Trong Mắt Có Kịch

Chương 93: Tôi bận



Tịnh Kỳ giúp Trương Mạn Đường dán băng cá nhân lên vị trí gần đuôi lông mày bên phải của cậu, nơi này xem như bị thương nặng nhất vì trang phục diễn xuất của Hạ Tử Mạch có đính một số chi tiết kim loại, lúc đánh nhau đã không cẩn thận tạo ra một vết rách nhỏ trên mặt của Trương Mạn Đường.

"Tiểu Đường, sao cậu lại đánh nhau với cậu tạ vậy? Bình thường chị thấy cậu là người rất hiền lành mà."

Tịnh Kỳ cũng rất bất ngờ khi nhìn thấy cảnh Trương Mạn Đường và Hạ Tử Mạch đánh nhau, bởi vì từ trước đến nay cô luôn thấy cậu là người không thích đi gây chuyện.

Trương Mạn Đường im lặng không nói, trên gương mặt này ngoài vết thương có chảy máu ở gần mắt ra thì bên khóe môi cũng có vết rách. Tịnh Kỳ lờ mờ đoán ra được là có chuyện gì, cô nhẹ giọng ở bên cạnh khuyên bảo cậu.

"Sao cậu không nói với Trương tổng chuyện của Doãn Kính Đào, nhân tiện cũng có thể xem luôn phản ứng của ngài ấy mà."

Không phải Trương Mạn Đường không muốn nói mà là cậu sợ khi mình nói ra thì Trương Dạng sẽ không quá quan tâm đến, đến lúc đó thì cậu cũng tự biết được mối quan hệ này đang ở vị trí nào, mà cậu thì không muốn biết kết quả sớm như vậy.

Tịnh Kỳ thấy Trương Mạn Đường vẫn không lên tiếng lại nói tiếp.

"Cậu không thường xuyên online cho nên không biết, hiện tại danh tiếng của cậu ở trên mạng đang bị hắc nặng nề, nếu tình hình này cứ diễn ra sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của cậu sau này đó."

Trương Mạn Đường vẫn bảo trì trầm mặc, Tịnh Kỳ thở dài đặt thuốc bôi xuống bàn rồi ngồi xuống bên cạnh Trương Mạn Đường, cô cũng không biết vị kim chủ ở thủ đô nào đó kia đang suy nghĩ cái gì nữa, người có hắn bị ức hiếp đến thảm như vậy rồi cũng không chịu ra mặt.

Tịnh Kỳ nghĩ nghĩ một hồi rồi lén lút chụp lại hình ảnh của Trương Mạn Đường đang ngồi bên cạnh, sau đó cô gửi tấm hình đó đến điện thoại của Trương Dạng, đợi một hồi lâu cũng không thấy người kia nói gì, ngay cả trạng thái đã xem cũng không hiển thị.

Doãn Kính Đào đến đoàn làm phim, cố tình dẫn theo một vài nhà báo đưa tin, tùy rằng nhóm người kia không trắng trợn nhảy nhót trước mặt Trương Mạn Đường nhưng cậu vẫn có thể nhận ra mình bị chụp trộm rất nhiều hình ảnh, có lẽ cảnh đánh nhau vừa rồi với Hạ Tử Mạch cũng rất nhanh thôi sẽ lại được bàn tán trên mạng xã hội thôi.

"Sao thế này, Tiểu Đường bị sao vậy?" Doãn Kính Đào đi về phía Trương Mạn Đường, cúi người hỏi.

Trương Mạn Đường cố gắng giữ khoảng cách với đối phương, cậu biết mục đích của Doãn Kính Đào đến đây là gì cho nên đã nhanh chóng đứng dậy rời đi. Doãn Kính Đào đứng chặn ở trước mặt cậu, nở một nụ cười lưu manh.

"Em lại không nể mặt tôi nữa rồi, có muốn tối nay trên mạng sẽ lại bàn tán một chuyện gì đó liên quan đến em hay không?"

Trương Mạn Đường hít một hơi thật sâu, mấy ngày nay Doãn Kính Đào luôn gây khó dễ cho cậu, cậu đã nhẫn nhịn hắn rất nhiều rồi, bây giờ cũng nên thẳng thắn mà nói với hắn.

