Trong Núi Có Cây Cổ Thụ - Thưởng Phạn Phạt Ngạ

Chương 81



Thật ra Doanh Chu cũng không nghe được tiếng nàng, hắn chỉ cảm giật mình một cái khi nghe thấy tiếng người, lỗ tai theo bản năng dựng lên.

Tiểu Xuân thì cho rằng mình chưa tỉnh ngủ vì không hiểu sao mặt Doanh Chu lại to thế. Lúc nàng cố gắng kéo bản thân ra khỏi giấc mộng và mở mắt thì chỉ thấy toàn bộ tầm mắt mình là cái mặt đầy lông trắng xám xõa tung của hắn.

Nhưng rất nhanh nàng đã phát hiện ra không phải Doanh Chu quá to mà là nàng đã bị…… thu nhỏ.

“Sao ta lại lùn thế này?!”

Nàng hoảng loạn sờ mặt và cổ mình rồi cảm thấy hình như không đúng lắm. Vừa cúi đầu nàng đã thấy cành lá lắc lư thế là nàng trợn mắt há hốc mồm, “Ta lại biến thành cây non rồi sao?!”

Tiểu Xuân nâng cành cây của mình lên mà hò hét, hoàn toàn chưa lấy lại tinh thần khi thấy sự biến hóa của bản thân.

Doanh Chu lập tức hóa thành hình người rồi lảo đảo bước tới sau đó nửa ngồi xổm xuống quan sát nàng với vẻ lo lắng hoang mang: “Tiểu Xuân? Thật sự là ngươi sao? Ngươi…… Ngươi tỉnh rồi hả?”

Tiểu Xuân nghe thấy thế thì cũng do dự: “Ta…… hẳn là…… là ta đúng không?”

Nàng ngẩng đầu nhìn quanh khắp nơi, “Đây là đâu? Bạch Vu Sơn à?” Cây non tự hỏi tự đáp, “Ta về Bạch Vu Sơn lúc nào thế?”

Nàng ngủ quá lâu nên bị kẹp giữa cảnh mơ và hiện thực vì vậy trong khoảnh khắc khó mà phân biệt được cái gì với cái gì. Sau một lúc lâu nàng mới nhớ ra: “À, đúng rồi, ta bị sét đánh.”

Cái cây nhỏ ngửa cành lá nhìn hắn và hỏi, “Không phải ta đã độ yêu lực cho ngươi à? Sao ta còn chưa chết?” Nói xong nàng lắc mông xoay ngang xoay ngửa nhìn thân thể mới của mình, “Chẳng lẽ ta lại có thể mượn bản năng ‘hấp hối’ để sống lại à?”

Nàng vui mừng vỗ vỗ lá cây, “Chiêu này sao mà lại có ích thế? Vậy chẳng phải ta chính là thiên hạ vô địch sao?!”

Doanh Chu còn đang lo lắng nhưng lại bị bộ dạng ríu rít của nàng chặn họng. Người này vừa mở mắt là đã tinh thần phấn chấn quả thực khiến hắn không biết nên vui hay buồn.

Hắn hơi cúi đầu nhếch miệng rồi lại phát hiện tâm tình của mình cũng bị nàng ảnh hưởng mà trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.

“Đây không phải cây non mới mọc mà là cây non trước kia ngươi nương nhờ.”

Hắn kể lại toàn bộ sự việc trước sau cùng phỏng đoán của Đại Tư Tế cho nàng nghe. Nhưng chuyện Hàn Thấm mang con cú tới hắn chỉ kể vô cùng qua loa.

“Theo ý các ngươi thì……” Nàng cân nhắc ý hắn, “Vì bản thể của ta đã chết nên một phần hồn phách gửi trong cây non không còn nơi để về và đành ở lại rồi coi cái cây nhỏ này là chốn nương nhờ hả?”

“Đại khái là như thế.” Doanh Chu lôi giấy bút từ bọc hành lý của mình ra và nói, “Nhưng chúng ta chỉ coi ngựa chết làm ngựa sống mà chạy chữa thôi, không thể xác định được ngươi có thật sự còn sống hay không. Hiện tại ngươi đột nhiên có tiến triển nên ta phải hỏi Đại Tư Tế đã.”

“À……”

Nàng muốn nói lại thôi mà rũ hai cành cây xuống, “Nói cách khác thì thân cây của ta…… đã chết héo.”

