Trốn Thoát Dưới Đáy Biển - Đả Kết

Chương 66: Trốn chạy



Lộ Giai run rẩy nhìn Phoenix, cố gắng giữ bình tĩnh để lấy lại lý trí.

Cô nhanh chóng nhận ra gã đàn ông Phoenix này thật sự rất xảo quyệt và giỏi đánh tráo khái niệm. Nếu không phải vì cô biết mình sắp trở về nước, có lẽ cô đã bị anh ta dẫn dụ mà không nhận ra.

Lộ Giai hạ thấp giọng, cố gắng tỏ ra lạnh lùng và thờ ơ.

Cuộc chia ly đã bước vào giai đoạn đếm ngược, chưa bao giờ cô tỉnh táo như lúc này. Cô không muốn tiếp tục dây dưa với Phoenix thêm nữa.

"Phoenix, tôi nghe nói hầu hết các mạng xã hội ở Mỹ đều bị "bọn họ" giám sát, ngoại trừ NoFa. Khi đối mặt với những kẻ đó, các anh vẫn giữ vững nguyên tắc, điều đó thật sự rất đáng nể, tôi cũng rất tôn trọng điều đó. Nhưng Phoenix, anh phải hiểu rõ, người khiến anh mất tất cả không phải là tôi, điều này hoàn toàn không liên quan gì đến tôi."

"Lộ Giai..."

Phoenix cụp đôi mắt xuống, đôi mắt xám xanh sâu thẳm của anh giờ đây trở nên long lanh, hàng mi vàng nhạt như đôi cánh bướm khẽ rung động. Anh gọi tên Lộ Giai bằng giọng khàn khàn và run rẩy, lông mày anh nhíu lại, đôi môi trắng bệch và khô khốc mím chặt.

Cuối cùng Lộ Giai cũng hiểu được cảm xúc trên khuôn mặt không chút che giấu của Phoenix.

Đó là biểu hiện của sự đau buồn.

Ánh mắt của Phoenix khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu. Thật ra cô cũng không muốn thế này, dù sao trên con đường trốn chạy này, họ đã nhiều lần đối mặt với sống chết, thậm chí còn trải qua những khoảnh khắc thân mật nhất. Nhưng Lộ Giai đã chán ngấy việc bị lừa dối nhiều lần, cảm giác như mình chỉ là con cờ trong tay Phoenix, bị anh ta lợi dụng, chi phối và chơi đùa. Điều đó khiến cô cảm thấy anh mãi mãi xa cách.

Chẳng phải chính anh là người đã làm tổn thương và lừa dối cô trước sao?

Phoenix mở miệng, dường như muốn giải thích điều gì đó, nhưng đúng lúc đó, âm thanh thông báo trên máy bay vang lên, tiếp viên hàng không từ xa mỉm cười bước tới gần họ, "Chúng tôi sắp hạ cánh xuống sân bay quốc tế Hồng Kông, xin quý khách vui lòng thắt dây an toàn."

Lộ Giai nghe thấy tiếng tiếp viên thì thoáng sững sờ, nhưng khi thấy cảnh đêm lộng lẫy tuyệt đẹp qua cửa sổ, cô phấn khích lao lên trước, nhìn chăm chú vào viên ngọc phương Đông đang dần phóng to, những nỗi buồn và sự thất vọng vì Phoenix bỗng tan biến, cô không thể ngăn mình mỉm cười.

Sắp đặt chân lên đất mẹ rồi.

Lộ Giai đã có kế hoạch, sau khi xuống máy bay, cô sẽ mua ngay một chiếc thẻ sim để gọi về nhà báo tin bình an, rồi lập tức mua vé máy bay từ Hồng Kông về Thượng Hải!

Cô cau mày liếc nhìn đồng hồ hiển thị thời gian địa phương trên máy bay. Bây giờ đã hơn 7 giờ tối, cô đột nhiên lo lắng không biết liệu có còn mua được vé máy bay về Thượng Hải ngay trong ngày hôm nay không.

Nhưng cô chưa kịp suy nghĩ kỹ thì máy bay đã bắt đầu hạ độ cao, lắc lư một lúc, cuối cùng máy bay nhẹ nhàng đáp xuống.

Cô phấn khích tháo dây an toàn, không thể chờ thêm để nhìn ra đường băng bên ngoài sân bay, nóng lòng muốn xuống máy bay để mua vé về nhà.

Tuy nhiên, rõ ràng việc họ xuống máy bay và đi vòng qua khu vực làm thủ tục mua vé vẫn còn quá chậm chạp. Ngay lập tức, Lộ Giai nhớ lại Phoenix có một chiếc điện thoại không bị giám sát ở biệt thự Costa Rica, cô quay sang nhìn anh, nghĩ rằng Phoenix chắc sẽ không quá khắt khe đến mức đó. Sau một chút do dự, cô lên tiếng: "Anh có thể cho tôi mượn điện thoại không? Tôi muốn gọi về nhà và mua vé về Thượng Hải."

