Trong Mắt Có Kịch

Chương 196: Trương Dạng, anh giúp em đi



Trương Dạng cho Trương Mạn Đường cảm giác không an tâm nhưng rất nhanh sau đó hắn vẫn có thể dễ dàng dỗ dành cậu được. Một người dễ dàng thỏa mãn với mọi thứ như Trương Mạn Đường mà nói chỉ cần nếm một chút trái ngọt như vậy đã đủ để vui vẻ cả một ngày rồi.

Khách sạn cách Sát gia một đoạn đường không xa nhưng Trương Mạn Đường lại cố tình chỉ đường lòng vòng, Trương Dạng làm sao không nhận ra được chút tâm tư nhỏ này của cậu, chỉ là hắn vẫn an tĩnh phối hợp, dù sao hôm nay cũng không vội lắm.

Biệt thự Sát gia cách biệt rất rõ ràng so với những ngôi nhà khác, có lẽ cả Lệ Giang này cũng chỉ có ngôi biệt thự nhà họ có lối xây dựng truyền thống đến như vậy. Xe hơi của Trương Dạng dừng ở trước cánh cổng đóng kín cao cao kia, không gian trong xe cũng rơi vào sự trầm mặc.

Trương Mạn Đường khe khẽ nói: "Đến nơi rồi."

Sắc trời hôm nay vẫn âm u như vậy, không có ánh mặt trời cũng không có đám mây quá đen. Bởi vì biệt thự Sát gia được xây dựng trên một gò đất cao hơn những căn nhà khác cho nên có điểm cách xa một chút, cả đoạn đường xung quanh không có căn nhà nào được xây dựng nữa.

Trương Dạng cởi dây an toàn, xoay người qua hôn lấy Trương Mạn Đường.

"Cho tôi đánh dấu một chút được không?"

Trương Mạn Đường không để ý đến câu hỏi kia của hắn cho lắm, chỉ biết rằng hắn có hỏi mình nhưng mà hỏi cái gì thì cậu lại không biết, bởi vì bây giờ cậu đang chìm đắm trong nụ hôn bá đạo của hắn.

Trương Dạng hôn xuống cần cổ của Trương Mạn Đường, cố tình chọn nơi cổ áo không thể che dấu được mà mạnh mẽ mút lấy, vết hôn đỏ đỏ giống như những trái dâu tây dễ dàng xuất hiện. Hắn ngưng lại một chút rồi ngắm nghía tác phẩm nhỏ của mình, đáy mắt lộ lên tia hài lòng.

Đúng lúc này cánh cổng Sát gia mở ra, một chiếc xe hơi màu đen sang trọng cũng xuất hiện. Mặt đường vốn dĩ rất rộng lớn, hai chiếc xe đỗ song song cũng sẽ không ảnh hưởng nhưng chiếc xe kia lại dừng lại một chút. Trương Mạn Đường có hơi bối rối, đẩy Trương Dạng ra, Trương Dạng nhìn về phía trước, người trong xe không bước xuống mà lựa chọn lái xe đi thẳng, có lẽ không phải là một trong hai người Sát Mộc Thanh hoặc Giang Lệ Châu.

Trương Mạn Đường bối rối, vừa rồi cậu lại dùng sức đẩy Trương Dạng ra như vậy không biết hắn có tức giận hay không nữa.

"Trương Dạng..."



Trương Dạng điều chỉnh lại áo sơ mi của mình một chút rồi quay sang nhìn Trương Mạn Đường.

"Buổi tối em tham gia bữa tiệc kia đi, nhớ kỹ đừng che đi vết đánh dấu kia của tôi. Tôi muốn cho bọn họ biết em là của ai."

Trương Mạn Đường đưa tay chạm lên cần cổ mình, bây giờ cậu không nhìn thấy nơi đó nhưng có lẽ ở đấy đã xuất hiện dấu vết riêng của hắn rồi.

Trương Mạn Đường nắm lấy tay của Trương Dạng, khẽ hỏi: "Anh có muốn vào trong không?"

Trương Dạng lắc đầu: "Bây giờ tôi có việc phải đi, có thời gian tôi sẽ đến."

Trương Mạn Đường xuống xe, cậu đứng ở bên đường nhìn theo chiếc xe kia của Trương Dạng biến mất hẳn mới thở dài đi vào bên trong nhà. Bình thường vào giờ này sẽ chỉ có một mình Giang Lệ Châu ở nhà, hôm nay cũng không phải ngoại lệ. Giang Lệ Châu ngồi ngay ở phòng khách giữa đại sảnh, vừa nhìn thấy Trương Mạn Đường trở về thì nhíu mày không vui.

"Mộc Nhân, nếu như con không về cũng nên gọi điện báo cho mẹ, mẹ ở nhà rất lo lắng."

Trương Mạn Đường gật đầu, cậu cũng không muốn tranh luận với Giang Lệ Châu nhiều.

