Trốn Thoát Dưới Đáy Biển - Đả Kết

Chương 49: Pháo hoa



Ánh mắt của Lộ Giai dường như đang lạc vào hồi ức, khóe mắt đỏ ửng rơi lệ, trông giống như một chú thỏ nhỏ bi thương và bất lực. Cô vốn đã say, giờ lại không thể kiểm soát được mà nhớ đến ký ức mà cô sẽ không bao giờ quên được cách đây bốn năm.

Bốn năm trước, Lộ Giai chỉ là một học sinh trung học. Khi đó cô rất bận rộn với việc học, đúng lúc gặp phải kỳ thi quan trọng liên quan đến kỳ thi đại học nên không thể để xảy ra bất kỳ sai sót nào.

Dù cô đã nhận ra đã nhiều ngày không thấy cha mình, còn Châu Tú Lệ mỗi ngày cũng chỉ về nhà muộn, bà ngày càng mệt mỏi và héo úa. Không khí trong gia đình rất ngột ngạt, nhưng lúc đó Lộ Giai không có sức để hỏi, cảm giác không hay cũng khiến cô không dám hỏi.

Đây là điều Lộ Giai hối hận nhất trong cuộc đời, còn hơn cả việc cô đã gặp Phoenix.

Cho đến khi cuối cùng cũng thi xong, Lộ Giai mới dám hỏi Châu Tú Lệ: "Cha đi đâu rồi? Sao nhiều ngày rồi ông ấy không về nhà?"

Cô còn nhớ rõ lúc đó mặt mày Châu Tú Lệ tái nhợt, trông như kiệt sức, nhưng vẫn chỉ mải mê với công việc của mình mà không ngẩng đầu nhìn cô, "Cha con đi công tác ở Mỹ, rồi...không có ý định về nữa."

"...?! Không thể nào!"

Thấy Lộ Giai không tin, Châu Tú Lệ chỉ lấy điện thoại ra, cho cô xem tin nhắn trên màn hình.

"A Lệ:

Anh đi công tác ở Mỹ lần này sẽ không quay lại. Mọi thứ ở đây khiến anh cảm thấy rất rất áp lực và mệt mỏi, anh định đổi cách sống. Hãy nói với Giai Giai, đừng để chuyện này ảnh hưởng, hãy học hành thật tốt... Anh vẫn yêu con bé.

Lộ Nghiêu."

Lộ Giai đến nay vẫn nhớ rõ từng chữ trong tin nhắn đó. Mỗi khi đêm về, từng chữ lại như những chiếc xiềng xích siết chặt cô, dù cô có cố gắng thế nào cũng chỉ là máu và nước mắt chảy không ngừng, cảm giác như cô mãi mãi không thể tiến về phía trước, đừng nói đến việc quên đi tất cả.

Cô nhớ lúc đó mình còn không cam lòng, cố gắng kiểm tra xem có phải là số điện thoại của Lộ Nghiêu không, nhưng kết quả...đương nhiên khiến cô tuyệt vọng.

Nhưng cô biết rõ cha mình không phải người như vậy. Ông thích xem phim truyền hình Mỹ, càng thích phim điện ảnh Hollywood, nhưng điều đó không có nghĩa là ông muốn sống ở Mỹ, hơn nữa, cô nhớ lúc đó đúng lúc nổ ra chiến tranh thương mại, cô đã nghe thấy Lộ Nghiêu tức giận nói người Mỹ thật xấu tính.

Nhưng cuối cùng, Châu Tú Lệ đã tàn nhẫn lấy lại điện thoại, không để cho cô thêm thời gian suy nghĩ mà lạnh lùng kết thúc chuyện này, "Mẹ biết con không muốn tin, nhưng đây là sự thật. Nếu mẹ là con, mẹ sẽ học hành thật chăm chỉ, sau khi tốt nghiệp tự mình đi tìm ông ấy để đòi một lời giải thích...không phải ở đây lãng phí thời gian."

Kể từ đó, Lộ Giai không còn nhắc đến cha mình nữa, vì thế mà mối quan hệ giữa cô và Châu Tú Lệ đã nhanh chóng xấu đi.