Tiểu Xuân nhìn chăm chú vào thân cây đại thụ khổng lồ nay đã bị phá thành mảnh nhỏ. Rễ cây nàng tẩm bổ nuôi nấng 3000 năm, mỗi tấc đều là kết quả của vô số ngày đêm tu luyện và thu thập linh khí.

Quá khứ cứ thế biến thành đất bùn, còn Bạch Vu Sơn thì vẫn sừng sững như cũ.

Không thể ngờ cỏ cây vốn quen chứng kiến thương hải tang điền nay cũng có lúc phải cảm thán chuyện cảnh còn người mất.

Trong lòng nàng thấy hụt hẫng, nhưng còn chưa kịp buồn quá lâu thì bên cạnh đã có một cái mặt to tướng dí sát. Nó phun ra hơi thở toàn mùi cỏ.

Tiểu Xuân đần thối ra, miệng hét toáng lên: “Con yêu quái phương nào?!”

Lộc Thục bị nàng ghét thì cực kỳ tủi thân hít hít mũi mà ngửi ngửi. Nó còn tưởng mình là công thần nhưng Doanh Chu chẳng có ý khen ngợi mà thậm chí còn giơ tay đẩy mặt nó ra.

“Đây là một con Lộc Thục, lúc trước ở Bắc Hào Sơn ngươi từng cưỡi một con rồi mà?”

Cuối cùng hắn dắt con Lộc Thục và buộc lá thư lên lưng nó rồi nói, “Mày đừng chơi nữa, mau mang thư này cho Đại Tư Tế.”

Nói xong hắn vỗ mông con vật thúc giục nó, “Đi đi.”

Con Lộc Thục vui vẻ phì phì mũi sau đó bước vọt lên không trung rồi tung bay, dưới chân là ngọn lửa lượn lờ.

Tiểu Xuân đứng lặng người ở bên dưới mà nhìn theo con vật không phải hươu cũng không phải ngựa kia, “Bắc Hào Sơn à……”

Nàng vung hai cánh tay nhìn lá rụng trên mặt đất thì không nhịn được thấy kỳ quái, “Ta đã ngủ bao lâu? Sao trời đất có vẻ lại sắp vào đông thế?. Hô……” Nói xong nàng còn rùng mình một cái, “Gió thổi lạnh căm căm.”

“Cũng không quá lâu.” Không biết Doanh Chu lấy đâu được hai mảnh ván chắn gió. Chúng vừa vặn giống như làm riêng cho nàng, chỉ cần đặt ở hai bên rồi vòng lại là như cái thùng sắt kín kẽ.

“Tầm hơn nửa năm.”

Lúc đó tia nắng mai đầu tiên hiện lên nơi chân trời mang theo lực xuyên thấu đâm thủng mây đen dày đặc và ánh trăng nhạt nhòa. Nó cực kỳ nhuần nhuyễn tỏa ánh vàng rực rỡ.

Thiếu niên khoanh chân ngồi xuống để có thể vừa với tầm nhìn của cái cây con.

Nếu người ngoài nhìn vào cảnh này sẽ thấy kỳ quái vì sao một cây một người lại cứ nhìn nhau.

Rõ ràng hắn chẳng thấy được thần thái trên mặt nàng nhưng điều đó lại chẳng ảnh hưởng tới việc hai người nói chuyện giao lưu.

“Hóa ra thế giới bên ngoài mới qua bảy tháng.”

Ở trong mộng nàng và tộc nhân đã sống cùng nhau mấy trăm năm.

Tiểu Xuân bỗng nhiên nghĩ: nếu bản thân không buột miệng thốt ra tên Doanh Chu thì có phải đời này nàng sẽ mãi chìm trong giấc ngủ say và ở lại bên cạnh những người bạn cũ hay không?

Nhưng hiện giờ nàng lại tò mò về một con đường khác mà nàng không nhìn rõ kết cục.

“Ngươi cảm thấy thế nào?”

Cây non có một nhược điểm đó là quá yếu ớt, khiến hắn luôn phải lo lắng. Nhưng dù có lo lắng thì nhìn mãi hắn cũng không thấy có vấn đề gì, “Có chỗ nào không thoải mái không? Thần hồn của ngươi có ổn định không?”