"Tôi biết rồi."

Giang Lệ Châu tinh mắt nhìn thấy trên cần cổ của Trương Mạn Đường có vài dấu đỏ lại càng không vui.

"Con đứng lại đó cho mẹ."

Trương Mạn Đường đã bước lên đến cầu thang rồi nhưng lại bị Giang lệ Châu gọi lại.

"Có chuyện gì sao?"

Giang Lệ Châu đứng dậy đi đến chỗ của Trương Mạn Đường chất vấn, đây là lần đầu tiên bà tức giận với cậu như thế.

"Mộc Nhân, rốt cuộc con thích cậu ta ở điểm gì? Cứ cho là trước đây khi con bị người xấu đưa đi, điều kiện kinh tế không có, cậu ta giúp con, nhưng bây giờ con đường đường là đại thiếu gia của Sát gia, tương lai nắm trong tay kinh tế Sát thị, con muốn cái gì có cái đó, con còn có lý do gì mà ở bên cạnh cậu ta chứ?"

Lời này của Giang Lệ Châu nghe rất chói tai, bà ta nghĩ cậu ở bên cạnh Trương Dạng là vì tiền của hắn sao, đúng là lúc trước cậu ở bên hắn vì muốn phát triển sự nghiệp như sau này ngay cả sự nghiệp cậu cũng có thể bỏ được thì biểu hiện cho hắn là điều quan trọng nhất đối với cậu.

"Có chuyện này tôi muốn chúng ta nên rõ ràng đi, lúc trước đồng ý cùng bà về Lệ Giang cũng chỉ là ở lại một thời gian mà thôi, tôi không có ý định ở lại đây mãi mãi, cũng không ham muốn tài sản của Sát gia. Giang Lệ Châu, tôi không muốn tiếp tục ở lại nữa, ở bên kia tôi còn có con trai nữa, nó rất nhớ tôi, luôn miệng nói muốn tôi về sớm một chút, tôi cũng rất muốn bỏ tất cả để quay về nhưng vì bà hết lần này đến lần khác không chịu được kích động phải nhập viện cho nên tôi vẫn luôn bị mắc kẹt ở chỗ này. Nơi này rất ngột ngạt khiến cho tôi không thể nào có thể hòa nhập thích nghi được, nơi này vốn dĩ không thuộc về tôi, bà có hiểu không?"

Giang Lệ Châu hít một hơi thật sâu, cố gắng không khiến cho bản thân mình lại rơi vào đả kích nữa.

"Con trai? Đứa bé đó không phải là con trai của con, là con của cậu ta và cô gái khác. Con lại lựa chọn người ngoài thay vì ba mẹ ruột của chính mình sao?"

Trương Mạn Đường vẫn luôn coi Trương Tu là con trai của mình, cho dù bọn họ không chảy chung một dòng máu nhưng cậu đã dành hết tâm can tình cảm của bản thân cho nhóc con, nhóc con cũng rất yêu mến cậu, như vậy đã là đủ rồi.

"Cho dù có phải hay không thì tôi vẫn cảm thấy vui vẻ thoải mái. Có điều này tôi không biết có nên nói ra hay không bởi vì tôi biết có thể nó sẽ làm tổn thương bà, nhưng tôi nghĩ có lẽ bà nên phải biết sự thật này, thời gian mà Trương Dạng và Tiểu Tu ở bên cạnh tôi còn lâu hơn bà."

Lời này có lẽ là lời nói tuyệt tình nhất mà Trương Mạn Đường từng nói với người khác, từ trước đến nay cậu thà tự để bản thân mình chịu thiệt còn hơn là dùng lời nói tổn thương người khác. Khi nói ra câu nói kia khỏi miệng, trong phút giây nào đó cậu đã nảy sinh ra cảm giác hối hận.

Không gian rơi vào trầm mặc, một cái tát đau điếng rơi trên mặt của Trương Mạn Đường. Được rồi, cậu chấp nhận cái tát này, dù sao những lời cậu vừa nói đã làm tổn thương đối phương rất nhiều. Giang Lệ Châu chịu đánh cậu lại khiến cho cậu cảm thấy thoải mái hơn đôi chút.

"Được, đi đi, coi như suốt hai mấy năm nay mẹ chưa tìm thấy con, con đi đi."

Trương Mạn Đường xoay người rời đi, cậu rất muốn quay đầu lại nhìn xem Giang Lệ Châu có biểu hiện gì khác thường hay không, nhưng mà vừa rồi cậu đã nói ra mấy lời tuyệt tình bây giờ cũng nên tuyệt tình trong cả hành động nữa, dù sao đây có lẽ là cách tốt nhất để Giang Lệ Châu chịu nhận ra sự thật này.