Phoenix vẫn cúi đầu, những cảm xúc mong manh vừa nãy như chỉ xuất hiện trong thoáng chốc đã được anh kìm nén lại. Nghe thấy lời của Lộ Giai, anh vẫn không cử động, chỉ khó nhọc nói, "Lộ Giai, tôi biết em không còn tin tôi nữa, nhưng tôi vẫn phải nói sự thật...Tôi không khuyến khích em bay thẳng về Thượng Hải từ đây."

Lộ Giai chẳng muốn nghe những lời lừa dối của anh, chỉ nghĩ Phoenix không muốn để cô dễ dàng về nhà. Cô hít một hơi sâu, cười lạnh: "Anh không cho tôi mượn, tôi cũng có thể ra sân bay mua, chẳng qua chỉ tốn thêm chút thời gian mà thôi."

Phoenix nhíu mày định giải thích, nhưng ánh mắt anh nhanh chóng lướt qua những nhân viên phi hành đoàn đang đứng đợi ở các vị trí trong khoang máy bay. Cuối cùng, anh chỉ nói đầy ẩn ý, "Từ lúc mua vé đến khi chờ lên máy bay, ít nhất cũng mất vài tiếng, có thể xảy ra chuyện bất ngờ. Vì vậy, tôi khuyên em nên qua biên giới vào nội địa trước, rồi mua vé máy bay về nhà."

Lộ Giai sững người. Cô hiểu rõ Phoenix đang ngầm ám chỉ điều gì, cũng tự nhủ phải bình tĩnh lại. Trong lòng cô bắt đầu cảnh giác, nhưng khi lên tiếng, cô vẫn theo phản xạ phản bác: "Anh lại đang lừa tôi nữa đúng không?"

Máy bay từ từ dừng hẳn, xe đón hành khách đã đợi sẵn bên dưới. Phoenix nhìn cô chăm chú bằng đôi mắt sâu thẳm, sau đó nghiêm túc nói: "Dù em có tin tôi hay không, sau khi xuống máy bay, đừng vội bỏ tôi lại. Đợi khi chắc chắn mọi thứ an toàn, tôi sẽ tự mình đưa em lên chuyến bay về Thượng Hải."

Thấy ánh mắt nghiêm trọng của Phoenix, Lộ Giai bắt đầu do dự. Lỡ như...lỡ như mọi thứ không dễ dàng như cô nghĩ thì sao?

Lộ Giai không ngờ, rõ ràng đã nói những lời dứt khoát, thậm chí đã chuẩn bị xuống máy bay, cô vẫn không thể cắt đứt hoàn toàn với Phoenix.

Thật tồi tệ!

Nhưng cô thật sự sợ vào phút cuối sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cuối cùng đành khó chịu quyết định tạm thời tin lời Phoenix. Dù sao anh ta nói cũng có lý, qua biên giới vào nội địa trước sẽ nhanh hơn và an toàn hơn.

Lộ Giai mệt mỏi nhắm mắt lại: "Xuống máy bay đã."

Máy bay dừng hẳn, cửa khoang mở ra, các nhân viên hàng không đứng thành hai hàng kính cẩn tiễn Phoenix và Lộ Giai xuống.

Gió đêm mang theo hơi ẩm và cái nóng, Lộ Giai cảm thấy bức bối, hít sâu một hơi, cùng Phoenix ngồi lên xe chuẩn bị đi đến cổng ra. Hai người giữ im lặng, bầu không khí trong xe thật kỳ lạ.

Đường đi không dài, họ nhanh chóng xuống xe vào bên trong sân bay. Cô bắt đầu căng thẳng mà nhìn quanh không ngừng.

Khi đi qua khu vực chuyển tiếp trong sân bay, cô không nhịn được mà chậm bước lại, băn khoăn không biết mình có nên nghe theo Phoenix hay không.

Là chuyển tiếp trực tiếp về Thượng Hải, hay qua biên giới vào nội địa rồi mới trở về Thượng Hải?

...Thật đáng ghét.

Lộ Giai gần như phát điên vì do dự.

Cô không muốn tiếp tục đồng hành với gã đàn ông khốn nạn này. Cô nhớ khi chuyển tiếp từ nước ngoài qua Hồng Kông để về nội địa thì không cần giấy thông hành Hồng Kông - Macao, chỉ cần hộ chiếu là đủ. Hộ chiếu của cô đã được cập nhật thông tin, cô nghĩ mình sẽ không dễ dàng bị phát hiện nhanh như vậy.

Nhưng cô cũng không dám tự tin quá mức. Lộ Giai khi còn nhỏ đã từng theo bố ra nước ngoài với tên cũ của mình, nên rất có thể sau khi điều tra sâu hơn, họ sẽ phát hiện ra điều này.

