Trốn Thoát Dưới Đáy Biển - Đả Kết

Chương 13: Thay đổi kế hoạch



Sáng sớm, Lộ Giai và Phoenix đã ra ngoài trả phòng, chuẩn bị cho một hành trình mới. 

Nếu như điều này có thể được gọi là một hành trình.

Khi thanh toán tại quầy lễ tân, cậu nhân viên liếc nhìn cặp đôi "như keo như sơn" này, ánh mắt trơ trẽn cuối cùng dừng lại trên người Lộ Giai. 

Anh ta vẫn nhớ cô gái châu Á này, lúc hai đặc vụ đến hỏi thăm, cô và bạn trai của mình đang hôn nhau thắm thiết, đôi tay mạnh mẽ của người đàn ông ôm chặt đường cong nhỏ nhắn nhưng quyến rũ của cô, đúng là nhìn người không thể nhìn vẻ bề ngoài, anh ta không thể không nhìn thêm vài lần. 

Lộ Giai cũng nhớ ra nhân viên lễ tân này cũng có mặt lúc đó, mặc dù không biết anh ta nghĩ gì, nhưng rõ ràng không phải ánh mắt tốt đẹp gì.

Cô vừa định trừng mắt đáp trả thì cảm thấy Phoenix bất ngờ ôm chặt lấy cô vào lòng, lạnh lùng nói, "Anh đang nhìn gì vậy?" 

Cánh tay vạm vỡ và nặng nề của anh đột nhiên choàng qua cổ Lộ Giai khiến cô giật mình. Lúc này, thời tiết đã bắt đầu nóng lên, nơi da thịt tiếp xúc nhanh chóng trở nên nóng bỏng, có lẽ do mấy ngày liên tục không ngủ ngon, khiến cái cổ vốn đã đau nhức của cô lại càng khó chịu hơn. 

Phoenix giống như đang giả vờ là một cậu thiếu niên bốc đồng vì bạn gái của mình bị dòm ngó, may mà vẻ ngoài trẻ trung làm khuôn mặt anh trông trẻ hơn ít nhất là năm tuổi. Nhưng dù thế nào đi nữa, bản năng động vật khi bị xâm phạm lãnh thổ của giống đực không phân biệt tuổi tác. 

"Không có gì, không có gì..." 

Anh chàng lễ tân gầy gò lập tức cúi đầu run rẩy, nhanh chóng tính tiền phòng và tiễn hai vị khách ra về. 

Lộ Giai miễn cưỡng lẩm bẩm một câu cảm ơn, sau đó cô đi đến chỗ đậu xe chuẩn bị lên xe. 

Chỉ là khi cô thấy Phoenix mở cửa một chiếc xe rất lạ, cô có chút bối rối không hiểu tại sao xe của mình lại bị thay bằng một chiếc xe thể thao màu trắng. 

"Tôi đã giúp cô trả lại xe từ sáng sớm hôm qua, trả xe tự động, không bị ai nhìn thấy."

Lộ Giai cũng thông minh không hỏi thêm, vì cô đoán anh ta đổi xe là do dự đoán hai đặc vụ đó có thể sẽ lại tìm đến họ. 

Khi thấy Phoenix ngồi vào ghế lái, ý nghĩ mình có thể nghỉ ngơi không phải lái xe đường dài khiến cô an tâm ngồi vào ghế phụ. 

— Không phải vì cô nhất định phải ngồi cùng tên đàn ông Phoenix chết tiệt này, mà vì chiếc xe thể thao này chỉ có hai chỗ ngồi, Lộ Giai không có lựa chọn nào khác. 

Xe khởi động, gió nóng thổi qua, ánh nắng chói chang chiếu xuống, nhưng tâm trạng của Lộ Giai lúc này hoàn toàn không còn sự hứng khởi như lúc mới đến Mỹ du lịch nữa. 

Trời rất nóng, tối qua trong phòng còn bật điều hòa suốt, nên sau khi thức dậy cô luôn cảm thấy cổ họng rất khô, Lộ Giai cầm chai nước lên uống một ngụm thật cẩn thận. 

Cô vô thức thở dài, quay đầu nhìn Phoenix đang im lặng ngồi bên cạnh, đối phương dường như cảm nhận được ánh mắt của cô nên cũng quay đầu liếc qua cô. 

