Trong Mắt Có Kịch

Chương 4: Chúng ta vào việc



Chiếc xe sang trọng một lần nữa theo sự chỉ dẫn của Trương Mạn Đường mà rời đi. Khu nhà cậu ở cách nơi này cũng gần mười lăm cây số, buổi tối lái xe không đi nhanh, khoảng 30 phút mới trở về đến nhà.

Cậu sống trong một khu tập thể cao 10 tầng lầu đã xuống cấp, tường ở bên ngoài được quét vôi tạm bợ, có chỗ còn bong tróc theo thời gian, nhìn thấy rõ lỗ của viên gạch bên trong. Nơi này có một cột đèn, nhưng vài tháng trước đó đã cháy bóng rồi, cũng không ai có ý định thay, xung quanh yên tĩnh vắng vẻ, có cảm giác không mấy an toàn.

Kim chủ đỗ xe trước khu nhà tập thể này, ánh mắt quan sát xung quanh một chút. Trương Mạn Đường xấu hổ, kim chủ cao cao tại thượng hẳn là đối với ngôi nhà đổ nát này không muốn bước vào. Trương Mạn Đường quay sang nhìn hắn, nhỏ giọng nói:

"Hay là về nhà của ngài đi"

Nói đến đây Trương Mạn Đường lại cảm thấy không đúng, cậu nói về nhà của hắn, có thể sẽ bị hắn cho là đòi hỏi quá trớn hay không. Trước đây cậu từng nghe Kiều Phương nói, sẽ có rất ít kim chủ đưa tình nhân về nhà qua đêm:

"Không đúng, hay là đến khách sạn cũng được"

Hắn nhìn chằm chằm Trương Mạn Đường, vật nhỏ này từ lúc gặp hắn luôn cố gắng làm ra dáng vẻ cẩn thận, nhưng mà từ đầu đến cuối đều bị chính sự cẩn thận đó làm cho luống cuống rồi:

"Nhà tôi có trẻ nhỏ sẽ không tiện, đã đến nhà em rồi thì vào thôi"

Hắn mở cửa xe bước xuống, Trương Mạn Đường cũng hít một hơi thật sâu, cầm theo túi bóng có chứa 10 tuýp lớn kia xuống xe.

Căn phòng cậu thuê ở tầng sáu, từ tầng một đến tầng ba còn có ánh đèn lờ mờ, nhưng từ tầng ba trở lên bóng đèn đều cháy hết cả, không ai chịu thay, cũng không có thang máy, chỉ có thể đi cầu thang bộ.

Bây giờ là hơn mười một giờ đêm, mùa đông nên mọi người đều đóng cửa đi ngủ rất sớm, từng bậc cầu thang cũ kỹ nối liền dài muôn thuở. Trương Mạn Đường một tay xách theo túi bóng, một tay mở điện thoại soi đèn đi ở phía trước, kim chủ chậm rãi ở phía sau đi theo cậu.

"Nhà của em ở tầng mấy?"

Kim chủ mệt rồi sao? Mới chỉ đi được bốn tầng mà thôi, còn hai tầng nữa mới đến nhà cậu:

"Nhà của em ở tầng sáu, ngài cố gắng một chút, sắp đến nơi rồi"

Người đàn ông đi ở phía sau không nói gì, chỉ có tiếng bước chân vang vọng suốt cả hành lang. Trương Mạn Đường cảm thấy trong lòng nặng trĩu nhiều lo lắng, lo sợ bản thân cậu là người không nhanh nhẹn, không biết đoán ý kim chủ, không biết chiều lòng hắn. Cũng lo sợ sắp đến nhà rồi, trên tay xách túi bóng cũng nặng nề hơn, một lát nữa khả năng cao sẽ xảy ra chuyện đó.

Cuối cùng cũng lên đến tầng sáu, Trương Mạn Đường thò tay vào trong túi áo, phát hiện túi áo rộng hơn bình thường thì giật mình, cậu vẫn còn đang mặc áo của kim chủ, áo của cậu còn để trong xe của Kiều Phương.

Người ở phía sau nhìn thấy dáng vẻ loay hoay túng quẫn của Trương Mạn Đường lại hỏi:

"Em quên chìa khóa rồi sao?"

Trương Mạn Đường quay lại phía sau, dáng vẻ hối lỗi nhìn hắn:

"Em để chìa khóa trong áo khoác, áo khoác của em lại để trong xe của người quản lý rồi"

Hắn im lặng, tiến về phía trước, đưa tay chạm vào cánh cửa gỗ đã cũ kia đẩy nhẹ một cái, kết quả cánh cửa phát ra một tiếng kẽo kẹt, cứ như vậy tự động mở ra. Trương Mạn Đường cũng giật mình, miệng mở lớn, cậu lại đi ra khỏi nhà quên khóa cửa.

