

Chỉ có điều, người bán tham lam đòi giá 10.000 đô la.

Quá trình mặc cả không cần kể chi tiết, cuối cùng Phoenix chỉ tốn 3.000 đô để mang chiếc xe về.

Bằng cách đó, anh lặng lẽ tạo nên bối cảnh hoàn hảo cho nụ hôn của mình với Lộ Giai.

Đặc vụ cao cấp Maoni nhíu mày, anh chẳng có chút hứng thú nào với cặp đôi trẻ ngốc nghếch đó, liền đi theo nhân viên lễ tân đến căn phòng cạnh phòng của Lộ Giai.

Lúc này, đầu óc của Lộ Giai vẫn còn trống rỗng, cô chỉ cảm nhận thấy đôi môi mình đột nhiên nhẹ bẫng.

Tuy nhiên, sự gần gũi như vậy lại khiến Lộ Giai càng cảm thấy khó chịu hơn. Hơi thở gấp gáp không biết từ khi nào của Phoenix làm nóng bừng không gian chật hẹp giữa hai người, khiến cô rùng mình. Điều quan trọng nhất là tay anh ta đang đặt ở một nơi không nên đặt, làm cô khó chịu vô cùng!

"Thình thình thình —"

Hai đặc vụ đứng trước cửa phòng 1007 gõ vài lần, vì không có tiếng trả lời trong một thời gian dài nên tiếng gõ dần trở nên gấp gáp, bầu không khí cũng trở nên căng thẳng.

Lộ Giai và Phoenix biết rõ hai người trong phòng vừa trải qua một chuyện đầy kích thích, có lẽ không tiện hoặc chẳng buồn để ý đến những người bên ngoài.

Tuy nhiên, những người bên ngoài lại không biết chuyện này.

Hai đặc vụ liếc nhìn nhau, đặc vụ da đen Daniel lặng lẽ đưa tay ra sau lưng, đặt lên tay cầm của một vật kim loại màu đen.

Ngay lúc đó, một người đàn ông bán khỏa thân mở cửa phòng 1007 với dáng vẻ chậm chạp, lộ ra khuôn mặt khó chịu của mình.

Sau đó, anh ta lập tức từ vẻ khó chịu chuyển sang vẻ ngơ ngác, "Các người là ai vậy?"

Vừa dứt lời, Phoenix cuối cùng cũng hành động. Anh ghé đầu vào hõm cổ của Lộ Giai, thì thầm bên tai cô bằng giọng cực kỳ nhỏ, "... Chúng ta vừa hôn vừa lùi vào phòng, tỏ ra háo hức một chút."

Lúc này, cơ thể Lộ Giai đã cứng đờ hoàn toàn, vừa để ý đến đôi môi của Phoenix, vừa bực bội vì đôi tay nóng rực của anh ta đang bao quanh thân hình của mình. Khoảng cách giữa họ quá gần, quan trọng nhất là bên trong cô vẫn còn trống trơn... Từ nhỏ đến giờ cô chưa từng gặp tình huống này!

Nghe anh nói vậy, Lộ Giai cuối cùng cũng thoát khỏi bầu không khí ngượng ngùng và nóng rực đến tuyệt vọng, muốn tát anh ta thật mạnh!

Nhưng trước khi Lộ Giai kịp nói gì, Phoenix đột nhiên như một con thú hoang cong lưng lên, vừa ôm lấy cô vừa đẩy cô xuống, như thể muốn nuốt trọn con mồi trước mắt.

Cơ thể Lộ Giai buộc phải ép chặt vào người nóng bừng của anh, cô theo phản xạ muốn chống cự, nhưng môi cô lại bị đối phương chặn lại lần nữa, chỉ có thể phát ra tiếng kêu ngạc nhiên nghẹn ngào từ trong cổ họng, trong tình huống này lại càng khiến cô trông đầy e thẹn. Cô gần như bị Phoenix mạnh mẽ đẩy đến loạng choạng lùi lại, nếu không phải vì Phoenix đang đỡ nhẹ phần hông của cô, Lộ Giai chắc chắn đã ngã sấp mặt.