Có lẽ Phoenix đã hiểu lầm ý của Lộ Giai, anh mở mui xe thể thao để che đi ánh nắng ngày càng gay gắt rồi bật điều hòa. 

Chỉ một lát sau, luồng không khí mát lạnh kèm theo tiếng ho khàn khàn như ông già muốn ho ra cả lá phổi tuôn ra từ máy điều hòa. 

"......" 

Lộ Giai liếc Phoenix với ánh mắt ghét bỏ, giả vờ khen ngợi, "Wow, xe này tốt thật."

Phoenix im lặng, một lúc sau mới mở miệng, "Chiếc xe này là xe cũ đã được tân trang lại, xét về giá cả thì đây là lựa chọn không tồi." 

Lộ Giai đáp lại một tiếng "Ồ" ngắn gọn, rồi ngẩng đầu uống thêm vài ngụm nước để giảm bớt sự gượng gạo. 

Điểm đến tiếp theo dự kiến là Grand Canyon mà Lộ Giai đã rất mong chờ, nhưng cả hai người trong xe đều không nói gì, Phoenix thậm chí còn không bật nhạc, xung quanh chỉ có tiếng rít của máy điều hòa, khiến người ta khó chịu vô cùng. 

Lộ Giai không kìm được mà quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài vẫn là vùng đất hoang sơ trơ trụi, chỉ có những bụi cây nhỏ thường thấy ở sa mạc mọc lác đác. 

Phoenix có lẽ cũng cảm thấy khó chịu, cuối cùng anh ta tắt điều hòa, mở cửa sổ để gió nóng thổi vào, nhưng không đến mức không chịu nổi. 

Từ Las Vegas đến Vườn quốc gia Grand Canyon chỉ mất khoảng bốn tiếng đồng hồ theo đường thẳng, nhưng vì hành trình của Lộ Giai sẽ đi qua Route 66, nên phải đi vòng thêm một chút. 

Tuy nhiên, Phoenix lái xe rất nhanh, có lẽ họ chỉ còn khoảng nửa hành trình. 

Chỉ là sau khi ngồi trong xe một lúc, Lộ Giai bỗng cảm thấy có gì đó không ổn. 

Cô đã uống một ly sữa ở nhà nghỉ vào sáng nay, sau đó lại uống nửa chai nước để giải khát, bụng dưới không biết từ khi nào đã bắt đầu căng lên. 

Lộ Giai muốn đi vệ sinh. 

Nếu là cô tự lái xe một mình, cô sẽ dừng lại ngay. Nhưng vấn đề là, cô còn có Phoenix đi cùng. 

Lúc đầu, Lộ Giai nghĩ rằng mình có thể nhịn được, nếu không thì phải tìm một nơi có nhà vệ sinh, làm sao cô có thể thoải mái ở ngoài trời hoang vắng thế này? 

Nhưng suốt chặng đường, Lộ Giai chỉ thấy những vùng đất hoang sơ đầy vẻ đẹp của những bộ phim miền Tây cổ điển, đừng nói là nhà vệ sinh, đến cả một viên gạch cô còn chưa nhìn thấy! 

Nhưng Lộ Giai cảm thấy mình không thể nhịn nổi nữa. Cô đột nhiên đặt tay lên cánh tay của Phoenix, ngón tay siết chặt, để lại dấu vết trắng trên da anh ta. 

"... Sao vậy?" 

"— Tôi muốn đi vệ sinh." 

Lộ Giai cắt ngang lời anh, quay đầu lại nhìn anh với vẻ mặt tuyệt vọng, lặp lại, "Tôi muốn đi vệ sinh." 

Phoenix cau mày nhìn cô một cái, do dự trong chốc lát, rồi đột nhiên xoay mạnh tay lái, lái xe từ con đường tương đối bằng phẳng vào vùng đất khô cằn gồ ghề, sau đó đạp mạnh phanh khiến cô suýt bị văng ra khỏi xe. 

Anh nhướng mày nhìn Lộ Giai, dường như có chút ý xấu, "Đi đi." 

Lộ Giai nhìn ra ngoài vùng đất hoang vắng không có gì che chắn rồi quay lại nhìn Phoenix, bỗng dõng dạc nói, "...Anh cứ tiếp tục lái xe đi, tôi nhịn được." 

"Ở đây đâu có ai." 