“Ta thì không sao nhưng mà……” Tiểu Xuân vươn cành lá sau đó cuộn lá lại giống như đang nắm chặt nắm tay, “Ta hiện tại vừa không phải cây đại thụ, vừa không chết vậy chẳng phải ta sẽ phải bắt đầu từ cây non à?……”

Sau đó lại phải mất mấy ngàn năm mới có thể ngưng tụ thành hình người. Nghĩ tới đây nàng đã chán nản xòe tay, ngửa mặt lên trời than dài, “Quá khó đợi!”

Doanh Chu không biết phải an ủi nàng thế nào nên đành nói một cách trịnh trọng: “Không sao, lần này ta sẽ ở bên cạnh ngươi. Không chỉ có ta mà có rất nhiều người trong lang tộc và yêu tộc đều sẽ ở bên ngươi. Bạch Vu Sơn sẽ không quạnh quẽ nữa.”

Nói tới đây có lẽ hắn đã đưa ra quyết định nào đó vì thế hai tay ôm lấy mắt cá chân, mặt ngửa lên nhìn nắng sớm và nói: “Thật ra ta từng do dự không biết có nên đánh thức ngươi hay không. Hàn Thấm từng nói thụ tinh chọn ngủ say chứ không phải bị ép buộc. Còn ta chỉ có thể hứa ở bên ngươi hơn 1000 năm thọ mệnh. Thay vì nói là ta ở bên cạnh ngươi thì nên nói ngươi ở bên cạnh ta mới đúng. Ta không muốn vì sự ích kỷ của mình khiến ngươi lại rơi vào cảnh cô độc.”

Doanh Chu mím môi một lát mới nói, “Sau đó ta vẫn nghĩ nếu ngươi thật sự cảm thấy ngủ say là tốt thì cứ ngủ đi cũng không sao. Dù sao thì ngươi muốn tỉnh lúc nào ta cũng ủng hộ, ta……”

Lời còn chưa dứt bên tai hắn đã truyền tới tiếng hít thở đều đều.

Doanh Chu: “……”

Nàng ngủ!

Thật là lãng phí tình cảm!

Nhưng thôi.

Doanh Chu nuốt câu tiếp theo vào bụng, dù sao nói mấy cái này với nàng cũng không thích hợp.

Không biết có phải vì thần hồn bị hao tổn hay không mà từ đó Tiểu Xuân lúc tỉnh lúc ngủ, thời gian nàng ngủ nhiều hơn lúc tỉnh. Nhưng mặc kệ ngủ bao lâu nàng cũng không mơ thấy Bạch Vu Sơn chim hót hoa thơm kia nữa.

Trong lúc ấy có rất nhiều người tới cửa thăm họ.

Doanh Chu gửi thư về được mấy ngày thì Khang Kiều đỡ Đại Tư Tế cưỡi tọa kỵ của ông ấy tới. Tới nơi ông lão thở hổn hển mà bò đến xem cái cây non của Tiểu Xuân.

—— nói là cây non cũng không đúng lắm vì từ lúc nàng thức giấc tới giờ cái cây kia lớn như thổi. Lúc này nó đã cao hơn Doanh Chu, thân cây và cành lá ngày càng khỏe mạnh.

Có thể mời được lão lang yêu tự tới hơn phân nửa vì đây là việc hiếm lạ.

Khó có lúc Tiểu Xuân không buồn ngủ nhưng lại phải mặc ông ấy ngó nghiêng đánh giá. Nàng tức phồng cả người.

“Rốt cuộc ông có nhìn ra vấn đề gì không?” Nàng không nhịn được đong đưa cành, “Ta thật sự phải tu luyện thêm 3000 năm à? Không phải người ta nói đại nạn không chết tất có phúc cuối đời sao? Chắc ta cũng tiết kiệm được tầm hơn 2000 năm chứ?”

Nói xong nàng còn rất đúng lý hợp tình nói, “Nếu ta mà phải đợi 3000 năm nữa mới hóa hình thì Doanh Chu đã đầu thai hai lần rồi ấy chứ!”

Doanh Chu: “……”



Lão lang yêu đã lớn tuổi nên có rất nhiều kiên nhẫn, “Ngươi gấp cái gì, lão phu đâu phải thần tiên, sao có thể liếc một cái đã nhìn ra hết mọi chuyện.”

Ông ấy cố ý thong thả nói, “Hơn nữa, cơm cũng phải ăn từ từ, tu luyện cũng phải tích lũy qua tháng ngày mới đầy đủ.”

Nói xong bên này ông ấy chuyển qua chỗ Doanh Chu và dặn: “Cháu còn thừa một thùng bất lão tuyền hả? Đút cho nàng ấy uống hết đi.”