"Doãn phó tổng, sự việc ngày hôm nay ngài thích cho người viết như thế nào đều được, dù sao tôi cũng không quan tâm."

Nói rồi Trương Mạn Đường dùng sức đẩy Doãn Kính Đào qua một bên rồi nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Sự việc xích mích ngày hôm nay xảy ra bất ngờ khiến cho đoàn làm phim phải dừng quay một buổi. Trương Mạn Đường chủ động xin lỗi Chung Sở Phi, đương nhiên vị đạo diễn gạo cội này nổi tiếng nghiêm khắc đã lớn tiếng mắng mỏ cậu rất lâu nhưng cho dù Chung Sở Phi có nói như thế nào thì cậu vẫn im lặng chịu trận, cậu nhớ Trương Dạng đã từng nói rằng không muốn vì cậu mà mất mặt, hơn nữa chuyện này cũng là do cậu sai.

Tịnh Kỳ đi theo Trương Mạn Đường, lúc ngồi vào trong xe rồi cô mới nói.

"Tiểu Đường, cậu đắc tội với Doãn phó tổng như vậy..."

Trương Mạn Đường nhìn Tịnh Kỳ.

"Cho dù em có đắc tội hay không đắc tội thì chuyện hôm nay cũng sẽ nhanh chóng được bàn tán trên mạng xã hội mà thôi."

Trương Mạn Đường nói xong thì im lặng, sau đó giống như nghĩ ra chuyện gì đấy, cậu lại nhỏ giọng.

"Xin lỗi chị Tịnh Kỳ, đã gây cho chị nhiều phiền phức như vậy."

Tịnh Kỳ hít một hơi thật sâu, cô khẽ mỉm cười.

"Được rồi, vậy thì chị cũng sẽ có một vài chuẩn bị để tối nay nghênh chiến với bọn họ."

Buổi tối hôm ấy chẳng hiểu sao lại im ắng đến bất ngờ, không hề có một chút tin tức gì lộ ra, có lẽ Chung Sở Phi đã làm một vài động thái trước đó, dù sao chuyện hai diễn viên chính trong đoàn xảy ra xích mích cũng sẽ ảnh hưởng đến bộ phim này của ông.

Hôm nay là cuối tuần, Trương Dạng sẽ gọi tới, Trương Mạn Đường vẫn như thói quen thường ngày im lặng chờ đợi điện thoại từ hắn nhưng mà chờ mãi lại nhận được một tin nhắn ngắn gọn thế này.

"Hôm nay tôi bận, có một bữa tiệc với đối tác, bây giờ vẫn chưa về nhà, ngày mai tôi sẽ gọi cho em, ngủ ngon Tiểu Đường Tử."

Trương Mạn Đường cảm thấy sống mũi của mình cay xè, cậu giống như một kẻ ngốc ngồi đợi Trương Dạng ban phát tình cảm vậy, chỉ có điều cho dù cậu biết là như thế nhưng mà cậu vẫn không có cách nào khống chế được bản thân mà chờ đợi hắn.

Một tháng tại đoàn làm phim đã trôi qua, cậu gặp rất nhiều biến cố, Trương Dạng cũng chỉ gọi cho cậu ba cuộc điện thoại vào mỗi cuối tuần, mỗi lần cùng hắn nói chuyện cậu đều biểu hiện mình rất vui vẻ, muốn cho hắn nhìn thấy dáng vẻ đẹp nhất của mình. Hôm nay cậu còn nghĩ rằng nếu như Trương Dạng nhìn thấy những vết thương này của cậu có thể đến Tô Châu nhìn cậu một cái hay không nhưng kết quả lại chỉ nhận được một tin nhắn rằng hắn bận.

Trương Mạn Đường buồn bã nằm xuống giường, kéo chăn che kín đầu mình, thì ra cảm giác cô đơn lại khó chịu đến như thế, giống như một tảng đá đè nặng trong cõi lòng không có cách nào loại bỏ được.

Buổi sáng ngày hôm sau, trời tạnh ráo nhưng vẫn lạnh lẽo giống như thường ngày. Trương Mạn Đường trải qua một buổi tối không mấy ngon giấc, tuy không có bất cứ sự việc nào liên quan đến cậu được bàn tán trên mạng xã hội ngày hôm qua nữa nhưng vì một tin nhắn của người nào đó đã khiến cho hai mắt cậu sưng đỏ.

