Trương Mạn Đường vẫn mặc trang phục của Tề Vô Ưu, chiếc áo dài màu trắng phiêu dật trong nắng. Cậu không để ý bất cứ một ai cũng chẳng quan tâm đến chuyện mình có bị chụp trộm hay không nữa.
Trước mắt cậu là chiếc limousine màu đen bóng loáng mang dáng vẻ xa hoa đắt tiền, người đàn ông kiêu ngạo như đế vương ngồi ở bên trong, tấm ngăn cách giữa vị trí ghế lái và người ngồi phía sau đã được kéo xuống.
Trương Mạn Đường tưởng là trời đang mưa, cậu cảm thấy trên gương mặt mình ẩm ướt, vội vã đưa tay lau đi giọt nước trên mặt, lúc này cậu mới biết thì ra mình đã khóc từ lúc nào không hay.
Trương Mạn Đường vẫn đứng ở đó, giống như một thói quen đã ăn sâu vào bên trong tiềm thức, không có sự đồng ý của Trương Dạng thì cậu sẽ không tự tiện bước vào thế giới của hắn.
Trương Dạng gọi cậu.
"Lại đây."
Trương Mạn Đường gật đầu, bước lên trên xe, cánh cửa xe được tự động chậm rãi kéo lại, lúc này Trương Mạn Đường mới cảm thấy lạnh, cúi người nhìn xuống thì nhận ra mình vẫn còn chưa mặc áo khoác đã chạy đến đây rồi.
Đột nhiên một hương thơm nam tính quen thuộc ở rất gần Trương Mạn Đường, trên người cậu cũng chống đỡ sức nặng của đối phương. Trương Dạng nghiêng người đè ở trên người cậu, đôi môi hắn vụt qua gương mặt cậu một cách khiêu khích, giọng nói nam tính chậm rãi phát ra.
"Tiểu Đường Tử rất nhớ tôi sao?"
Hô hấp của Trương Mạn Đường bắt đầu gấp gáp vì người đàn ông này, ngay cả giọng nói cũng vì sự kích động mà nghẹn ngào.
"Vâng."
Thói quen của người đàn ông này vẫn như vậy, vừa thấy cậu sẽ không thể nhẹ tay. Hắn nắm lấy cằm cậu, cúi đầu ngậm lấy đôi môi lạnh lẽo của cậu mà gặm cắn, đầu lưỡi thuần thục luồn vào bên trong khoang miệng cậu khuấy đảo nơi đó thật lâu. Tiếng chóp chép của nước miếng phát ra rất rõ ràng trong không gian tĩnh lặng chật hẹp này. Đây là một nụ hôn rất thô bạo nhưng Trương Mạn Đường lại thích sự thô bạo này, trong tâm trí của cậu còn xuất hiện hình ảnh máu tươi, có một loại ham muốn muốn Trương Dạng cắn mình thật mạnh.
Trương Dạng cảm nhận được nhiệt độ trên cơ thể của Trương Mạn Đường, rất lạnh, giống như một khối băng biết đi, vừa hay lại có thể áp chế được cơn nóng như muốn thiêu cháy mọi thứ trong người hắn.
Trương Dạng mạnh tay cởi chiếc áo vướng víu trên người của Trương Mạn Đường, cậu nghe được tiếng xé chỉ liên tục, người đàn ông này không thích cởi đồ, chỉ thích xé đồ mà thôi.
Đột nhiên Trương Dạng dừng lại động tác, cậu nhìn thấy được vẻ mặt không vừa lòng của hắn, cái nhíu mày kia khiến cho trái tim của cậu cũng lo lắng theo. Cậu cúi người nhìn xuống mới biết được Trương Dạng đang không hài lòng chuyện gì.
"Trời lạnh cho nên em dán nhiều miếng giữ nhiệt một chút."
Trương Dạng ngồi dậy, cách xa Trương Mạn Đường một chút, hắn nhàn nhạt nói.
"Tôi không thích miếng giữ nhiệt, bây giờ quay về thao ra cho tôi."
Trương Mạn Đường dán kín người miếng giữ nhiệt, da thịt trắng trẻo mịn màng của cậu bị che lấp khiến cho Trương Dạng không vui một chút nào.
"Nhưng mà... hôm nay em mới chỉ quay được một cảnh."
Trương Dạng hửm một tiếng.
"Tôi đi hơn một nghìn ki lô mét đến đây để gặp em, em vẫn muốn tôi phải đợi?"
Trương Mạn Đường lắc đầu, cậu thà đắc tội với Chung Sở Phi chứ không muốn làm cho người đàn ông này không vui.