Trương Mạn Đường đưa tay về phía sau gãi đầu:

"Ngài vào đi"

Trương Mạn Đường bật đèn, căn phòng theo đó cũng sáng bừng. Cậu xoay người đóng cửa lại, nhìn thấy kim chủ vẫn đứng ở đó quan sát chưa chịu vào trong.

Căn phòng rất nhỏ, thiết kế theo không gian mở, không phân chia từng phòng. Đứng ở ngoài cửa đều có thể nhìn thấy được phòng khách, nhà bếp, phòng ngủ, còn có một ban công nhỏ ngoài trời. Trong phòng có một mùi hương rất dễ chịu, là mùi sả chanh có tác dụng thư thái tinh thần. Nhìn cách bố trí mọi đồ vật, hắn có thể biết được chủ nhân của căn nhà là người rất có tố chất nghệ sĩ, từng ngóc ngách trong căn phòng đều được sắp xếp gọn gàng hợp lý khiến cho không gian nhỏ hẹp trở thành một căn phòng ấm cúng.

"Nhà của em hơi nhỏ" Trương Mạn Đường thấp giọng nói, ý muốn hắn đi vào trong.

Kim chủ gật đầu, cởi giày da bóng loáng trên chân tiến vào. Trương Mạn Đường liếc nhìn qua, tình cờ phát hiện là giày ngoại cỡ, size 45. Trước đây cậu từng đọc một bài viết nói rằng tỷ lệ của bàn chân nam giới sẽ tương đương với nơi đó của họ. Trương Mạn Đường hơi lo sợ, nhưng rất nhanh lắc đầu đi theo phía sau kim chủ tiến vào phòng bếp, rót cho hắn một ly nước ấm.

Nhưng mà có tiếng bước chân đang tới gần, cậu cảm nhận được hơi thở cùng độ ấm trên người của đối phương. Kim chủ đang ở phía sau cậu, đứng rất gần, gần đến mức lưng cậu đã chạm vào ngực hắn. Trương Mạn Đường đặt ly nước vừa rót xong xuống dưới, một giọng đàn ông trầm khàn nóng bỏng cất lên:

"Tôi thích thiết kế căn nhà này, đều do em tự mình trang trí sao?"

Trong lòng Trương Mạn Đường gấp gáp kinh khủng, trái tim ở lồng ngực cũng bụp bụp đập liên hồi đến mức tai cậu hình như cũng nghe rất rõ tiếng tim đập của chính mình:

"Vâng"

Trên mông cậu, cảm giác được vật cứng nóng đang cọ tới, đều là đàn ông với nhau cậu đương nhiên biết đó là thứ gì, nhưng mà kích thước kia khiến cho cậu mơ hồ liên tưởng ra được nơi đó, rất lớn, thật sự rất lớn.

Hắn cúi đầu, thấp giọng thổi khí bên tai cậu, giọng nói nam tính mang theo tia dục vọng rõ ràng:

"Chúng ta vào việc thôi"

Chúng ta vào việc thôi? Cậu nên làm việc gì lúc này đây, thật sự rất lóng ngóng. Kim chủ ở phía sau cởi áo măng tô trên người cậu bỏ xuống sàn nhà, động tác chậm chạp khiến cho cậu càng thêm phần lo lắng.

Một ngón tay to lớn ở phía sau đường cạp quần giữa hai mông cậu bắt đầu di chuyển, nơi đó bị rách, cho nên xúc cảm khi ngón tay kia chạm vào quần lót của cậu vô cùng rõ ràng.

"Xoạt"

Tiếng xé chỉ xuất hiện trong căn phòng nhỏ, Trương Mạn Đường hoảng hốt không dám quay đầu lại, kim chủ ôn hòa điềm tĩnh chẳng hiểu sao đột nhiên lại mạnh tay như vậy, hắn vừa rồi mới dùng hai tay xé quần của cậu, không cần nhìn lại cũng biết chiếc quần này hỏng rồi, còn bị rách rất to, rách đến tận bắp đùi phía dưới.

Trương Mạn Đường bị người phía sau dùng sức xoay người cậu lại, đối diện với ánh mắt thâm sâu như màn đêm bao la của hắn, khiến cho cậu không có can đảm nhìn thẳng. Mới chỉ kịp cúi đầu, thì bàn tay hắn đã nâng cằm cậu lên, đặt ở trên môi cậu một nụ hôn ướt át. Đầu lưỡi của hắn không khó khăn gì có thể tiến vào trong khoang miệng cậu, dẫn dắt cậu đi theo nhịp độ của hắn.

