Trong Mắt Có Kịch

Chương 197: Mọi chuyện đều nghe theo anh



Màn kịch liệt vừa rồi diễn ra vô cùng sảng khoái, cuối cùng Trương Mạn Đường cũng có thể thoải mái ngủ ngon. Từ lúc cậu đến Lệ Giang tới giờ vẫn luôn không vui vẻ, mỗi ngày đều thức rất khuya ngủ rất ít, có lẽ chuyện làm tình này đúng là có công dụng khiến cho người ta giải tỏa căng thẳng tốt nhất hoặc có lẽ là vì chỉ cần nhìn thấy Trương Dạng là cậu có thể ngủ ngon rồi.

Trương Mạn Đường có điện thoại, Trương Dạng nhìn dãy số lạ trên màn hình kia cũng có thể đoán ra người gọi tới là ai, hắn cầm điện thoại đi đến phía cửa sổ nghe máy.

"Mộc Nhân, con đang ở đâu thế, vừa rồi mẹ con có hơi nặng lời, con đừng để trong lòng."

Người phía bên kia đầu dây là Sát Mộc Thanh, trong mắt hắn Sát Mộc Thanh là người khá bình tĩnh, ông ta cũng không phải là người không nói lý như Giang Lệ Châu.

"Bà ấy rất hối hận đã đánh con, con quay về chúng ta bình tĩnh nói chuyện có được không?"

Trương Dạng nhíu mày, chẳng trách giọng nói của Trương Mạn Đường khi gọi hắn tới lại nghẹn ngào như vậy, thì ra cậu đã có một cuộc tranh cãi với Giang Lệ Châu.

"Mộc Nhân, con vẫn đang nghe máy có đúng không?"

Trương Dạng nhàn nhạt lên tiếng: "Ngài Sát, bây giờ có rảnh hay không? Hay là chúng ta hẹn gặp mặt nói chuyện đi."

Sát Mộc Thanh cũng không ngờ người bên kia đầu dây là Trương Dạng, ông im lặng vài giây rồi cũng đồng ý. Trương Dạng không có ý định đi xa, hắn hẹn Sát Mộc Thanh tới khách sạn này, bên dưới tầng 1 của khách sạn là một tiệm cà phê khá tiện lợi, rất yên tĩnh cũng không quá đông đúc.

Sát Mộc Thanh đã phát hiện ra người mà Sát Mộc Dân bán cổ phần là Trương Dạng, ông biết người đàn ông trước mặt này không có hứng thú với sản nghiệp của Sát thị, nói gì thì nói Trương thị vốn là công ty bất động sản lớn nhất cả nước, so với một Sát thị nhỏ bé đúng là không có liên quan gì.

"Mộc Nhân thế nào rồi?" Sát Mộc Thanh ngồi xuống ghế đối diện, lên tiếng hỏi.

Trương Dạng trả lời: "Không tốt lắm, có vẻ như thời gian em ấy ở lại chỗ hai người không mấy vui vẻ."

Sát Mộc Thanh nhíu mày, thật ra ông chỉ có ý định tìm con trai trở về, không hề có ý định muốn con trai phải kế thừa sản nghiệp, nhưng mà Giang Lệ Châu thì không muốn như vậy, bà luôn muốn mang tất cả những thứ tốt nhất cho cậu mà không biết rằng cậu căn bản không cần những thứ đó.

"Chuyện cổ phần, rốt cuộc cậu có mục đích gì?" Sát Mộc Thanh hỏi đến chuyện cổ phần của công ty.

Trương Dạng cũng không bất ngờ gì chuyện ông đã biết, dù sao thì Sát thị cũng là do Sát Mộc Thanh điều hành, làm gì có chuyện ông không biết một số cổ đông trong công ty đã thay tên đổi chủ chứ.

"Chỉ là đề phòng bất trắc mà thôi, hai người nếu như cứ kiên quyết giữ người vậy thì sản nghiệp mấy chục năm này của Sát thị và cả người cũng không còn. Nếu như hai người chịu thả người, coi như số cổ phần kia tôi tặng cho em ấy, dù sao đều là người một nhà cũng không cần phải chịu thiệt thòi gì."

Sát Mộc Thanh biết khả năng của Trương Dạng, những lời hắn nói đúng là sẽ có khả năng thực hiện được. Sát thị là tâm huyết mới đời của Sát gia, ông không thể dễ dàng buông bỏ, huống chi con trai của ông cũng không có ý định sẽ ở lại, nếu như ông cố muốn giữ lấy cả hai, kết cục cuối cùng sẽ là mất tất cả.

"Tôi hiểu rồi, chỉ là cậu để cho Mộc Nhân về nhà thêm vài ngày nữa, tôi sẽ có cách khuyên nhủ Lệ Châu."