Thật ra cô biết đó là giận cá chém thớt, nhưng cô thật sự rất giận Châu Tú Lệ, tại sao bà lại lạnh lùng như vậy, tại sao không nói với cô sớm hơn, ít nhất cô cũng nên có một cơ hội để nói lời tạm biệt với cha mình.

Ngay cả khi truy cứu mọi chuyện, nó đã chẳng còn ý nghĩa gì.

Đây cũng là lý do tại sao dù bị cho leo cây, Lộ Giao vẫn nhất quyết đi du lịch một mình đến Mỹ.

Bốn năm trôi qua, cuộc sống của cô vẫn rất chật vật, còn Châu Tú Lệ dường như đã bỏ lại quá khứ mà tiến về phía trước.

Dù cô biết rõ mình gần như không thể tìm thấy cha trong chuyến du lịch ngắn ngủi chỉ mười mấy ngày này, nhưng cô muốn nhân dịp này để hòa giải với sự cứng đầu, đau khổ và yếu đuối của bản thân mình.

Chỉ là bây giờ Lộ Giai mới nhận ra, việc hòa giải không dễ dàng như cô tưởng.

...

Hồi ức dần mờ nhạt, Lộ Giai đau đớn nhắm chặt đôi mắt, trong đầu hiện lên rất nhiều khoảnh khắc vui vẻ bên cha, nước mắt lại không ngừng rơi xuống.

Nghĩ đến đây, cô nấc nghẹn, ngẩng cao đôi mắt ướt át nhìn về phía Phoenix, tự giễu mà nói, "Dù rằng tôi không muốn... nhưng, ở một mức độ nào đó, anh vẫn là người đầu tiên không xem tôi là gánh nặng mà bỏ rơi."

Chỉ vừa dứt lời, Lộ Giai cảm thấy khuôn mặt mình được nhẹ nhàng nâng lên, những ngón tay thô ráp mơn trớn làn da cô, khiến cô buộc phải ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm màu xám xanh của Phoenix.

"— Em không phải gánh nặng, em không phải."

Hơi thở nóng bỏng của Phoenix hòa lẫn với một chút mùi rượu phả vào mặt Lộ Giai. Trong không gian nhỏ hẹp, nhiệt độ liên tục tăng cao, Lộ Giai không thể không trợn to mắt, trong lòng như dấy lên những gợn sóng, nhưng cô chỉ có thể ngơ ngác nhìn anh.

"Lộ, em...hành động của em luôn khiến tôi bất ngờ. Nếu không có em, một mình tôi không thể đi xa như vậy."

"Em là một phần không thể thiếu đối với tôi."

Cả thế giới dường như bỗng chỉ còn lại hai người họ, hốc mắt Lộ Giai bất giác đỏ hoe. Được người khác cần đến luôn là một ước vọng xa xỉ đối với Lộ Giai, đối diện với những lời của người đàn ông trước mắt, lần đầu tiên cô bị lay động như vậy.

Chỉ là đột nhiên, khi nhận ra tất cả những gì mình đang trải qua đều do anh mang đến, Lộ Giai lại như bị dội nước lạnh, cô không thể ngăn nổi nước mắt rơi, đưa tay nắm chặt chiếc áo sơ mi của anh, ánh mắt chứa đựng sự khát khao và oán hận mà chính cô cũng không thể phân biệt được, "Nhưng tại sao, nếu không phải anh, tôi sẽ không, sẽ không..."

Phoenix im lặng rất lâu, cuối cùng anh cúi đầu ôm chặt Lộ Giai vào lòng, cằm anh tựa lên đỉnh đầu cô, thở dài sâu lắng, "Xin lỗi...thực sự xin lỗi — tôi biết dù làm gì cũng không thể bù đắp được, nhưng... khi tôi thoát khỏi sự truy đuổi, tôi nghĩ tôi sẽ tìm được cha của em."

"Thật không?"

Nghe anh nói vậy, Lộ Giai đột ngột ngẩng đầu lên, đôi mắt mê man lập tức bừng sáng, "Anh thật sự có thể giúp tôi tìm cha tôi sao? Nhưng...anh sẽ tìm thế nào?"

Phoenix nhìn Lộ Giai trước mặt, định gật đầu theo bản năng, nhưng khi nhận ra mình vô tình tiết lộ điều không nên tiết lộ, anh liền im lặng mà nuốt khan không nói lời nào.

