Trốn Ư? Em Đừng Mơ

Chương 4: mất đồ



Bất ngờ hắn chỉ tay về phía cậu bạn đang ngồi bên cạnh cô rồi tiếp tục nói:

"Ngồi ở bàn 2 có lẽ sẽ tiện nghe cô giảng bài hơn ".

Giáo viên nghe thế liền nhanh chóng bảo cậu bạn đang ngồi cạnh cô chuyển xuóng bàn phía dưới, cậu ta có chút bất mãn, bình thường nếu như có sắp chỗ thì cũng phải sắp ở chỗ trống trước, trong lớp có khá nhiều chỗ mà, trong lòng cậu bạn không thoải mái nhưng chẳng thể nói gì được. Hoàng Cảnh Nghiên thuận lợi ngồi ở bên cạnh cô, hắn xoay sang chỗ cô, một tay chống lên bàn rồi tỳ cằm lên, nở một nụ cười và lên tiếng:

"Mong cậu giúp đỡ nhé! ".

Châu Vũ Hinh không biết hắn đang muốn làm gì, nhưng cô khá chắc chắn chẳng phải chủ ý hay ho gì, cô không muốn nói nhiều, chỉ lười biếng 'Ừ' một cái rồi chăm chăm nhìn vào quyển sách.

Hoàng Cảnh Nghiên vẫn giữ tư thế đó, hắn hạ tầm mắt nhìn vào quyển sách của cô, nụ cười cũng biến mất, từng đầu ngón tay thon dài gõ gõ lên bàn như đang suy tính chuyện gì đó.

Giờ ra chơi, các bạn học nữ xoay quanh bàn học của hắn, họ chen chúc nhau khiến cho cô không thể nào tập trung giải bài tập được, nhưng chỉ có thể cố chịu đựng.

Một bạn nữ cúi người nhìn Hoàng Cảnh Nghiên rồi hỏi:

"Cậu chuyển từ trường nào đến vậy? ".

Hắn chỉ hừ nhẹ rồi đáp:

"Trường công lập Tinh Lạc ".

"Ồ, trường đó là trường nổi tiếng cho giới siêu giàu nha, vậy thì chắc Cảnh Nghiên rất có điều kiện rồi, sao lại chuyển đến nơi này vậy? ".

"Chắc là do gia đình phá sản " - Một bạn nam ngồi ở phía đối diện không nhịn được mà mở miệng châm chọc.



Hoàng Cảnh Nghiên gương mặt chẳng hề có biểu cảm gì là tức giận, chỉ nhìn vào nam sinh kia một lúc rồi cười mỉa, tiếp đó lại xoay sang nói chuyện với đám nữ sinh:

"Do trường đó không có nữ sinh xinh đẹp, vậy nên mới chuyển đến đây ".

"Thấy ghét nha\~ ".

Châu Vũ Hinh không có hứng thú gì đối với câu chuyện của bọn họ, ngồi ở nơi này cô không thể tập trung làm bài được, vậy nên sau khi nhìn vào đồng hồ xem giờ cô liền đứng lên ôm theo sách vở đi ra bên ngoài.

"Gì vậy? Cứ lầm lầm lỳ lỳ chẳng nói chuyện với ai, đúng là khó ưa " - Đám nữ sinh nhìn cô rời đi khẽ thì thầm, một trong số đó cũng không khách khí ngồi vào vị trí của Châu Vũ Hinh.

Hoàng Cảnh Nghiên nhìn theo hướng cô rời đi, ánh mắt hơi nghiền ngẫm, bất giác hắn nhìn vào ngăn bàn liền thấy quyển sách của cô đang an phần nằm trong đó, đáy mắt loé lên tia quỷ dị nhưng rất nhanh liền thu lại rồi tiếp tục trò chuyện với đám nữ sinh đang vây quanh mình.

Giờ ra chơi kết thúc cũng là lúc Châu Vũ Hinh ở bên ngoài đi vào trong, tiếp theo là giờ học anh văn.

Ơ kìa, quyển sách anh văn cô bỏ trong ngăn bàn đâu mất rồi? Châu Vũ Hinh loay hoay một lúc tìm kiếm nhưng lại chẳng thấy gì trong lòng không khỏi sốt ruột, cô không hề chú ý đến đôi mắt dâng lên hứng thú của người ngồi bên cạnh đang chăm chăm nhìn vào từng hành động của mình, đến khi bản thân phát hiện thì hắn vẫn cứ nhìn cô.

Châu Vũ Hinh lúc này không xoay mặt né tránh mà trực tiếp đối mặt, tiếp đó gằng giọng:

"Là cậu đúng không? ".

Hoàng Cảnh Nghiên hơi nhếch một bên mày kiếm, nhún nhún vai:

"Tôi cái gì cơ? ".



Vũ Hinh hít một hơi sâu cố gắng bình tĩnh rồi lại tiếp tục nói:

"Sách anh văn tôi bỏ trong ngăn bàn là cậu lấy có đúng không? ".

Lúc này, hắn nhìn cô rồi câu lên nụ cười chế giễu:

"Tôi lấy sách của cậu làm gì? ".

" Mau trả lại cho tôi! ".

Tiếng ồn ào đã thu hút sự chú ý của giao viên bộ môn, thầy dạy anh văn nhìn về phía của cả hai rồi không hài lòng hỏi:

"Ồn ào cái gì đó, đã vào tiết học rồi sao còn chưa lấy sách vở ra, muốn tôi ghi tên vào sổ đầu bài có đúng không? ".

Châu Vũ Hinh không có bằng chứng để chứng minh hắn lấy cắp sách của cô, chỉ có thể cắn răng nghiến lợi, không cam tâm ném cho Hoàng Cảnh Nghiên ánh mắt chết chóc.

Hắn vẫn ngồi ở đó, thong thả như thể chuyện này chẳng hề liên quan gì đến mình, thầy giáo có phần mất kiên nhẫn nhanh chóng nói:

"Mở sách ra, đừng có để tôi phải nhắc lại ".

Cậu thiếu niên thản nhiên nhìn về phía cô gái đang cắn cắn môi dưới, lười biếng mà đáp lại:

"Em không có mang sách ".

Vũ Hinh liếc hắn một cái, gương mặt của cô đầy vẻ uất ức.