Hắn một tay ở phía sau mông cậu xoa nắn, một tay to lớn mở khuy quần của cậu, tiến vào bên trong quần lót cậu, nắm lấy vật nam tính run rẩy kia. Trương Mạn Đường lần đầu tiên bị như vậy, động tác thật lóng ngóng, tay chân cũng không biết phải phối hợp như thế nào.

Ngọt quá, còn rất đủ đầy... đó là nhận xét của hắn đối với vật nhỏ không có kinh nghiêm này. Hắn đoán chắc chắn đây là lần đầu tiên của cậu, cho nên vẫn còn rất ngây ngô, người như vậy cũng có can đảm đi tìm kim chủ hay sao.

Trương Mạn Đường chẳng biết mình khi nào thì bị cởi sạch cả quần âu cùng quần lót vứt ở dưới sàn nhà. Không đúng, không thể dùng từ cởi được, mà phải dùng từ xé rách, trong lúc hôn môi, cậu lén lút mở mắt nhìn xuống sàn thấy được chiếc quần đã không còn nguyên vẹn, lạnh lẽo nằm ở dưới, trong lòng cậu hoảng sợ rất nhiều, kim chủ hình như là người rất thô bạo.

Hắn hôn môi xong, chậm rãi buông cậu ra một chút, khàn giọng hỏi:

"Phòng ngủ ở trên gác xép?"

Trương Mạn Đường bị hôn đến thiếu dưỡng khí, khóe miệng còn có chút nước miếng không rõ của ai vương lại, gật đầu trả lời:

"Vâng"

Hắn đưa tay chạm vào môi cậu, ngón tay thô lớn còn cố tình vươn vào bên trong trêu chọc đầu lưỡi nhỏ nhắn kia một chút:

"Đi thôi, chúng ta lên đó"

Trương Mạn Đường xấu hổ, cậu đi trước, kim chủ theo sau, cậu có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của kim chủ đang đốt cháy phía sau mông cậu. Trên người cậu hiện tại chỉ mặc duy nhất một chiếc áo sơ mi trắng nhàu nát, dáng vẻ hơi chật vật đi lên cầu thang trên gác xép.

Trên gác xép hơi thấp, một người cao hơn một mét chín như kim chủ khi đứng còn phải khom người. Trương Mạn Đường nhìn dáng vẻ đó của hắn thì cũng ngại ngùng không biết nên phải nói sao, nhưng mà kim chủ căn bản cũng không để cho cậu phải nhiều lời đã ngồi xuống đệm khàn giọng nói:

"Tôi quên chưa mang đồ em vừa mới mua lên, em xuống đó lấy được không?"

Trương Mạn Đường gật đầu, gương mặt đỏ bừng như bị thiêu đốt, cố gắng không quan tâm đến tình trạng không có gì che đậy bên dưới của mình mà xoay người đi xuống dưới lấy lên túi đồ kia.

Trương Mạn Đường cố gắng hít thở thật sâu, cầm trong tay túi đồ vẫn còn liên tục điều chỉnh hơi thở, hắn ở bên trên đều thu lại hết được bộ dạng đáng yêu của diễn viên tuyến 18 này. Đôi chân thon dài, cặp mông căng tròn, vòng eo mảnh khảnh, gương mặt nhỏ nhắn, mái tóc mềm mại, trên người còn có mùi vị ngọt ngào tinh khiết giống như giọt sương sớm đọng trên chiếc lá vậy

Trương Mạn Đường không dám để kim chủ đợi lâu, hít thở vài hơi lấy lại bình tĩnh rồi đi lên trên gác xép. Sau đó cậu nhận ra, kim chủ toàn thân trống rỗng, quần áo hàng hiệu đắt tiền trên người đã bị ném thành một đống ở dưới sàn, lúc này hắn đang tựa lưng vào bức tường phía sau, dáng vẻ giống như một vị thần Hy Lạp lười biếng nhìn cậu

Dáng người của kim chủ thật sự rất đẹp, cơ bắp cuồn cuộn, trước bụng có sáu múi cơ rõ ràng, cánh tay kia thật rắn chắc, còn có quái thú giữa hai chân cũng khiến cho cậu phải giật mình lùi lại phía sau.

Người đàn ông mang giày size 45, dáng người cao lớn săn chắc, vật tượng trưng nam tính cũng phải tỷ lệ thuận với người. Trương Mạn Đường xuất hiện hai từ quái thú trong đầu thật sự không khoa trương một chút nào cả, cậu toát mồ hôi hột lo lắng, nếu như lớn như vậy một lát nữa có thể đi vào mà không bị đau hay không? Không, trước mắt phải nghi ngờ rằng quái thú có thể đi vào cơ thể cậu được không đã.