"Chẳng phải anh là con người sao?" 

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ. 

Nếu có chỗ nào che chắn thì không sao, nhưng vấn đề là khu vực này quá hoang sơ, bảo cô cởi quần ở chỗ trống trải thế này thì thật không thể chấp nhận được.

Nếu gã dê xồm này lén nhìn cô đi vệ sinh thì sao? 

Có lẽ đoán được suy nghĩ của Lộ Giai, Phoenix thở dài bất lực, "Tôi không hứng thú với chuyện đó." 

Lộ Giai kéo tay anh ta, gương mặt lúng túng nói, "Tôi vẫn nhịn được, anh cứ lái tiếp đi... Lái nhanh lên!!" 

Phoenix không còn cách nào khác, đành phải lái xe trở lại đường chính. Sau một lúc xóc nảy, anh đạp mạnh ga, lực đẩy mạnh khiến Lộ Giai vội vàng nắm chặt tay cầm bên xe, hét lớn, "Xe cũ thế này mà anh lái nhanh thế, coi chừng nó sập luôn bây giờ!" 

Phoenix thản nhiên quay đầu nhìn cô, "Không phải cô đang vội đi vệ sinh sao?" 

Lộ Giai cảm nhận cơn gió nóng rít gào khiến tóc bay tứ tung, nhưng cô thậm chí còn không cảm thấy nóng nữa, cuối cùng không nhịn được mà hét lên! 

"Ahhhhh —"

Cô thề từ nay về sau sẽ không bao giờ uống nước ngoài đường nữa! 

Phoenix không biết từ đâu tìm ra một con đường nhỏ, lái xe đến một thị trấn hẻo lánh không xa đường chính, nhanh chóng tìm được một nhà hàng. Lộ Giai lúc này không còn quan tâm đến lịch sự nữa, vội vàng đi vào giải quyết "vấn đề lớn" của cuộc đời. 

Vài phút sau, cô bước ra từ nhà vệ sinh với vẻ mặt khó chịu, bên trong rất bẩn, cộng thêm việc Phoenix vừa rồi lái quá nhanh, khiến cô có chút buồn nôn. 

Cuối cùng, Lộ Giai với gương mặt tái nhợt trở lại xe, uống một ngụm nước nhỏ, "Chúng ta đi tiếp thôi." 

Phoenix lại khởi động xe thể thao. 

Tuy nhiên, sau một lúc, Lộ Giai nhận ra anh ta không quay trở lại con đường chính như kế hoạch ban đầu, như có một ý tưởng mới, anh ta lái xe vòng quanh thị trấn này, dường như đang tìm kiếm điều gì đó. 

Lộ Giai liên tục liếc nhìn anh, hy vọng Phoenix sẽ chủ động giải thích, nhưng anh ta không hề tỏ ý muốn nói gì, ánh mắt luôn nhìn thẳng phía trước. 

Lộ Giai không khỏi cảm thấy rất khó hiểu, anh ta đang định làm gì? 

Cuối cùng, Phoenix dừng lại trước một cửa hàng đồ dùng ngoài trời nhỏ. 

Anh ta tắt máy, quay sang Lộ Giai với vẻ mặt nghiêm túc, chân thành nói, "Để đảm bảo an toàn, tôi không thể ra mặt. Tôi cần cô vào mua một tấm bản đồ miền Tây nước Mỹ, một bộ đồ thể thao đúng cỡ của tôi, một cái lều, bình nước quân dụng, đá lửa..." 

Lộ Giai ban đầu còn tưởng anh ta bị lạc đường, nhưng càng nghe càng thấy lo lắng. Cô học địa lý, làm sao có thể không hiểu được công dụng của những thứ này? 

"— Anh định làm gì?" 

Cuối cùng, Lộ Giai không kìm được mà ngắt lời anh, "Anh định sống sót nơi hoang dã như Bear Grylls à?" 

Có lẽ cảm thấy chuyện này quá nực cười, cô cười khan hai tiếng. 

Nhưng Phoenix không cười theo, anh chỉ nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc, không có ý định phủ nhận. 

"Để tránh bị họ truy bắt, chúng ta cần thay đổi kế hoạch bất cứ lúc nào, vì vậy... tôi nghĩ tối nay chúng ta phải bỏ xe lại và qua đêm gần Grand Canyon."