Đôi môi của Phoenix vẫn chỉ áp sát vào đôi môi Lộ Giai mà không có bất kỳ hành động vượt quá nào, chỉ vì sự di chuyển của hai người mà ít nhiều xảy ra một số va chạm lịch thiệp.

Nhưng chỉ bấy nhiêu thôi, sự xâm lược mạnh mẽ và hormone tỏa ra từ anh cũng đủ làm chân Lộ Giai run rẩy.

"Bịch —"

Gần như cùng lúc đó, lưng và gáy của Lộ Giai đập mạnh vào cánh cửa, mắt cô lập tức hoa lên, nghẹn ngào rên rỉ, cố gắng đấm vào ngực anh ta.

"... Beep beep cách—"

Phoenix không biết từ khi nào đã lấy thẻ phòng ra từ túi áo để mở cửa phòng. Sau khi bế Lộ Giai vào căn phòng tối, anh lập tức đóng cửa lại, một tiếng động nặng nề vang lên.

Ánh sáng bên ngoài hoàn toàn biến mất, Phoenix ngay lập tức buông Lộ Giai ra, lùi lại một bước và khẽ giải thích bằng giọng khàn khàn, "Xin lỗi, do tình hình ngoài cửa, tôi buộc phải chọn cách này, mong cô thông cảm."

Nhưng vừa dứt lời, một tiếng "chát" bất ngờ vang lên.

Phoenix khẽ nghiêng mặt, để lộ quai hàm rõ nét. Ánh mắt bình tĩnh đó dường như không bất ngờ với cái tát của Lộ Giai.

"Nếu cô cảm thấy điều đó giúp cô nguôi giận."

Mắt Lộ Giai đỏ hoe, tay nắm chặt trước ngực, giận dữ nhìn người đàn ông vừa điển trai vừa bí ẩn trước mặt. Cô biết mình tát anh là đúng, nhưng Lộ Giai không thể giải thích được sự thay đổi của cơ thể mình, như thể vừa chạy xong 800 mét, đôi chân bủn rủn, cả người mệt lả.

"Nhưng nếu chúng ta không làm vậy, trước những tiếng gõ cửa, chúng ta chỉ có hai lựa chọn: mở cửa hoặc chạy trốn, và bất kỳ lựa chọn nào cũng sẽ mang lại hậu quả tồi tệ."

Phoenix ngoài việc thở dốc dường như luôn giữ được sự bình tĩnh, thậm chí còn thì thầm phân tích tình hình với cô.

"Chỉ khi họ nghĩ rằng đã xác định được danh tính của chúng ta, chúng ta mới có thể —"

Nhưng Lộ Giai không thể chấp nhận điều đó, cô cười lạnh, sau đó chỉ ra sự thật mà anh cố tình bỏ qua, "Ai là "chúng ta" với anh?"

"Đừng tỏ ra như thể tôi đương nhiên phải hợp tác với anh như vậy. Rõ ràng tôi là người bị anh kéo vào rắc rối này!"

"Trong mắt anh, tôi chẳng qua chỉ là một cái cớ, một công cụ để che đậy cho anh, phải không?"

Phoenix cúi đầu, im lặng một lúc rồi lên tiếng, "Tôi hiểu sự bực bội của cô, nhưng hãy tin tôi, chuyện này cũng không dễ chịu gì với tôi."

Nói xong, anh nheo mắt nhíu mày, đồng thời đưa tay lau vệt ẩm ướt trên môi, rồi quay đầu bước thẳng đến phòng tắm để rửa tay.

Lộ Giai chẳng cảm thấy được xoa dịu chút nào, ngược lại cô càng giận hơn.

Quả nhiên anh ta đã lộ bản chất... Người đàn ông vô liêm sỉ này còn dám tỏ thái độ chê bai cô ư!?