Tuy nhiên, sự cám dỗ từ việc chuyển tiếp thẳng về nhà thật sự quá lớn. Khi đi qua khu vực đó, Lộ Giai không thể ngăn mình nhìn chằm chằm vào nó vài lần.

Phoenix nhíu mày, nhanh chóng tiến đến nắm lấy tay cô, chặn cô lại ngay trước lối đi, "Lộ Giai..."

Nhưng chưa kịp nói hết câu, ánh mắt Lộ Giai hướng về phía lối đi đã bắt gặp một cảnh tượng bất thường. Cách đó khoảng 50 mét, có một nhóm thanh niên không mang hành lý, vừa nhìn vào màn hình điện thoại vừa quan sát những du khách đi qua.

Đúng lúc này, có lẽ do nhận thấy ánh mắt của Lộ Giai, một trong số họ ngẩng đầu lên nhìn thẳng về phía cô. Lộ Giai lập tức cúi đầu, vội vàng nép vào sau thân hình cao lớn của Phoenix. Cô lo lắng ngước nhìn người đàn ông trước mặt, thì thầm trong sự hoảng loạn, "Hình như có người đang tìm ai đó phía sau..."

Phoenix sững lại, nhưng anh không quay đầu lại để kiểm tra. Với trực giác nhạy bén, anh lập tức vòng tay ôm lấy Lộ Giai rồi nhanh chóng dẫn cô rời đi, tránh để những người phía sau nhìn thấy mặt.

Tuy nhiên, đặc điểm của họ vẫn quá dễ nhận diện.

Phoenix có thân hình cao lớn và mạnh mẽ, vốn dĩ đã nổi bật, còn có vài sợi tóc vàng nâu lộ ra từ chiếc mũ anh đang đội, bên cạnh anh là một cô gái nhỏ nhắn – hoàn toàn phù hợp với mô tả của mục tiêu.

Chưa kể, cả hai đều chỉ mang theo ba lô, không có hành lý nào. Vừa nãy họ cũng đứng lại ở khu vực chuyển tiếp khá lâu.

Người thanh niên nhận thấy điều này liền nghi ngờ và nhanh chóng chạy theo, đồng thời báo cáo thông tin đáng ngờ này qua điện thoại.

Lộ Giai hoảng loạn, cô không dám quay đầu lại nhìn, nhưng may mắn là vào lúc này, một nhóm du khách vừa xuống máy bay. Phoenix kéo cô đi nhanh trong dòng người chuẩn bị rời sân bay, rồi dùng thang cuốn để tăng tốc.

Hai người nhanh chóng tiến đến cổng ra theo chỉ dẫn. Cổng ra luôn đông đúc, ngoài khách vừa xuống máy bay còn có người đến đón, nên việc lẫn vào đám đông để cắt đuôi nhóm người kia không phải là việc khó khăn.

Vừa khi Lộ Giai thở phào nhẹ nhõm, cô nhìn thấy một nhóm thanh niên đang dựa vào lan can. Họ cúi xuống xem điện thoại, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía cô và Phoenix đang đi ra cổng, rồi lập tức hét lớn bằng tiếng Quảng Đông, "Chính là họ!"

Dù không thạo tiếng Quảng Đông, nhưng Lộ Giai cũng đã xem đủ phim TVB để hiểu được vài từ. Khi nhận ra ý nghĩa của những lời nói đó, cô không thể tin nổi mà ngạc nhiên mở to mắt. Cô không dám tin họ đã cài người ở khắp nơi. Đúng lúc đó, tiếng bước chân phía sau càng ngày càng nhanh và gần hơn, họ sắp đuổi kịp rồi.

Nhưng do quy định của sân bay, tất cả vũ khí của họ đã bị loại bỏ trước khi lên máy bay. Mục tiêu của Phoenix là đến đây, nên không thể có chuyện anh dùng vũ lực hay làm bất cứ điều gì vi phạm pháp luật ở nơi này.

Lộ Giai cảm nhận được bàn tay Phoenix siết chặt hơn. Anh quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt kiên nghị, rồi hét lớn,"...Chạy!"

Ngay khi tiếng nói vừa dứt, Phoenix siết chặt cánh tay và kéo cô chạy về phía đám đông.

Lộ Giai hoàn toàn không ngờ mọi chuyện lại diễn biến xấu đến mức này. Lúc này cô đã không còn thời gian để suy nghĩ, chỉ có thể chạy cùng Phoenix xuyên qua đám đông, lao ra khỏi sân bay rực rỡ ánh đèn. Dưới bầu trời đêm đẹp đẽ của Hồng Kông, cùng với cơn gió nóng rực rít lên, cả hai tiếp tục chạy thục mạng.