"Vậy có thể đợi em một chút được không, em cần phải nói với Chung đạo một tiếng."
Trương Dạng im lặng, ánh mắt của hắn nhìn đến quần áo xộc xệch trên người cậu, mà da thịt vốn dĩ trắng trẻo kia lại bị che lấp bởi những miếng dán giữ nhiệt. Trương Dạng giúp Trương Mạn Đường chỉnh lại trang phục mặc trên người, hắn nhẹ giọng nói.
"Sau này gặp tôi thì đừng dán mấy thứ này, tôi sẽ đưa em vào bên trong thay đồ."
Trương Mạn Đường gật đầu.
"Nếu anh nói là sẽ đến thì em sẽ không dán nhiều miếng giữ nhiệt như vậy."
Trương Dạng dừng lại động tác, ánh mắt nóng bỏng như muốn thiêu cháy Trương Mạn Đường.
"Em luôn phải ở trong trạng thái sẵn sàng đợi tôi."
Trương Mạn Đường bị ánh mắt kia nhìn đến ngốc, chỉ còn biết gật đầu à một tiếng. Trương Dạng cởi áo măng tô trên người mình xuống, ném vào trong lòng của Trương Mạn Đường, động tác kia tuy hơi thô bạo nhưng khi ngửi thấy được mùi hương gỗ quen thuộc kia, trong lòng cậu lại tự động cảm thấy ấm áp.
"Cảm ơn anh."
Khi Trương Mạn Đường mở cửa xe bước xuống, cậu nhìn thấy có một vài nhà báo đang đứng cách đó không xa cầm máy ảnh hướng về phía này, cậu giật mình vội quay sang nói với Trương Dạng.
"Trương Dạng, hay là anh ở trên xe đợi em, ở kia có một vài nhà báo."
Trương Dạng cúi đầu nhìn cậu, hắn bá đạo vòng tay kéo lấy eo của Trương Mạn Đường ôm vào lòng.
"Tôi lại muốn xem xem ngày mai sẽ có tin tức gì."
Trương Mạn Đường giật mình, cậu không muốn Trương Dạng bị liên lụy nhưng người đàn ông này một khi đã quyết định chuyện gì đó thì sẽ chẳng thể lay chuyển được.
Trương Mạn Đường mặc áo khoác của Trương Dạng nhìn trông càng nhỏ bé, rõ ràng là một người đàn ông cao hơn một mét tám nhưng đi cạnh ai đó lại giống như một nhóc con phải mất sức mà theo kịp nhịp bước chân của người ta.
"Chú Phi, cho cháu mượn người này ngày hôm nay được không?"
Trương Dạng dẫn Trương Mạn Đường đến trước mặt của Chung Sở Phi, dáng vẻ của hắn là như đang thông báo chứ không phải là hỏi ý kiến. Chung Sở Phi nhìn Trương Mạn Đường, thời gian này cậu đã phải chịu đựng nhiều chuyện, hơn nữa Trương Dạng cũng đã đến đòi người rồi, ông có muốn không cho đi cũng không được.
"Được rồi Mạn Đường, hôm nay cho cậu về nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày mai phải đến quay sớm."
Trương Mạn Đường nghe thấy vậy thì vui vẻ, vội vàng cúi đầu cảm ơn Chung Sở Phi.
"Cảm ơn Chung đạo, ngày mai tôi nhất định sẽ quay thật tốt."
Trương Mạn Đường giống như một đứa trẻ được phụ huynh đón về, vui vẻ cả một đoạn đường đi, thế nhưng còn quên mất mình cần phải thay đồ mà đã đi trước dẫn đường hướng về chiếc limousine của Trương Dạng rồi.
"Tiểu Đường Tử."
Trương Dạng ở phía sau gọi Trương Mạn Đường, Trương Mạn Đường dừng bước quay lại nhìn hắn.
"Sao vậy?"
Trương Dạng hỏi.
"Phòng thay đồ ở hướng nào?"
Trương Mạn Đường à một tiếng, lúc này cậu mới nhớ ra mình vẫn còn chưa thay đồ thế cho nên xấu hổ chạy về phía Trương Dạng nhỏ giọng nói.
"Xin lỗi, em quên mất, phòng thay đồ ở phía này."
Trương Dạng kéo Trương Mạn Đường vào lòng bắt đầu bước đi.
"Em giống hệt bản tính hấp tấp của Tiểu Tu."
Trương Mạn Đường lại được ôm vào trong lòng, cậu khẽ nhỏ giọng gọi một tiếng.
"Daddy."