Thật ra Lộ Giai vẫn đang trong trạng thái lâng lâng, ban đầu cô không nghe thấy điều gì bất thường, nhưng thấy Phoenix không trả lời, cô thoáng ngẩn ngơ, trực giác còn sót lại như đang ngầm mách bảo cô điều gì đó không ổn.

...Có lẽ điều này liên quan đến bí mật mà Phoenix luôn giấu kín?

Trong trạng thái nửa tỉnh nửa say, Lộ Giai bỗng nhớ lại, hình như Phoenix từng nói anh rơi vào hoàn cảnh này hoàn toàn là vì người anh họ Noah Volvitz của mình, mà người đó lại chính là người sáng lập mạng xã hội NoFa lớn nhất thế giới.

Là thứ mà anh đang nắm giữ có thể dễ dàng tìm ra một người giữa 8 tỷ người?

Hay anh sỡ hữu một cơ sở dữ liệu bao gồm hầu hết thông tin?

...Lộ Giai cũng không biết, lúc này cô chỉ đang suy nghĩ lung tung mà không có bất kỳ bằng chứng nào.

Nhưng dù là trường hợp nào, hoặc thậm chí sự thật không phải như vậy, Lộ Giai cũng đột ngột tỉnh táo lại đôi chút, cô tự cấu mạnh mình một cái, cố mở to đôi mắt mệt mỏi nhìn người đàn ông trước mặt, nhưng đúng lúc đó anh lại đột nhiên đổi chủ đề, "Em hơi say rồi, tôi đi lấy khăn ướt cho em."

Nói xong, Phoenix liền buông Lộ Giai ra, đứng dậy rồi bước vào phòng tắm.

Làn da vừa được anh chạm vào nhau lập tức trở nên lạnh lẽo, cô bỗng cảm thấy hơi lạnh, như thể mắc chứng khát khao da thịt không thể cứu chữa, âm thầm khao khát được thân nhiệt của Phoenix tiếp tục thiêu đốt.

Nhưng cô cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời này, bởi có lẽ đây là khoảnh khắc gần nhất mà cô có thể đến gần bí mật của Phoenix. Ngày thường, Phoenix với nghiệm phong phú chắc chắn sẽ không dễ dàng tiết lộ thông tin như vậy, nhưng men rượu và cuộc trò chuyện vừa rồi khiến cả hai ít nhiều mở lòng với nhau, có lẽ khi Lộ Giai có được niềm tin tuyệt đối từ Phoenix, anh sẽ sẵn sàng tiết lộ sự thật cho cô.

Điều này cũng có nghĩa là cô có thể phải trả giá nhiều hơn.

Tuy nhiên, vào một đêm đen như thế này, trôi dạt trên biển rộng lớn và xa lạ, sau khi trải qua biết bao gian khổ và hiểm nguy, cô nam quả nữ thậm chí không cần sự kích thích của rượu cũng có thể dễ dàng nảy sinh tình cảm, những sự việc đã xảy ra nhiều lần trước đó chính là minh chứng rõ ràng nhất.

Thật lòng mà nói, Lộ Giai không biết mình hiện tại muốn tìm hiểu bí mật của Phoenix hay vì lý do gì khác, có lẽ là cả hai.

Rốt cuộc cô vẫn sợ bị bỏ lại, đặc biệt là vào những khoảnh khắc yếu đuối và bất lực nhất của cô, ngay cả khi Phoenix chỉ rời đi một chút.

Rượu khiến Lộ Giai tạm quên đi mọi sự dè dặt, cũng từ bỏ lý trí cuối cùng. Ngay cả khi việc tìm kiếm bí mật của Phoenix chỉ là một cái cớ, cô gái vốn ngoan ngoãn hiểu chuyện lúc này thực sự muốn làm một điều điên rồ.

Vì vậy, Lộ Giai ngồi thẳng dậy, quỳ trên mép giường rồi bất ngờ ôm lấy Phoenix từ phía sau, chỉ cách một lớp vải mỏng, cằm cô vừa vặn tựa vào bờ mông săn chắc của anh, "— Đừng đi, Caspar Phoenix...đừng đi."