Trương Dạng không đồng ý, hắn để cho Trương Mạn Đường ở lại đây lâu như vậy rồi, thời gian này cũng thừa sức để khuyên nhủ nhưng cuối cùng cứ dây dưa lằng nhằng mãi.

"Không cần vài ngày, chỉ trong tối nay thôi, tối nay tôi sẽ đưa em ấy về. Dù sao thì mọi chuyện cũng rất đơn giản, nói vài câu là được rồi, ngày mai chúng tôi sẽ quay trở về thành phố."

Sát Mộc Thanh giật mình.

"Buổi tối hôm nay không được, Sát gia có tiệc toàn gia."

Trương Dạng dứt khoát, thái độ của hắn như muốn nói nếu như không phải tối nay thì sẽ không có bất cứ cơ hội nào nữa.

"Ông có thể lựa chọn hủy bỏ, Tiểu Đường Tử quan trọng hay là bữa tiệc toàn gia đó quan trọng, ông tự mình lựa chọn đi."

Khi Trương Mạn Đường tỉnh dậy đã là đầu giờ chiều, Trương Dạng đang ngồi trên một chiếc ghế đệm đánh máy tính, người đàn ông này vẫn luôn bị công việc cuốn lấy, mà dáng vẻ nghiêm túc kia của hắn thật sự là rất đẹp.

Trương Mạn Đường si mê ngắm nhìn Trương Dạng, cậu không có ý định phá vỡ sự tập trung kia nhưng người đàn ông này giống như là thần thánh vậy, không cần nhìn qua cũng biết cậu đã tỉnh.

"Em đói chưa?"

Trương Mạn Đường thoáng bất ngờ, cậu xoay người cầm lấy áo choàng tắm bên cạnh khoác lên người rồi đi về phía hắn nhìn thử một chút, nếu như ở khoảng cách này mà không quay đầu nhìn qua thì căn bản không thể thấy được người nằm trên giường.

"Sau anh biết em tỉnh rồi?"

Trương Dạng đặt máy tính lên bàn, kéo Trương Mạn Đường ngồi lên đùi mình.

"Ánh mắt của em quá dâm, như muốn đốt cháy tôi vậy."

Trương Dạng lại nói lời xấu xa nữa rồi, cậu xấu hổ đỏ mặt né tránh.

"Không phải vậy, em chỉ là muốn nhìn dáng vẻ khi làm việc của anh thôi."

Trương Dạng chỉ về phía màn hình máy tính.

"Tôi đặt vé máy bay rồi, 2 vé, chuyến 9 giờ sáng ngày mai."

Trương Mạn Đường nghe thấy vậy thì vừa mừng lại vừa lo, cuối cùng cậu cũng được đón về nhà nhưng mà cậu có nên nói với Giang Lệ Châu một tiếng hay không đây.

Trương Dạng nhìn ra được tâm tư của Trương Mạn Đường.

"Tối nay tôi đưa em về Sát gia, nhân tiện chào hỏi."

Trương Mạn Đường lúng túng, ngón tay không tự chủ được mà vẽ vòng tròn trên đùi.

"Nhưng mà Giang Lệ Châu đã nói em không cần về đó nữa, hay là thôi đi."

Trương Dạng hỏi lại: "Em thật sự muốn thôi sao?"

Trương Mạn Đường không thể quyết định được, cậu vừa muốn quay về đó nói vài câu lại vừa không muốn.

Trương Dạng nắm lấy bàn tay đang vì gấp gáp mà vẽ loạn trên đùi cậu kia khẽ nói: "Về đó nghe theo những lời tôi nói là được. Tôi sẽ có cách đưa em rời đi mà bọn họ không phản đối."

Trương Mạn Đường chỉ cần một lời nói đó của Trương Dạng thôi là cậu đã yên tâm rồi bởi vì người đàn ông này nói được sẽ làm được, cậu tin tưởng vào hắn.

"Vâng, mọi chuyện đều nghe theo anh."

Lại nói đến Sát gia ở phía bên này, sau khi Giang Lệ Châu ra tay đánh đuổi Trương Mạn Đường đi đã rất hối hận, dù sao đây cũng là đứa con duy nhất của bà, mỗi ngày bà đều luôn nhớ nhung tìm kiếm cậu, khó khăn lắm mới tìm được cậu trở về, bà không muốn lại mất cậu nữa.

Sát Mộc Thanh sau khi nói chuyện xong với Trương Dạng thì lập tức quay trở về Sát gia, tiếng xe hơi quen thuộc vừa xuất hiện ở bên ngoài, Giang Lệ Châu đã nhanh chóng chạy ra xem.

"Mộc Thanh, sao rồi? Mộc Nhân có sao không? Nó sẽ không tức giận chứ?"

