Trong Mắt Có Kịch

Chương 3: Em nên mua bao nhiêu



Trương Mạn Đường rất nghiêm túc lắng nghe, nhưng mà những thông tin cậu nghe được từ Kiều Phương hình như lại không hữu ích gì cho lắm, cậu vẫn không biết tên người này, không biết hắn bao nhiêu tuổi, hắn thích kiểu tình nhân như thế nào?.

Dương Hà ở phía sau hơi nóng mắt, kéo Kiều Phương lại hỏi:

"Chị Phương, chẳng phải nói giới thiệu Trương tổng cho em sao? Bây giờ sao lại thành cậu ta rồi?"

Kiều Phương là người quản lý đã nhiều năm, liếc mắt một cái là biết Dương Hà đang ghen tỵ, chỉ có thể nghiêm khắc nhắc nhở:

"Dương Hà, cậu đừng quên vừa mới rồi tôi đã đưa cậu tới ra mắt với Trương tổng, là do cậu không biết tự nắm bắt cơ hội. Bây giờ Trương tổng thích Tiểu Đường, cậu không được tỏ thái độ!"

Hắn vừa đi vào trong nói chuyện với Tiểu Tu, nhân tiện nói thư ký đưa Tiểu Tu về nhà trước, lúc quay qua đã nhìn thấy cậu đang bị kéo vào một góc cùng người quản lý nói chuyện. Xem dáng vẻ nghiêm túc tập trung lắng nghe kia của cậu, hắn tự động khẽ nở một nụ cười, có lẽ quản lý đang nhắc nhở cậu chuyện của hắn.

Hắn chậm rãi bước đến phía của cậu, thản nhiên hỏi:

"Em xong chưa?"

Trương Mạn Đường hơi giật mình, quay lại phía sau nhìn kim chủ. Cậu gật đầu với hắn rồi hướng Kiều Phương nói:

"Chị Phương, em về trước nhé"

Kiều Phương gật đầu cười:

"Được, cậu cứ về trước đi, nhớ cảm ơn Trương tổng vì đã đưa cậu về nha"

Trương Mạn Đường xoay người, mới chỉ bước được hai bước thì lại có một giọng nói ở phía sau gọi cậu:

"Tiểu Đường, cậu về sớm vậy sao? Chị Phương còn định giới thiệu cậu cho Đỗ tổng"

Là giọng của Dương Hà, Dương Hà nhất định là cố tình muốn phá cậu, nếu không vì sao thấy cậu đi cùng với Trương tổng rồi lại còn nói như vậy, không thể nào có chuyện cậu ta không biết lời này không nên nói ra tại hoàn cảnh này được.

Trương Mạn Đường dừng bước, ngẩng đầu lén lút nhìn người đàn ông bên cạnh, gương mặt của hắn vẫn không biểu hiện cảm xúc gì, chỉ có điều lúc này hắn cũng dừng lại, quay sang cúi đầu hỏi cậu:

"Là Đỗ tổng nào? Em còn có việc sao?"

Là Đỗ tổng nào? Cậu thật sự không biết là Đỗ tổng nào, lúc đến đây Kiểu Phương chỉ chăm lo cho Dương Hà, căn bản không nhắc đến chuyện Đỗ tổng gì đó với cậu:

"Em... không biết"

Kiều Phương liếc mắt sắc lạnh cảnh cáo Dương Hà, Dương Hạ bị nhìn tới thì cũng chột dạ cúi đầu ngậm miệng lại, dù sao cậu vẫn còn muốn nhờ vào Kiều Phương đi tìm kim chủ, không nên làm trái ý cô ta.

Kiều Phương nhanh chóng bước tới chỗ của Trương Mạn Đường giải vây, cô ấy mỉm cười hướng người đàn ông trước mặt nói:

"Là Dương Hà nhớ nhầm rồi, Đỗ tổng là tôi định mang cậu ta đi giới thiệu, không phải là Tiểu Đường"

Hắn ừ một tiếng, kế tiếp xoay người bước đi:

"Vậy đi thôi"

Trái tim của Trương Mạn Đường đập thình thịch, chỉ sợ đánh mất kim chủ này, may mắn kim chủ là người có tính cách ôn hòa, không để ý đến những chuyện kia.

Bọn họ tiến vào trong thang máy, thang máy sáu mặt xung quanh đều là kính, ngẩng đầu lên hay cúi đầu xuống cũng có thể thấy được bóng dáng của kim chủ. Hắn hỏi cậu:

"Em ở một mình hay là cùng với bạn?"

Trương Mạn Đường nghe thấy hắn hỏi thì nhanh chóng trả lời:

"Em ở một mình"

Kim chủ:

"Ừ"

Trương Mạn Đường cảm thấy kim chủ là một người thâm tàng bất lộ, ngay cả một tiếng ừ kia cũng thật sự rất khó đoán, là do cậu suy nghĩ nhiều hay là do hắn luôn muốn người khác đoán ý mình đây.