"Rửa tay thì đủ sao, tốt nhất anh nên tắm đi tắm lại nhiều lần! Dù sao cả người anh cũng bị tôi làm bẩn rồi!"

Lộ Giai tức giận đến mức theo anh vào phòng tắm rồi hét lớn về phía anh.

Phoenix vừa quay đầu lại, định nói gì đó nhưng chưa kịp mở lời thì ánh mắt anh dừng lại.

Lộ Giai không hiểu anh ta đang nhìn gì, theo bản năng nhìn theo hướng ánh mắt của anh, rồi cô nhìn thấy... bộ đồ lót màu hồng dâu cô đã để trên nắp bồn cầu để thay.

"...?!"

Cô lập tức quên luôn trận cãi vã một chiều với Phoenix, như con mèo bị chọc giận, vội vàng ôm lấy bộ đồ lót của mình vào lòng, mắt mở to nhìn người đàn ông im lặng trước mặt với vẻ hốt hoảng.

"..."

"..."

Im lặng, chỉ có sự im lặng.

Chỉ có thể nghe thấy mơ hồ tiếng trò chuyện từ phòng bên cạnh, nhưng không rõ nội dung và chẳng ai có tâm trạng lắng nghe.

Lộ Giai mím môi, không cam tâm nhìn anh.

Cô biết văn hóa phương Tây rất cởi mở, cô thậm chí đã từng chứng kiến nhiều chuyện còn lớn hơn thế. Nhưng Lộ Giai không thể chấp nhận việc những điều mà anh ta cho là bình thường lại xảy ra với cô.

Cuối cùng, khi thấy đôi mắt đen láy đầy bướng bỉnh của cô, Phoenix không khỏi thở dài bất lực nhìn cô.

"Tôi thật lòng xin lỗi, tôi không có ý đó, nhưng... nếu cô tiếp tục hét to như vậy, chúng ta sẽ gặp rắc rối."

"..."

"Hãy quên chuyện này đi, được không?"

Cả hai nhìn nhau.

Lộ Giai không phải là người không biết lý lẽ, cũng hiểu rõ tình thế đang rất cấp bách, cô chỉ cảm thấy không cam lòng.

Lời xin lỗi chân thành từ anh khiến Lộ Giai dần bình tĩnh lại.

Hơn nữa, Phoenix cao ráo và đẹp trai, chắc chắn không thiếu phụ nữ xung quanh, nên có lẽ anh cũng không có hứng thú với cô. Việc cô phản ứng quá đà như vậy đúng là hơi trẻ con.

Tuy nhiên, Lộ Giai không thể để chuyện này qua đi một cách dễ dàng như vậy.

Cô quyết định đặt ra vài điều kiện với Phoenix.

"Thế thì... anh không được phép hôn tôi nữa."

"Tất nhiên... tất nhiên rồi. Chiêu đó thực sự lỗi thời và nhàm chán. Tôi sẽ dùng cách khác sau này."

"Và anh cũng không được phép..."

"Cái gì?"

Phoenix không hiểu.

Lộ Giai đỏ mặt, cảm thấy nhiệt độ trong phòng tắm dường như tăng lên theo cuộc đối thoại của họ, cô quay mặt đi nhưng giọng vẫn đầy tức giận, "— Không được chạm vào chỗ đó của tôi nữa."

Phoenix chưa bao giờ gặp ai ngây thơ hơn mình, vì xét cho cùng, ngay cả học sinh tiểu học ở Mỹ còn hẹn hò đến mức vượt xa những gì họ làm hôm nay.

Nhưng... cũng được thôi.

Phoenix giấu đi biểu cảm thoáng qua trong bóng tối, khi ngẩng đầu lên lần nữa, khuôn mặt đã trở lại bình thường. Anh thề thốt với vẻ mặt nghiêm trang.

"Tôi thề với Chúa, tôi thà chết cũng không làm vậy nữa."