Trốn Thoát Dưới Đáy Biển - Đả Kết

Chương 60: Miệng vết thương



Lộ Giai chú ý thấy anh chỉ cởi áo khoác, kéo mở vài cúc ở cổ áo, để lộ bờ vai rộng, cổ và xương quai xanh, cơ bắp hơi phập phồng phủ lên một lớp mồ hôi mỏng.

Vết thương trên người anh trông có vẻ hơi sâu, lúc này vẫn đang rỉ máu. Trong khu rừng mưa tối tăm ẩm ướt, dưới ánh sáng từ lửa ngoài lều, Lộ Giai có thể nhìn thấy gương mặt của Phoenix tái nhợt hơn so với thường ngày.

Nhưng ngược lại với vẻ mặt tái nhợt ấy, ánh mắt của Phoenix lại vô cùng cháy bỏng, như đám mây dày cuộn trên trời, hay như ngọn lửa nảy lên tí tách.

Cô hơi không thoải mái mà quay đi, cúi đầu tránh ánh nhìn của anh.

Bí mật mà cô đã truy tìm bấy lâu cuối cùng cũng có cơ hội được phơi bày, nói Lộ Giai không tò mò thì không thể nào. Cô đã thử nghiệm rất nhiều để có được câu trả lời đó, giờ đây nó đã ở trước mắt, chỉ còn chờ cô mở chiếc hộp Pandora.

Nhưng cô lại vô thức nghi ngờ. Cô đã bị người đàn ông khốn kiếp này lừa quá nhiều lần, trước đây Phoenix luôn lấy lý do bảo vệ an toàn của cô mà từ chối không chịu tiết lộ. Vậy tại sao lần này anh lại muốn chủ động nói với cô?

Hơn nữa, giờ cô đã cập nhật hộ chiếu, hoàn toàn không phải lo bị phát hiện khi lên máy bay. Khi đến sân bay Nicaragua, cô có thể về nước, còn những bí mật của Phoenix sẽ chẳng còn quan trọng với cô nữa.

Lộ Giai hít một hơi sâu, ngẩng đầu nhìn Phoenix trước mặt, gương mặt bình thản, giọng nói cũng nhẹ nhàng: "Nhưng bây giờ tôi không muốn biết nữa..."

Lộ Giai tỏ vẻ thờ ơ, thậm chí còn cười tủm tỉm lặp lại những lời mà anh từng lấy làm cớ để từ chối mình: "Tôi nhớ anh từng nói, vì "an toàn" của tôi, tốt nhất là tôi không nên biết. Hơn nữa, tôi sắp về nước rồi, phải không?"

Nói xong, đôi mắt cô nhanh chóng liếc qua vết thương trên vai cổ Phoenix, phớt lờ khuôn mặt ngày càng nhợt nhạt của anh, xoay người thu dọn túi ngủ đôi chuẩn bị cho đêm nay, không thèm ngẩng đầu: "Tôi không muốn lãng phí thời gian với anh nữa. Tôi cần nghỉ ngơi sớm, hy vọng ngày mai đến được sân bay Nicaragua, rồi chúng ta có thể chia tay, từ nay không gặp lại."

Giọng nói của Lộ Giai nhẹ hẳn, cô thậm chí còn quên đi sự mệt mỏi và đau nhức khắp người, cởi chiếc áo khoác dơ bẩn trên người, chuẩn bị chui vào túi ngủ.

Nhưng ngay khi cô dang tay trải túi ngủ đôi ra, một đôi tay mạnh mẽ đột nhiên từ phía sau ôm chặt lấy cô, bàn tay lớn áp vào bụng cô, nóng đến mức cô run lên.

Lộ Giai giật bắn mình, theo phản xạ định giãy ra.

"— Nhưng Lộ Giai, có lẽ tôi có cách tìm được cha của em, em thật sự không muốn biết sao?"

"......!"

Cha là điểm yếu duy nhất của Lộ Giai, cô lập tức dừng lại, từ từ quay đầu nhìn Phoenix ở phía sau. Không gian vốn đã chật hẹp, hơi thở của họ không biết từ lúc nào lại hòa quyện vào nhau, trong khu rừng nhiệt đới ẩm ướt, nhiệt độ không ngừng tăng lên.

Ký ức của Lộ Giai bỗng quay lại vài ngày trước, cô lờ mờ nhớ rằng Phoenix đã nhắc đến chuyện này, chỉ là lúc đó cô đã hơi say nên vô tình chôn giấu ký ức đó sâu thẳm trong lòng, gần như đã quên mất.