Dưới sảnh của tòa nhà có một chiếc Rolls-Royce màu đen bóng nổi bật, một nhân viên mở cửa xe bước ra đưa chìa khóa cho hắn. Trương Mạn Đường là đàn ông, đối với xe cộ cũng có niềm đam mê nhất định, vừa nhìn qua kiểu dáng của chiếc xe này, đảm bảo giá của nó không dưới 20 triệu USD.

Chiếc Rolls-Royce có vẻ bề ngoài giống như chủ nhân của nó vậy, mạnh mẽ, kiêu ngạo, cứng cáp còn có thể dùng từ xa hoa để hình dung. Người đàn ông có một hành động vô cùng lịch thiệp, hắn giúp cậu mở cửa xe phía trước, rồi mới vòng qua bên cạnh phía ghế lái kia ngồi vào, hắn là muốn nói cậu có thể ngồi trên ghế lái phụ cạnh hắn hay sao.

Trương Mạn Đường chậm rãi ngồi vào ghế, cậu phát hiện ra khung động cơ bên trong, dưới sàn đều được bọc bằng gỗ nâu bóng loáng. Loại gỗ bóng như vậy nhất định sẽ rất đắt, hơn nữa trong xe còn có mùi hương của gỗ vô cùng dễ chịu.

Chiếc xe khởi động rất nhẹ nhàng, cảm giác giống như cánh buồm trên thuyền vậy, êm ái, tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức khiến cho không khí trong xe cũng trở nên ngượng ngùng, hoặc là chỉ có một mình cậu đang chạy vòng quanh trong cái vòng tròn ngượng ngùng này.

"Nhà em có đồ hay chưa?" Giọng nói trầm khàn nam tính là tiêu chuẩn của đàn ông thủ đô cất lên.

Trương Mạn Đường không biết hắn có ý gì nữa, hắn hỏi nhà cậu có đủ đồ hay chưa? Rốt cuộc là đồ gì? Người đàn ông này thật sự khiến cậu rất khó hiểu:

"Em ở một mình, cũng có nấu ăn, về cơ bản đều đầy đủ đồ"

Trên đường có đèn đỏ sáu mươi giây, hắn dừng xe, một tay đặt trên vô lăng, một tay nắm lấy tay của cậu, quay sang nhìn cậu hỏi:

"Ý của tôi là những thứ cần dùng cho đêm nay"

Ánh mắt kia của kim chủ rất ám muội, hơn nữa con ngươi màu đen giống như màn đêm kia cũng thâm sâu khôn lường. Trương Mạn Đường hơi mất tự nhiên, nhưng cũng không thu tay về, thì ra kim chủ hỏi đến chuyện kia:

"Nhà của em, không có những thứ đó"

Hắn khẽ nở nụ cười, Trương Mạn Đường nhìn thấy hắn cười, người đàn ông này cười lên khiến cho cậu có cảm giác dễ chịu hơn một chút. Nhưng mà hắn cười như vậy là đang vui vẻ, hay là đang chê cười cậu đây? Nụ cười kia thật nhanh đã kết thúc, khiến cho đầu óc chậm chạp của cậu chưa kịp nắm rõ được ẩn ý của kim chủ.

Chiếc xe dừng lại ở bên cạnh một siêu thị tiện lợi, hắn lấy ra ví tiền, đưa cho cậu một tấm thẻ đen, đây là loại thẻ ngân hàng dành cho người siêu giàu có, cậu chỉ từng nghe qua chứ chưa từng được tận mắt nhìn thấy, bây giờ còn được cầm như vậy:

"Em vào trong, mua đồ đi, chọn loại theo sở thích của em, tôi ở bên ngoài đợi"

Trương Mạn Đường ngượng ngùng cầm lấy chiếc thẻ kia, nhanh chóng mở cửa xe bước vào trong siêu thị. Siêu thị tiện lợi này cùng không nhỏ, tìm những món đồ kia cũng không dễ dàng, nhưng mà cậu lại không có mặt mũi nào đi hỏi nhân viên bán hàng, bởi vì xung quanh đều là các cô gái trẻ. Trương Mạn Đường lòng nóng như lửa đốt, lại sợ kim chủ ở bên ngoài đợi lâu sốt ruột sẽ không vui, định quay đi tìm nhân viên bán hàng thì cuối cùng cũng tìm được thứ cần tìm.

Trên kệ trưng bày rất nhiều thứ, dáng vẻ hình thù khác nhau, mùi hương cũng đa dạng. Kim chủ sẽ thích loại hương vị gì? Trên người hắn có mùi gỗ, trong xe của hắn cũng bọc gỗ, có lẽ hắn thích mùi hương gỗ. Trương Mạn Đường chọn lấy một tuýp nhỏ nhất mùi trầm hương, dáng vẻ lén lút bước thật nhanh đến quầy thu ngân tính tiền. Khi cô gái ở quầy thu ngân thấy dáng vẻ ngượng ngùng của cậu còn nhịn không được nhìn nhiều hơn một chút, đến khi thấy được cậu cầm chiếc thẻ đen thanh toán thì triệt để câm nín toàn tập luôn.