Từ khi Trương Mạn Đường trở về, Sát Mộc Thanh luôn cảm thấy rất khó xử và phiền não, không phải vì ở phía cậu mà là vì ở phía Giang Lệ Châu. Người ở trong Sát gia này đều biết tình hình sức khỏe của bà không tốt nên trên dưới không ai dám làm trái ý bà, dẫn đến tính cách của Giang Lệ Châu cũng càng ngày càng thay đổi.

Sát Mộc Thanh đỡ Giang Lệ Châu ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách.

"Lệ Châu, có chuyện này tôi phải nói với bà. Bà cũng nên nhìn thoáng ra hơn một chút, tối nay Mộc Nhân sẽ quay về."

Giang Lệ Châu nghe thấy con trai chịu trở về thì vui mừng.

"Về là tốt rồi, về là tốt rồi, lúc đó tôi rất xúc động, tôi không cố ý đánh nó đâu."

Sát Mộc Thanh vỗ vỗ bàn tay của bà.

"Cậu ta cũng sẽ tới."

Giang Lệ Châu nghe thấy chuyện Trương Dạng sẽ tới thì tắt nụ cười, nói gì thì nói bà cũng chỉ có một đứa con trai mà thôi, bà không muốn con trai của mình thích đàn ông.

"Ngày mai cậu ta và Mộc Nhân sẽ quay về thành phố, hôm nay có lẽ là đến để chào tạm biệt chúng ta. Bà yên tâm, cậu ta không cấm chúng ta gặp lại Mộc Nhân, sau này nếu như bà nhớ nó có thể tới đó thăm con trai, tôi tin chắc Mộc Nhân cũng sẽ chào đón bà."

Giang Lệ Châu nhìn chằm chằm Sát Mộc Thanh, dáng vẻ vô cùng bất ngờ.

"Ông nói gì vậy? Chẳng lẽ ông không muốn con trai ở lại hay sao? Tại sao lại để nó đi chứ. Sau này Sát thị sẽ giao cho ai đây? Chúng ta cũng chỉ có một đứa con trai này mà thôi."

Sát Mộc Thanh giữ lấy bờ vai run rẩy của Giang Lệ Châu, dùng giọng nói trầm ổn cố gắng nói cho bà hiểu.

"Không phải tôi không muốn mà là Mộc Nhân không muốn, nó một lòng chỉ muốn quay về bên cạnh cậu ta mà thôi. Chúng ta không có gì đấu lại cậu ta được, từ kinh tế đến tình cảm cũng không bằng cậu ta, có muốn giữ Mộc Nhân ở lại cũng không có khả năng nữa. Sát thị sau này để cho Mộc Dân đi, đứa bé này mấy năm nay vẫn luôn cố gắng, cho dù chúng ta có nghiêm khắc như thế nào nó vẫn rất hiếu thảo, bí mật kia mãi mãi đừng nói ra là được."

Giang Lê Châu đỏ hoe hai mắt, giọng nói nghẹn ngào lớn tiếng khiến cho người làm trong nhà cũng xôn xao đứng ở một bên xem thử.

"Tôi chỉ có một đứa con là Mộc Nhân mà thôi."

Sát Mộc Thanh liếc nhìn người làm xung quanh, nhanh chóng đưa mắt ra hiệu cho quản gia ý nói mọi người đi ra ngoài, không được phép ở lại nghe chuyện. Quản gia hiểu ý, vội đuổi nhóm người làm kia ra bên ngoài vườn, để lại không gian yên tĩnh cho hai vợ chồng Sát gia.

"Mộc Nhân vẫn là con của chúng ta, chẳng phải nó đã chịu nhận chúng ta rồi hay sao, chỉ là nó không ở cạnh chúng ta mà thôi. Nếu không năm tới chúng ta mở thêm chi nhánh ở thủ đô, sau đó chuyển lên đó, khi nào bà nhớ nó thì có thể đến thăm."

Giang Lệ Châu cảm nhận được cảm giác bản thân mình sắp phải xa người mà bà yêu thương nhất, nước mắt liên tục rơi xuống.

"Đừng, đừng để Mộc Nhân rời đi có được không, khó khăn lắm tôi mới tìm được nó, nếu như nó lại đi nữa thì tôi cũng không muốn sống nữa."

Sát Mộc Thanh im lặng, đợi cho Giang Lệ Châu lấy lại bình tĩnh mới nói tiếp: "Bà luôn chỉ quan tâm đến Mộc Nhân, bà có biết mấy năm nay tôi đã khổ sở như thế nào, Mộc Dân đã khổ sở như thế nào hay không? Tôi biết Sát gia có lỗi với bà, mấy năm nay tôi đã cố gắng bù đắp cho bà. Bà có từng để ý xem Mộc Dân đã bị bà làm tổn thương thế nào hay không, nếu như Mộc Dân cũng giống như Mộc Nhân thì sao, ba mẹ của nó đã tìm tới rồi, tôi không muốn lại phải mất đi một đứa con trai nữa."