Trốn Ư? Em Đừng Mơ

Chương 5: nói xấu



Những tưởng thầy giáo sẽ gắt gỏng nhưng gương mặt của ông ấy lại giãn ra, nhỏ giọng rồi nói với hắn:

"Bữa học đầu tiên không có sách cũng chẳng có gì lạ, không sao, ngày mai nhớ mang là được ".

Nói xong dường như cảm nhận được ánh mắt có phần khinh thường của học sinh, ông ta liền quay sang cô rồi đập tay lên bàn, giọng nói hệt như đang tra hỏi phạm nhân:

"Vũ Hinh, còn sách của trò đâu, nhanh lấy ra đi, tôi không có dư dả thời gian đâu ".

Gương mặt Hoàng Cảnh Nghiên vô cùng thích thú nhìn sang cô, Châu Vũ Hinh chỉ có thể nhỏ giọng:

"Lúc nãy em bỏ ở trong ngăn bàn, ra chơi rồi vào học thì không thấy nữa ".

Giáo viên chẳng hỏi rõ, chỉ muốn kết thúc việc này nhanh nhất có thể liền kết luận:

"Em không mang theo sách thì cứ nói thật, đừng có học thói nói dối ".

"Thầy, em thực sự... ".

"Ra ngoài cửa lớp đứng chịu phạt cho tôi, hôm nay phải răn đe để không tái phạm ".



Châu Vũ Hinh khó tin nhìn chăm chăm vào người đứng ở trên bục giảng, giáo viên nhíu mày khó chịu nhìn cô, vì ra uy, ông ta thét:

"Còn không mau đi? ".

Cô cắn răng, hít một hơi rồi thở dài, chỉ muốn yên ổn học hành thôi cũng chẳng được, nghe theo lời cô bước ra ngoài nhưng không đứng chịu phạt mà đi mất. Thầy giáo có chút mất mặt liền viết tên của cô vào sổ đầu bài.

Khoảng chừng 15 phút sau thì Châu Vũ Hinh cùng với cô giám thị cùng nhau đi vào, thầy giáo anh văn khó chịu ra mặt, chất vấn:

"Trò đang làm cái gì thế? ".

Châu Vũ Hinh nhìn thẳng vào ông ta rồi nói:

"Sách của em bị mất, thầy không chịu giải quyết giúp còn phạt em ra ngoài đứng, vậy nên em chỉ có thể nhờ giáo viên khác giúp đỡ ".

"Bỏ quên sách ở nhà mà bây giờ còn muốn xé thêm chuyện ra ".

Không cần miêu tả cũng biết được sắc mặt của thầy dạy anh văn lúc này đen như nhọ nồi, Châu Vũ Hinh trước giờ vẫn mong muốn yên ổn mà sống, nhưng không có nghĩa khi bản thân chịu oan ức thì cô cũng sẽ ngồi yên chịu trận, cô xoay sang kể tình hình cho giám thị:

"Lúc nãy vào giờ ra chơi em có ra ngoài đến khi vào tiết mới trở lại lớp, sách anh văn ở trong ngăn bàn không thấy nữa ".



Giám thị chỉ chậm rãi đến chỗ của Vũ Hinh rồi nhìn vào trong ngăn bàn, tiếp theo đó lại đưa ánh mắt có chút thất vọng nhìn về phía của cô rồi thở dài mà nói:

"Em đến đây, xem cái này là gì ".

Châu Vũ Hinh có chút khó hiểu nhưng vẫn nghe theo tiến đến, cô có chút chấn động nhìn vào quyển sách anh văn đang nằm ở trong ngăn bàn, đôi mắt có chút khó tin, nhất thời chẳng biết nên nói gì nữa, chỉ nghe thấy thầy giáo anh văn cùng với cả lớp đang thay nhau xì xầm bàn tán, cậu thiếu niên đang ngồi ở bên cạnh bàn thì vẫn im lặng nhìn cô.

Giám thị nhìn cô bằng ánh mắt có chút phiền rồi lại lên tiếng:

"Được rồi, nếu như đã tìm thấy sách rồi thì tiếp tục học đi ".

Nói xong cô cúi đầu chào giáo viên anh văn rồi rời đi.

Kể từ hôm đó, giáo viên dạy anh văn đã xem cô như cái gai trong mắt, việc đầu tiên ông làm là ghi tên Châu Vũ Hinh vào sổ đầu bài, các bạn trong lớp vốn đã không có hảo cảm với cô càng vì chuyện này mà ở sau lưng châm chọc.

Châu Vũ Hinh mặc kệ, dù sao cô cũng chẳng có thời gian giải thích với bọn họ làm gì, tan học cô thu dọn sách vở rồi rời trường.

Đứng trước cổng căn biệt thự, cô gái nhỏ cố gắng điều chỉnh hơi thở, đưa tay lau lau mồ hôi rồi mới nhấn chuông. Đột nhiên nghe thấy âm thanh bóp còi của ô tô ở phía sau lưng, Châu Vũ Hinh có chút giật mình xoay đầu nhìn lại, chỉ thấy một chiếc xa màu đen tuyền chậm rãi ngừng lại, cô biết ý lui sang một bên để chiếc xe ấy chạy vào, Châu Vũ Hinh nhìn loáng thoáng nhìn thấy thiếu niên có gương mặt cao ngạo đang ngồi ở phía sau xe, cửa kính hơi hạ xuống, hắn vẫn luôn nhìn thẳng về phía trước nhưng ánh mắt hơi liếc nhìn về phía cô, chỉ trong vài giây lại thu về, chiếc xe nhanh chóng chạy vào khuôn viên của biệt thự, cô cũng chậm rãi đi vào.

Hắn đi xe hơi trong khi cô chạy bộ đến nơi này vậy mà hắn lại về sau cô, đại thiếu gia này chắc hẳn là đã la cà đi đâu một lúc mới về, đúng là vừa ngưỡng mộ vừa ganh tỵ.