Trương Mạn Đường thanh toán xong thì nhanh chóng mở cửa xe ngồi vào trong, có lẽ gió ở bên ngoài thổi lớn, cũng có lẽ cậu đang cầm trên tay một đồ vật mà trước nay cậu chưa từng cầm qua cho nên gương mặt lúc này đều hồng một mảng.

Hắn vừa rồi ở trong xe quan sát Trương Mạn Đường thấy được dáng vẻ lúng túng đáng yêu của cậu cũng phải mỉm cười, vật nhỏ ngoan ngoãn này ngoan đến mức khiến cho hắn muốn trêu chọc một phen.

"Mua được rồi sao? Là loại gì?"

Trương Mạn Đường mở túi bóng, bên trong là một tuýp nhỏ được đựng trong hộp giấy, còn có cả tờ hóa đơn đưa cho kim chủ nhìn:

"Em mua trầm hương"

Hắn gật đầu ừ một tiếng;

"Chỉ mua một tuýp nhỏ thôi sao? Bên trong không có loại to hơn?"

Trương Mạn Đường nghe vậy thì xấu hổ, một tuýp nhỏ chẳng lẽ sẽ không đủ dùng sao? Cậu từ trước đến nay chưa từng làm chuyện đó cho nên không biết, chính vì vậy lúc này ngây ngô hỏi lại hắn:

"Một tuýp này không đủ dùng sao?"

Hắn im lặng, không gian trầm mặc bao trùm trong chiếc xe đắt tiền. Trương Mạn Đường cảm thấy xong rồi, hay là câu hỏi này đụng chạm đến vấn đề đàn ông của kim chủ, khiến cho kim chủ tức giận rồi.

"Em vào trong mua thêm đi, có loại to thì mua loại to"

Trương Mạn Đường quẫn bách, còn phải mua thêm nữa, như vậy phải mua bao nhiêu mới có thể đủ đây, cậu không có kinh nghiệm trong chuyện đó, cũng không biết kim chủ muốn dùng bao nhiêu, cuối cùng ngốc nghếch hỏi hắn:

"Em nên mua bao nhiêu mới đủ?"

Kim chủ im lặng, Trương Mạn Đường nóng bừng cả mặt, cuối cùng kim chủ dùng giọng nói đàn ông nam tính thủ đô của mình đáp:

"Có loại to thì mua số lượng 10, còn nếu có nhỏ thì mua 20"

Trương Mạn Đường trong lòng khiếp sợ, mua nhiều như vậy sao, số lượng đó sẽ dùng hết trong một buổi tối sao. Cậu lí nhí đáp lại:

"Em phải mua nhiều như vậy sao?"

Kim chủ ừ một tiếng, trong ánh mắt có ý cười, cậu trong khoảnh khắc đó còn nghĩ kim chủ trêu chọc mình, nhưng mà kim chủ là người lớn, hơn nữa dáng vẻ bề ngoài của hắn hình như không phải là người thích đùa. Trương Mạn Đường không dám đùa với kim chủ, chỉ có thể mở cửa xe bước xuống một lần nữa, đi vào trong siêu thị, một đường thẳng tắp đến kệ bán thứ đồ kia, mắt thấy bên cạnh có giỏ đựng đồ cũng nhanh nhẹn cầm lấy, trực tiếp bỏ vào trong giỏ đồ 10 tuýp lớn mùi trầm hương đi ra quầy thu ngân thanh toán.

Nhân viên thu ngân thấy chàng trai có thẻ đen quay lại mua đồ thì nhận ra ngay, nhưng mà lần này cậu mua đến tận 10 tuýp lớn về để làm gì vậy, có phải muốn mua về bán lại hay không, chắc là không phải rồi, người có thẻ đen quyền lực còn cần chút tiền lời này hay sao.

"Xin hỏi, anh còn muốn mua thêm gì nữa không?"

Trương Mạn Đường lắc đầu, gương mặt ửng hồng đáp:

"Không, phiền cô thanh toán giúp tôi"

Cậu nhìn thấy ánh mắt của cô gái thu ngân kia tràn ngập tia khó hiểu, một người vào trong siêu thị hai lần liên tiếp chỉ để mua thứ đó, lần đầu bước vào chỉ mua một tuýp nhỏ, lần thứ hai trở vào mua nhiều gấp mười lần, có một khách hàng như thế không bị suy xét mới là lạ.

Trương Mạn Đường mặc áo vest lớn hơn hai size, ôm theo túi bóng trong tay bước ra khỏi siêu thị. Cơn gió thổi tới khiến cho mái tóc cậu khẽ lay động, lại nhìn đến gương mặt nhỏ nhắn ngọt ngào đúng chuẩn mỹ nam nhà bên đang ngượng ngùng kia, thật khiến cho người đàn ông ngồi trong xe không thể rời mắt được. Trong lòng hắn thầm nghĩ thật đáng yêu, thật sự vào trong siêu thị để mua 10 tuýp lớn mùi trầm hương