Hắn lập tức gật dầu: “Vâng.”

Tiểu Xuân nghe thấy ông ấy nói vậy thì cảm giác hy vọng thật là xa vời thế là nàng bất chấp tất cả, “Ta mặc kệ, dù sao thì chỉ cần ngươi chết ta sẽ lại ngủ say!”

Doanh Chu nghe vậy thì dở khóc dở cười mà gật đầu, giọng mang theo dung túng: “Được, ngươi muốn thế nào cũng được.”

Khang Kiều đứng ở một bên nhìn cây sồi khổng lồ đã khô héo một nửa. Mỗi lần tới đây hình như nàng đều dành thời gian nhìn cái cây này thật lâu.

Một bản thể khác không nhẫn nại như nàng nên lôi kéo cả người muốn đi tìm Tiểu Xuân: “Cho ta nhìn, cho ta nhìn.”

Nàng ấy chiếm được chủ đạo thì lập tức bày ra bộ dạng xem náo nhiệt, “Ấy, đây đúng là nguyên hình của Tiểu Xuân nè, đáng yêu quá.”

Nàng duỗi tay sờ sờ lá của cây sồi non, “Quả nhiên bất kể súc vật hay cây cỏ thì lúc còn non vẫn thực đáng yêu.”

Doanh Chu cũng vào hùa, “Lúc nàng còn là cây non mới nhú còn đáng yêu hơn!”

Khang Kiều hớn hở, “Thật à?” Sau đó nàng ấy lại tiếc nuối, “Đáng tiếc là ta không thấy.”

Tiểu Xuân xoa cánh tay và chân bị mấy kẻ này sờ nắn và cảm thấy mình giống chậu cây cảnh bị người ta nhòm ngó.

“Dù có đáng yêu ta cũng muốn lớn lên thật nhanh. Muốn lớn lên cũng không dễ dàng đâu.”

Khang Kiều ba hoa chích chòe, “Chờ về Bắc Hào Sơn ngươi bảo dì nhỏ của Doanh Chu nấu cho ít thuốc phục hồi yêu lực ấy. Không phải ngươi còn rót một phần yêu lực cho thằng nhóc này à? Vậy thu lại là xong.”

Doanh Chu chưa từng nghĩ tới cách này nên lập tức hỏi: “Thu lại thế nào? Thật không dám giấu, yêu lực của Tiểu Xuân đã tồn tại cùng cháu nhiều ngày nay và gần như đã dung hợp không còn lại bao nhiêu……”

Khang Kiều nháy mắt một cái, “Còn phải nói à, đương nhiên là……”

Nàng lặng lẽ dùng khẩu hình nói ra hai chữ nhưng vừa dứt lời thì bản thể còn lại đã quát to, “Ngươi dạy trẻ con cái gì linh tinh thế hả?” Sau đó nàng lại vội vã dặn Doanh Chu, “Đừng nghe nàng ta nói bậy, đây chỉ là suy đoán, tạm thời còn chưa được chứng thực nên đừng có dại làm thử.”

Sao lại không có căn cứ……

Một bản thể khác bực mình lầu bầu.

Tiếp theo khách khứa lục tục tới thăm. Đầu tiên là hai con linh miêu và một nhà lão Tư Mã. Vì đường núi khó đi nên mấy đứa nhỏ và phụ nhân trong nhà không tới. Tư Mã Dương cũng có vẻ bị bức phải tới đây nên đành xách tà áo trèo đèo lội suối tới thăm. Ông ấy thở phì phò, còn kinh hơn cả lão lang yêu, mắt thấy sắp chết ngất.

Thế nên lúc về Doanh Chu đành phải cho vợ chồng họ mượn con Lộc Thục cưỡi một đoạn.

Triều Tam và Mộ Tứ nói được thì làm được, nửa năm nay hai đứa quấn lấy Tư Mã Dương để tìm đọc các điển tịch. Cuối cùng bọn họ cũng mân mê ra được một cuốn chân kinh giúp khôi phục yêu lực và mang tới cho Doanh Chu nghiên cứu.

Hai con linh miêu không giỏi cái gì, chỉ có cái miệng là liến thoắng. Có lẽ tụi nó đã vừa dụ dỗ vừa đe dọa lại thêm chút uy hiếp bắt cóc nên đám yêu quái bị nhốt ở trấn Bạch Thạch Hà thời gian trước cũng lục tục lên núi đưa chút thổ sản và hỏi han Tiểu Xuân ân cần.