Trương Dạng vừa nghe thấy xưng hô kia, ánh mắt bỗng hóa nóng bỏng, hắn đưa tay xuống phía dưới mông của Trương Mạn Đường, dùng sức bóp thật mạnh biểu hiện cho việc hắn đã nghe thấy.
Vốn dĩ là Trương Dạng muốn theo Trương Mạn Đường vào phòng thay đồ nhưng cậu chợt nhớ đến trên người mình toàn là những miếng dán giữ nhiệt, Trương Dạng nhất định sẽ không thích dáng vẻ này của cậu, chính vì vậy khi đến trước cửa phòng thay đồ, cậu chợt dừng bước ngăn hắn lại.
"Trương Dạng, có thể đợi em ở ngoài được hay không, em sẽ thay đồ thật nhanh."
Trương Dạng không quan tâm đến lời này, nâng bước muốn tiền vào bên trong lại bị Trương Mạn Đường kiên trì ngăn cản.
"Trên người em có rất nhiều miếng dán giữ nhiệt, em sẽ tháo chúng ra thật nhanh."
Trương Dạng nghe thấy thế thì dừng bước, hắn nhìn chằm chằm Trương Mạn Đường một lúc lâu mới gật đầu đồng ý để cho cậu đi vào. Trương Mạn Đường mỉm cười định xoay người mở cửa phòng thì chợt nhớ đến áo khoác của Trương Dạng vẫn đang khoác trên người mình, cậu vội vã cởi áo ra mặc lại cho hắn.
"Hôm nay nhiệt độ xuống thấp lắm." Nói rồi lại xấu hổ quay người đi vào trong phòng thật nhanh.
Trương Dạng đứng ở bên ngoài cửa khẽ nhếch môi cười, hắn lấy ở trong túi áo ra một bao thuốc lá cùng chiếc bật lửa hình chữ nhật được mạ vàng sáng bóng, khẽ châm lửa hít một hơi rồi xoay người đi về phía có cửa sổ đứng hút thuốc.
Trương Dạng chỉ mới đứng được một lúc thôi đã thấy có một bóng người nào đó lén lút đi về phía cửa phòng thay đồ, đối phương còn đã vươn tay chạm vào phía tay nắm cửa. Trương Dạng thấy thế thì nhếch môi, khẽ nhả một ngụm khói thuốc rồi lên tiếng gọi.
"Là Doãn phó tổng phải không?"
Doãn Kính Đào nghe thấy có người gọi mình thì giật mình, dù sao bản thân lúc này cũng đang trong trạng thái làm việc xấu, đột nhiên bị bắt tại trận làm sao mà không giật mình cho được.
Doãn Kính Đào nhìn về phía người gọi mình, đối phương đứng bên cạnh cửa sổ có ánh nắng chiều vào, hơn nữa lúc này trên gương mặt còn có một làn khói trắng mờ ảo khiến cho một người có thị lực không tốt mấy như hắn ta trong nhất thời không nhận ra được là ai.
Doãn Kính Đào tiến về phía trước, nhìn người đàn ông cao ngạo, trên người tỏa ra phong vị giàu sang, vừa nhìn là có thể biết địa vị của đối phương cũng không tầm thường.
"Anh là?"
Trương Dạng lấy trong túi áo của mình một tấm danh thiếp màu đen cứng cáp đưa đến trước mặt của Doãn Kính Đào. Doãn Kính Đào cúi đầu nhìn phát hiện thì ra đối phương chính là Trương Dạng, người vô cùng có chỗ đứng trong giới kinh doanh quốc gia.
"Thì ra là Trương tổng, nghe danh đã lâu, bây giờ mới được gặp mặt."
Trương Dạng híp mắt, hắn lại hút một ngụm thuốc lá rồi nhả ra một làn khói trắng.
"Doãn phó tổng quá khen rồi, không biết là Doãn phó tổng đang đi tìm ai thế?"
Doãn Kính Đào chưa từng gặp qua Trương Dạng, chuyện này đương nhiên là dễ hiểu, một người ở thủ đô, một người ở Tô Châu, hai người bọn họ lại không chung một lĩnh vực kinh doanh. Doãn Kính Đào cũng chỉ nghe nói Trương Dạng là một tay kinh doanh giỏi cũng nổi tiếng trong giới kim chủ chịu chi, nay được gặp mặt Trương Dạng hiển nhiên cũng muốn có cơ hội hợp tác kinh doanh, mà người này nãy giờ vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt trên môi, có lẽ hắn cũng sẽ không quan tâm đến một tình nhân là Trương Mạn Đường quá.
"À, tôi đến tìm Tiểu Đường, con mắt của Trương tổng đúng là tinh tường, chọn tình nhân lại cũng tốt như vậy."