Đến nước này, dù Lộ Giai không cam lòng nhưng cô cũng chỉ có thể cắn răng thỏa hiệp.

"......Tôi nghe đây."

Phản ứng lạnh lùng của Lộ Giai hoàn toàn ngoài dự đoán của Phoenix. Rõ ràng cô nhỏ bé yếu ớt trong vòng tay anh, nhưng anh dường như không còn cách nào với cô nữa. Cuối cùng, Phoenix chỉ hít sâu một hơi, lồng ngực anh rung động qua lớp vải mỏng, "Anh họ tôi, Noah đã phát triển một thuật toán dựa trên mạng xã hội NoFa được sử dụng rộng rãi nhất toàn cầu hơn mười năm trước, nó có thể nhanh chóng tìm thấy bất cứ ai trong cơ sở dữ liệu khổng lồ."

"Ban đầu, Noah làm vậy chỉ để tìm vợ cũ của mình — tôi biết chuyện này nghe có vẻ ngớ ngẩn, tôi cũng từng nghĩ như vậy. Nhưng sau đó, anh ấy tiếp tục tối ưu hóa thuật toán này, tất cả những văn bản, hình ảnh và video mà người dùng tải lên...Hiện tại, thuật toán mạnh mẽ này có thể tìm ra gần như tất cả thông tin mà anh ấy muốn, ngay cả khi đối phương chưa bao giờ đăng ký NoFa, họ vẫn có thể bị thu thập do bị máy ảnh của người khác chụp lại."

"Họ rất tham lam, không chỉ muốn cơ sở dữ liệu cá nhân khổng lồ của NoFa với hàng chục tỷ người mà còn muốn cả thuật toán của Noah. Nhưng anh ấy đã sớm nhận ra hậu quả mà chuyển đến Trung Quốc cùng vợ từ lâu, sau đó khóa quyền truy cập cơ sở dữ liệu của NoFa."

"— Cho đến nửa tháng trước, anh ấy bổ nhiệm tôi làm người kế thừa NoFa."

"Lộ Giai, tôi là một trong hai người trên thế giới có quyền truy cập vào cơ sở dữ liệu đó. Vì cha em ở Mỹ, nên việc tìm ông ấy chỉ là vấn đề thời gian."

"......"

Hơi thở của Phoenix phả vào đôi tai và gò má cô khi nói, nhưng Lộ Giai lại bắt đầu thất thần. Cô nhẹ nhàng đặt tay lên chân, kéo chặt lớp vải trên đùi. Trong khoảnh khắc ấy, trong đầu cô hiện lên rất nhiều suy nghĩ, nhưng cuối cùng tất cả đều trở nên tĩnh lặng.

Lộ Giai thu lại tất cả cảm xúc, kéo dài giọng đầy thù địch, "Ồ~ giờ anh nói với tôi những điều này là muốn dùng nó để đe dọa và muốn tôi lấy lòng anh sao?"

Phoenix im lặng một lúc, rồi thở dài khàn khàn, "Không, Lộ Giai. Tôi muốn dùng điều này để lấy lòng em."

Nói rồi, anh nhẹ nhàng đặt cằm lên đầu Lộ Giai, sau đó cúi đầu, hôn lên mái tóc rối bù của cô, "Lộ Giai, em luôn có quyền tự do đối xử với tôi như ý em muốn. Dù thế nào đi nữa, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp em tìm cha em. Đó là lời hứa của tôi, cũng là sự đền bù cho những rắc rối mà tôi đã gây ra cho em — dù tôi biết điều đó có thể chẳng đáng là gì."

Lộ Giai mệt mỏi cúi đầu, âm thầm giấu đi những giọt nước mắt, cô nhận ra khoảng cách giữa mình và cha dường như đã gần kề nên vừa kích động vừa lo lắng.

Nhưng khi nghĩ đến việc phải nhờ đến sự giúp đỡ của Phoenix để tìm cha, Lộ Giai lại cảm thấy vô cùng phức tạp, như thể số phận của cô đã bị ràng buộc với anh, không thể nào cắt đứt hay làm rõ được.

Tuy nhiên, chẳng bao lâu sau, có lẽ vì sợ hãi khi sắp gặp lại quê nhà, Lộ Giai từng bị bỏ rơi lại theo bản năng muốn né tránh.