Lúc Trương Mạn Đường bước ra khỏi nhà cũng chẳng chú ý trời đã mưa, khi cậu đã đi khỏi con đường trên gò đất cao kia, xuất hiện ở nơi nhà dân bình thường đông đúc mới giật mình nhận ra bản thân đang đi dưới trời mưa, có rất nhiều người dân chỉ trỏ bàn tán, lại có người tốt bụng cầm ô đi bên cạnh cậu hỏi có sao không.

Trương Mạn Đường nhanh chóng đi tới một mái hiên tránh mưa. Nhìn dòng sông xanh trước mặt mà cảm thán trong lòng, Lệ Giang đúng là rất đẹp nhưng nó không thuộc về cậu. Trương Mạn Đường lấy điện thoại, trong danh bạ cũng chỉ lưu lại tên của một người duy nhất là Trương Dạng. Cậu không có bạn bè thân thiết, cũng không có họ hàng, chỉ có một mình Trương Dạng là tất cả của cậu mà thôi.

Đầu dây bên kia rất an tĩnh, giọng nói trầm khàn khiến cho người ta yên tâm.

"Sao thế?"

Trương Mạn Đường im lặng, khi cậu gặp khó khăn không giải quyết được, trong đầu cậu lại hiện ra cái tên của hắn.

"Trương Dạng, anh đến đón em được không?"

Rất nhanh đã có chiếc xe hơi dừng lại ở trước mặt của Trương Mạn Đường, người trong xe cầm theo một chiếc ô màu đen bước xuống, mở cửa ghế phụ bên cạnh để cậu ngồi vào. Hai người quay trở về khách sạn, Trương Dạng vẫn luôn không nói gì suốt cả một đường đi nhưng lại khiến cho Trương Mạn Đường cảm thấy rất ấm áp vì những hành động nhỏ kia của hắn. Ví như chuyện Trương Dạng che ô, giúp cậu mở cửa xe, hắn giúp cậu mở điều hòa sưởi ấm, nắm tay cậu suốt cả quãng đường đi. Đợi đến khi Trương Mạn Đường đã tắm xong, trên người chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm đi ra thì nghe thấy Trương Dạng đang nói chuyện điện thoại với ai đó, có lẽ vì cậu mà hắn đã bỏ lỡ công việc rồi.

Trương Mạn Đường ngoan ngoãn ngồi ở trên giường đợi Trương Dạng nói chuyện điện thoại xong rồi đi về phía mình mới lên tiếng: "Em xin lỗi, đáng lẽ ra em không nên gọi cho anh."

Trương Dạng nhàn nhạt trả lời: "Bây giờ biết sai cũng đã muộn rồi."

Trương Mạn Đường ôm lấy Trương Dạng khàn giọng nói: "Em thật sự rất ngưỡng mộ anh, có thể mạnh mẽ quyết đoán như vậy. Vừa rồi em đã nói ra những lời ở trong lòng mình với bà ấy, bà ấy đã rất tức giận, không biết có lại ảnh hưởng đến sức khỏe nữa hay không."

Trương Dạng đưa tay vuốt ve mái tóc của Trương Mạn Đường.

"Cho người khác lầm tưởng còn tàn nhẫn hơn việc em nói ra sự thật, đừng lo tôi sẽ giúp em giải quyết mọi việc."

Trương Mạn Đường nghẹn ngào, một câu nói phía sau kia của Trương Dạng khiến cho cậu thật sự an tâm, giống như đã chút hết đi mọi gánh nặng vậy.

"Trương Dạng, lát nữa anh có phải ra ngoài hay không?"

Trương Dạng cúi người, đẩy Trương Mạn Đường ngã xuống giường, giây tiếp theo có bàn tay xâm nhập phía bên dưới hai bắp đùi cậu, thuận tiện tiến vào bên trong nơi chật hẹp kia.

"Tiểu Đường Tử, em có phát hiện ra chuyện mình nghiện làm tình rồi hay không?"

Đúng là nghiện rồi, cậu chỉ có thể nghĩ ra được phương pháp an ủi nỗi buồn của mình bằng chuyện làm tình cùng Trương Dạng mà thôi. Trương Mạn Đường chủ động mở hai chân của mình ra, vòng tay ôm lấy eo của Trương Dạng, liên tục hôn lên gương mặt của hắn, thân thể khao khát được đụng chạm dày vò.

"Trương Dạng... anh giúp em đi."

Trương Dạng khàn giọng.

"Cầu xin tôi."

Trương Mạn Đường nức nở cầu xin.

"Cầu xin anh giúp em đi... ưm... Trương Dạng."

Ngón tay giữa liên tục cọ sát, đưa ra đưa vào bên trong vách thịt chật hẹp của cậu như muốn nới lỏng nơi đó ra. Tiếng nước phát ra từ nơi giao nhau giữa hai đầu lưỡi, hai cơ thể trần chuồng dính chặt lấy nhau, tiếng va chạm của da thịt dần dần xuất hiện càng ngày càng điên cuồng trong căn phòng khách sạn.