Nhân viên hóa trang nhìn thấy dáng vẻ này của Trương Mạn Đường cũng bất ngờ.

"Cậu có bị đau ở chỗ nào không? Tôi thấy sắc mặt cậu hơi xanh."

Trương Mạn Đường mỉm cười lắc đầu khẽ nói.

"Không sao, là do hôm nay đột nhiên nắng cho nên vậy mà thôi, một lát nữa sẽ bình thường lại ngay."

Hôm nay Hạ Tử Mạch có nhiều cảnh quay hơn Trương Mạn Đường cho nên lúc này Trương Mạn Đường mới có thời gian ngồi ở một bên xem lại kịch bản. Doãn Kính Đào lại đến đoàn làm phim làm phiền cậu, hắn đi về phía cậu nở nụ cười lưu manh.

"Hôm qua tôi thấy Tiểu Đường có vẻ mệt mỏi cho nên mới không quấy nhiễu em, em phải cảm ơn tôi đó."

Trương Mạn Đường không để ý đến Doãn Kính Đào, Doãn Kính Đào lại rất thưởng thức vẻ kiêu ngạo này của cậu, cũng không tức giận với cậu.

"Nhưng mà hôm nay thấy em tốt hơn rồi, hay là tối nay tôi lại nói đám nhà báo đăng một số tin tức lên."

Đúng lúc này Chung Sở Phi lại nói lớn.

"Trương Mạn Đường chuẩn bị vào cảnh."

Trương Mạn Đường gấp cuốn kịch bản lại đáp lại lời của Chung Sở Phi.

"Đến ngay."

Kế đó cậu coi Doãn Kính Đào giống như không khí mà đi ngang qua.

Cảnh quay này là cảnh giao chiến giữa Tề Vô Ưu và Tân Tử, Hạ Tử Mạch vẫn chưa nuốt trôi được cục tức bị Trương Mạn Đường đánh ngày hôm qua cho nên lúc quay phim luôn cố tình đánh thật mạnh lên người của Trương Mạn Đường. Mỗi một lần Hạ Tử Mạch vung tay là những lần Trương Mạn Đường chịu đau, cậu biết Hạ Tử Mạch đang cố tình muốn nhân cơ hội này đánh mình nhưng bởi vì không muốn ảnh hưởng đến tiến độ quay phim cho nên cậu nhẫn nhịn, cố gắng né tránh hết mức có thể nhưng vẫn bị ăn đau.

"Cắt, làm tốt lắm." Chung Sở Phi hiếm khi được hài lòng khen một câu.

Trương Mạn Đường quay lại phía sau thì giật mình khi nhìn thấy bóng dáng của một người đàn ông cao lớn mặc trên mình một bộ vest màu xanh đen, hắn khoác một chiếc áo măng tô dáng dài có cổ lông, dáng vẻ cao ngạo giống như một bậc đế vương nhìn về phía cậu.

Trương Mạn Đường còn tưởng mình nhìn nhầm rồi, đứng mãi ở tại chỗ không thể bước đi, cảm giác tất cả mọi người xung quanh đều biến mất, không có một tiếng động nào, trong mắt cậu lúc này chỉ có duy nhất hình bóng của một người đàn ông cao lớn phía trước.

Hắn chỉ nhìn cậu một chút, trong khoảnh khắc đó cũng đủ khiến cho mọi giác quan trên cơ thể cậu tê liệt. Người đàn ông nọ đang nói chuyện cùng Chung Sở Phi, hai người cười nói rất tự nhiên, chỉ trong vài phút ngắn ngủi hắn lại quay sang nhìn cậu, đầu ngón tay khẽ chuyển động ý nói cậu đi theo hắn rồi xoay người đi về phía một chiếc limousine màu đen bóng đang đỗ cách đó không xa.

Trương Mạn Đường ngay cả áo khoác cũng không kịp mặc đã vội vã chạy theo Trương Dạng, tai cậu lúc này không hề nghe thấy bất cứ tiếng động nào, trong mắt cũng không tồn tại bất cứ một ai ngoại trừ hắn. Trương Mạn Đường giống như bị thôi miên, cứ thế mà vô thức tiến về phía trước.