Cha cô không liên lạc với cô trong nhiều năm, nói cô không hận thì không thể nào. Cô không ngừng nghĩ có lẽ giữ nguyên hiện trạng là lựa chọn tốt nhất. Việc tìm kiếm cha đã trở thành nỗi ám ảnh của cô, nhưng kết quả có thể sẽ khiến cô thất vọng hoặc thậm chí là tuyệt vọng. Cô nghĩ mình nên tránh đối diện với sự thật tàn nhẫn thì hơn.

Hơn nữa, cô vẫn không hoàn toàn tin tưởng vào những "sự thật" mà Phoenix nói. Lộ Giai hiểu rõ nguyên lý "hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn", tốt hơn là không nên hy vọng từ đầu.

Đang suy nghĩ, Phoenix không biết từ lúc nào đã từ từ buông vòng tay giữ cô, khi cô vừa quay đầu lại, ánh mắt họ giao nhau. Anh nhìn vào đôi mắt đen láy có phần phức tạp của cô, không kiềm chế được mà nâng tay lên định chạm vào má cô.

Nhưng Lộ Giai theo phản xạ quay mặt đi, ghét bỏ tránh sự đụng chạm của anh.

"Tôi mệt rồi, Phoenix, tôi thật sự rất mệt."

Phoenix như bị điện giật, lập tức rụt tay lại, kiềm chế thở dài, "Lộ Giai, dù tôi không thể thờ ơ khi đối diện với em, nhưng tôi không có ý ép buộc em."

Nói rồi, Phoenix trong không gian chật hẹp của lều đưa tay ra, nhận lấy túi ngủ đôi chưa kịp sắp xếp từ tay Lộ Giai, "Để tôi giúp em."

Khi cánh tay vừa giang ra, Lộ Giai nghe thấy tiếng hít sâu nhẹ của Phoenix. Cô lập tức liếc nhìn vết thương đỏ ửng trên vai anh, nhíu mày mỉa mai, "Nếu vết thương của anh bị nhiễm trùng, tôi sẽ không lo cho anh đâu."

Phoenix tiếp tục trải túi ngủ như không có chuyện gì xảy ra, như thể sự bất thường vừa rồi chẳng liên quan gì đến anh, chỉ lặng lẽ hạ thấp hàng mi run rẩy, giọng khàn khàn và u buồn, "Chỉ là một mình tôi không thể băng bó được...Không sao, ngay cả khi có chuyện, tôi vẫn sẽ cố hết sức bảo vệ em."

"......"

Lộ Giai bắt gặp ánh mắt dịu dàng và kiên định anh dành cho mình, chỉ cảm thấy trong lòng dấy lên một chút khó chịu và thương cảm.

Đùa à, không phải là vết thương sau lưng, chỉ cần kiên nhẫn một chút thì sao lại không tự băng bó được?

Vì độ ẩm cao, ngay cả một người không bị thương như Lộ Giai cũng không chịu nổi sự bết dính trên cơ thể, huống chi là một vết thương trong điều kiện ẩm ướt thế này sẽ không tốt cho việc lành lại. Xử lý vết thương càng sớm càng tốt mới là cách tốt nhất.

Cô không muốn bận tâm đến vết thương của gã đàn ông khốn kiếp này!

Nhưng...Dù Phoenix rất đáng ghét và vô liêm sỉ, anh vẫn bị thương vì bảo vệ cô. Thêm vào đó, lời anh nói về cơ sở dữ liệu có thể giúp cô tìm cha khiến Lộ Giai không khỏi thở dài sâu, mạnh tay đẩy vai anh xuống ngồi đối diện.

Cô ấn mạnh đến mức ngay cả Phoenix cũng không nhịn được mà nhíu mày, "Trong túi không có thuốc khử trùng, vết thương không sâu, để hở sẽ không bị nhiễm trùng."

Lộ Giai không khỏi cáu kỉnh phản bác khi nghe anh nói, "Nhưng đây là rừng mưa, anh chắc chắn không khí ẩm ướt này có lợi cho vết thương của anh sao? Đừng có đùa với tôi."

"......"

Phoenix để lộ bờ vai vững chãi, không nói thêm gì nữa mà chỉ im lặng nhìn cô.

Ánh mắt của anh khiến Lộ Giai vô cùng khó chịu, nhưng anh nói đúng. Vết thương trên vai anh bị máu đỏ sẫm che phủ, việc làm sạch và khử trùng chắc chắn là điều cần thiết trước khi băng bó.