Vừa nói xong, Lộ Giai cảm nhận được giọng mình mang theo một chút mờ ám khó tả, đồng thời cô nhận ra Phoenix trong vòng tay mình lập tức cứng đờ lại.

Cô đột nhiên cảm thấy rất nóng, không biết có phải vì rượu hay vì khoảng cách giữa cô và anh quá gần.

Giây tiếp theo, Lộ Giai cảm thấy bàn tay thô ráp, rộng lớn và nóng bỏng của Phoenix nhẹ nhàng phủ lên tay cô, sau đó dần dần siết chặt, đan xen với ngón tay cô, kéo tay không để cô buông ra.

Lộ..." Hơi thở của anh trở nên nặng nề, "Có vẻ như em thật sự đã say rồi."

Nhưng Lộ Giai không chịu bỏ qua cơ hội tuyệt vời này, càng không muốn thừa nhận mình mất lý trí, "Em không say... Em thề mình không say!"

"Vậy tại sao em lại ôm tôi như thế này?"

Phoenix khẽ nghiêng đầu, giọng khàn khàn vừa thở dốc vừa nhẹ nhàng, như thể không hiểu nhưng lại giống lời thì thầm với người yêu, anh thở dài, "Lộ...sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn."

"Em đối với tôi... không phải là không có chút hấp dẫn nào."

Lộ Giai vô thức run rẩy, nhưng nghĩ đến cái cớ của mình, cộng thêm sự thôi thúc của rượu, cô vẫn kiên định siết chặt tay, ghé đầu vào bên hông anh, chớp chớp đôi mắt đen láy sáng ngời rồi nói, "Nếu đã như vậy, tại sao anh lại phải kiềm chế?"

*

Trên kính không biết từ lúc nào đã nhanh chóng phủ một lớp sương mỏng, ánh sáng lờ mờ chiếu xuống biển đen đang cuồn cuộn những đợt sóng. Mặc dù trong phòng đang bật điều hòa, nhưng cảm giác nóng bức vẫn ngập tràn.

Lộ Giai đang mặc đồ giả trang gồm áo hai dây và quần jeans nên rất dễ cởi ra, nhưng chiếc áo sơ mi trên người Phoenix lại được cài kín tận cổ. Phoenix thở dốc, anh đột nhiên dừng động tác tháo cúc áo, ánh mắt ngập tràn dục vọng nhìn Lộ Giai trước mặt, "Lộ...em có thật sự chắc chắn không?"

"......"

Lộ Giai không trả lời câu hỏi của Phoenix, cô chỉ bắt chéo hai tay, tháo chiếc áo hai dây vừa đủ che chắn của mình, tiện tay ném sang một bên, miệng nói, "Em ghét anh."

Nhưng hành động của cô nhanh chóng nói lên sự lựa chọn của mình, Lộ Giai ngẩng đầu về phía anh, vết thương trên môi họ gần như đã lành hẳn, nhưng khi hai đôi môi chạm vào nhau lần nữa, cả hai không hẹn mà cùng hít sâu một hơi, môi lưỡi tê dại hòa quyện mà hôn nhau say đắm. Những nụ hôn sâu đó vừa như nỗi đau từ vết thương, vừa như tiếng thở dài khao khát được thỏa mãn.

Lộ Giai ôm chặt lấy cổ anh, thân hình nhỏ bé ngồi vắt ngang người anh. Cơ thể mềm mại của cô đối với đôi tay mạnh mẽ của người đàn ông dường như chỉ cần một nắm tay là đủ. Cuối cùng, anh nâng niu cơ thể cô, sau đó dần siết chặt, Lộ Giai chỉ có thể thốt ra những âm thanh không kìm nén nổi, giống như mầm sống đang vươn mình ra khỏi lớp đất, chỉ có điều khi nhận ra mình đã đánh giá thấp sức mạnh của người đối diện, cô bắt đầu cảm thấy những khao khát mơ hồ đang dần tan biến.

Cô đã từng nghe qua về nỗi đau của lần đầu tiên, nhưng đến khi mũi tên đã lên dây, Lộ Giai mới thật sự nhận ra có lẽ cô đã đánh giá thấp nỗi đau đó.

Lộ Giai đột nhiên nhớ lại một lần ở đại học, cô mua một chiếc áo có thiết kế tinh tế nhưng chất lượng lại kém, một lần, khi gấu áo vô tình mắc vào móc treo trong phòng ký túc xá, chỉ một tiếng "xoẹt—" vang lên, chiếc áo mỏng manh bị xé rách thành hai mảnh ngay lập tức.

Ngay lúc này, cô cảm thấy bản thân giống như chiếc áo đó, không chịu nổi đau đớn mà cắm chặt đầu ngón tay vào sống lưng của người mang lại cho cô tất cả. Nhưng điều này không làm hành động giữa họ chậm lại, ngược lại, Lộ Giai cảm giác như có những tia lửa đang nhảy múa khắp cơ thể mình, chạm vào từng tấc da thịt. Không chỉ vậy, cổ họng cô khô khốc, còn hơn cả khi họ không có nước uống ở hẻm núi Colorado.

Điều tồi tệ hơn là Phoenix ban đầu có phần thô bạo, giống như phong cách tấn công không ngừng của anh, nhưng điều đó chỉ khiến cả hai khó chịu. Cho đến khi thấy Lộ Giai cắn chặt vai mình vì đau đớn, Phoenix mới kiềm chế lại mà nhẹ nhàng hơn, dù việc này khiến anh phải nén nhịn vô cùng khổ sở. Những giọt mồ hôi nóng rực nhỏ xuống gò má cô, hai cơ thể nóng bỏng như sắp hòa quyện vào nhau.

Nhưng may thay, đây vốn dĩ là bản năng khắc sâu trong gen con người, sau những lần tiếp xúc gần gũi, họ đã trở nên vô cùng hòa hợp. Niềm vui sướng dần lấn át nỗi đau, chiếm lĩnh tất cả các giác quan của họ. Anh đôi khi nhẹ nhàng, đôi khi tham lam, lộ ra bản tính xảo quyệt của một kẻ săn mồi. Sau sự lóng ngóng ban đầu, họ dễ dàng cùng nhau thăng hoa, Lộ Giai bỗng cảm thấy mình thật sự được khao khát, linh hồn không ngừng gào thét, cô cũng cố gắng ôm trọn đối phương vào vòng tay của mình, cùng nhau tiến về đích đến.

Bàn tay của Phoenix luồn vào mái tóc đen nhánh của Lộ Giai, anh cố gắng vuốt ve những sợi tóc luôn gây rối ấy, nhưng cuối cùng anh không thể làm nổi, chỉ đành nắm lấy mái tóc của cô trong tay. Hơi thở của anh tràn ngập mùi hương dịu nhẹ của cô, quẩn quanh không rời, mà anh cũng không muốn rời đi.

Phoenix chỉ mong đêm nay kéo dài hơn và lâu hơn nữa. Anh không khỏi cảm thấy mình giống như một nhà tu khổ hạnh cuối cùng được ban thưởng, thành kính hôn lên mái tóc, đôi mày và bờ môi của cô, ngón tay anh lướt qua làn da mong manh để lại những dấu ấn trên làn da nhạy cảm, nhưng Lộ Giai lúc này đã chẳng còn để ý đến nữa. Bởi những thông tin mà năm giác quan tiếp nhận thật sự quá nhiều và lộn xộn, như những chùm pháo hoa rực rỡ không ngừng bùng lên trên bầu trời tối đen, rồi sau đó nổ tung thành những tia sáng rực rỡ, mang đến một khoảnh khắc ban ngày chói lòa giữa màn đêm tăm tối, tất cả phủ kín toàn bộ bầu trời.

Mùa hè vốn nên đi đôi với pháo hoa, ngay cả khi họ đang ở trên Thái Bình Dương phía Tây Mexico, đại dương lớn nhất và sâu thẳm nhất thế giới, trên mặt biển đen chỉ có duy nhất con tàu của họ đang cô độc lênh đênh.

Nhưng may mắn thay, lúc này thời gian trên thế giới dường như trở nên vô tận. Để đến được đích của họ là Costa Rica ít nhất cũng phải mất ba ngày.

Đủ thời gian để họ làm rất nhiều rất nhiều việc.