Thế nhưng đừng nói đến thuốc khử trùng, họ chỉ còn lại một chai nước cuối cùng, nửa chai vừa dùng cho bữa tối với đồ hộp, còn nửa chai phải giữ lại để vượt qua khu rừng này. Dùng nước để rửa vết thương trong tình huống này là quá lãng phí.

Không chỉ vậy, số khăn giấy còn lại cũng đã được dùng để nhóm lửa, đến cả thứ dùng để lau cũng không có.

Nhưng đối diện với vết thương của anh, Lộ Giai cuối cùng vẫn không thể thờ ơ.

Như bị một sức mạnh vô hình điều khiển, Lộ Giai bực tức cởi áo sơ mi của anh, để lộ thân hình tam giác ngược hoàn hảo đến mức khó mà nhìn thẳng vào. Cô giữ chặt lấy cơ bắp trên lưng anh, tay kia ghì chặt eo thon của anh. Cơ bụng săn chắc nóng bỏng đến mức bàn tay cô dường như tan chảy, cả hai gò má đỏ ứng. Lộ Giai từ từ cúi đầu xuống, trước ánh mắt ngạc nhiên của Phoenix, đôi môi mềm mại của cô khẽ mở, ngậm lấy vết thương trên cơ thể anh. Cùng lúc đó, đầu lưỡi nóng hổi của cô khẽ lướt, liếm đi vết máu trên vết thương. Vị tanh của máu khiến cô phải nhăn mặt, nhưng mũi cô lại tràn ngập mùi mồ hôi pha lẫn pheromone của Phoenix, bao bọc lấy cô như một con mồi không còn đường thoát mà bước vào bẫy.

"...Lộ...Giai..."

Phoenix theo bản năng muốn đẩy cô ra, dù sao cũng không biết con dao đó có sạch hay không. Anh thà bị nhiễm trùng vết thương còn hơn để Lộ Giai bị tổn hại.

Nhưng ngón tay của Lộ Giai lại dần siết chặt hơn, cả người cô gần như bám vào Phoenix. Cơ thể mềm mại ép vào cánh tay anh, khoang miệng ấm áp khẽ hút lên vết thương nhạy cảm. Toàn bộ sự chú ý của anh đều tập trung vào từng tấc da thịt nơi Lộ Giai chạm đến, khiến anh không thể ngừng run rẩy, chưa bao giờ cảm nhận được cảm giác kỳ lạ như vậy.

Lộ Giai cũng không hiểu mình đang làm gì, tại sao lại đi liếm vết thương cho tên đàn ông khốn kiếp này. Có lẽ cô có thể tự bào chữa bằng lý do "nước bọt có thể khử trùng" và "cô vẫn cần sự bảo vệ của anh ta", nhưng cô biết rõ sự thật không chỉ dừng lại ở đó.

Có phải vì anh có thể giúp cô tìm cha không?

Cũng không hoàn toàn là vậy, vì trước đó họ đã làm rất nhiều việc không nên làm, giống như hai cực của nam châm không thể ngăn được sự thu hút và hòa hợp với nhau.

Nhưng sự thu hút về thể xác là một chuyện, còn tâm lý lại là một chuyện khác.

Chẳng lẽ...cô thật sự đã thích tên khốn này rồi sao?

Dù anh đã nhiều lần làm những điều quá đáng với cô, nhưng Lộ Giai vẫn luôn nhượng bộ hết lần này đến lần khác.

Thế nhưng người đàn ông trước mặt này rõ ràng không hề đáng tin cậy chút nào. Cái gọi là cảm giác tội lỗi và tình cảm chân thành mà Phoenix thể hiện dường như chỉ là cách anh tiếp tục lừa dối để lấy lòng tin của cô, và cô...cô lại không thể chờ đợi mà ôm lấy cổ anh, liếm vết thương trên vai anh!

Lòng Lộ Giai bây giờ chỉ còn lại vị đắng và sự ghét bỏ bản thân. Cô cảm thấy mình vừa ngốc vừa dễ bị lừa, không có gì lạ khi Phoenix chọn cô làm con mồi.

Và con mồi ngu ngốc này không ngờ lại vô thức thích kẻ săn mồi đã làm tổn thương mình.

Chết tiệt, thật chết tiệt!

Trong khoảnh khắc đó, nước mắt cô không ngừng rơi, từng giọt từng giọt nhỏ xuống cơ bắp trên vai anh.