Mãi đến sau này nàng mới dần hiểu ra trong chuyện này Doanh Chu cũng giúp bày mưu tính kế.

Bạch Vu Sơn đã có mấy ngàn năm tuổi nhưng chắc chỉ có lúc này là náo nhiệt nhất. Các loại thức ăn từ nam chí bắc cùng đồ chơi khắp nơi được xếp đầy dưới tàng cây sồi trắng. Mỗi lần tỉnh dậy và mở mắt ra Tiểu Xuân đều có thể nhìn thấy một vị khách mới toanh. Có đôi khi là Hàn Thấm, là lang tộc, khuyển tộc, ngay cả Ôn Huệ cũng trèo đèo lội suối đến thăm nàng.

Nàng ấy không dễ gì mới tới được nơi này. Là con sóc tinh mang theo nàng từ phủ Khai Phong tới tận đây.

Đây là lần đầu tiên Ôn Huệ được thấy bản thể của Tiểu Xuân ở khoảng cách gần thế này nên rất kinh ngạc.

“Òa!” Nàng vòng quanh thân cây mấy vòng rồi mới than, “Thật đúng là cái cây!”

Tiểu Xuân: “…… Còn giả được à?”

“Nhưng ngày ấy thứ ngươi cho ta nhìn là …… mấy cái dây leo giương nanh múa vuốt, trông như quái vật ấy.” Ôn Huệ vẫn còn sợ cảnh tượng năm đó.

“Hờ.” Tiểu Xuân xoa xoa cành lá, “Thì dọa ngươi chơi thôi.”

Hiện tại không còn mang hình dáng cây non, rễ cây cũng kiên cố hơn nên Tiểu Xuân có thể vung vẩy cành lá một cách linh hoạt. Cái này khá hơn so với lúc trước nàng chưa tu thành hình người.

Màn Thầu vẫn cực kỳ ngoan ngoãn, còn chủ động giúp sửa sang lại đồ chơi chất đống một bên.

Đời này chắc hắn không sửa được cái tật tích trữ đồ vì thế Ôn Huệ mời hắn về làm người quản kho trong nhà. Dù sao cũng là tích trữ, vậy tích vào nhà ai chẳng thế.

Ngoài những người này thì không ngờ công chúa của tộc sói trắng cũng tới.

Lúc Tiểu Xuân tỉnh ngủ đã thấy nàng ấy và bị dọa nghẹn lời mãi không nói được gì.

Đương nhiên vị công chúa cao quý kia không tới thăm bệnh mà tới để khoe mình đã tìm được một vị lang quân như ý.

Cô nàng nũng nịu dựa lên vai lang quân nhà mình như kiểu “Cho đáng đời ngươi dám chê ta, giờ ngươi hối hận chưa”. Nàng ấy còn kiêu căng hếch cằm: “Sao hả Doanh Chu? Tướng công của ta đẹp hơn ngươi gấp trăm lần đúng không? Hắn chính là nam tử trẻ tuổi, tuấn tú nhất tộc sói đỏ ở Dương Hoa Sơn đó. Hắn vừa giỏi ca múa lại biết ăn nói, lên được phòng khách, xuống được nhà bếp, mọi thứ đều xuất chúng.” Nàng còn nói mát, “Đâu có giống ngươi, lúc trước nhất quyết đi một mình, đang làm đại thiếu gia ung dung không muốn lại chọn ở nơi hoang vắng lụn bại này uống gió tây bắc.”

Nói thì nói thế nhưng Tiểu Xuân lại cảm thấy người này không đẹp bằng Doanh Chu. Nàng hoài nghi công chúa điện hạ chỉ đang tự thôi miên bản thân vì quá sa ngã.

Cô công chúa kia nói xong thì búng tay hào phóng ra hiệu cho người hầu hai bên.

“Nhìn các ngươi đáng thương như thế bản công chúa thưởng cho các ngươi 100 rương nhân sâm và linh chi cùng vàng bạc châu báu, kỳ trân dị bảo, lăng la tơ lụa để các ngươi có chút thể diện.”

Tiểu Xuân: “……”

Đề nghị công chúa tiếp tục đáng thương chúng ta!

*

Lúc khách phương xa rời đi Bạch Vu Sơn lại quay về cảnh tĩnh mịch lặng lẽ. Vốn cảnh vật đang náo nhiệt nay bỗng vắng lặng.

Thiên lôi quật ngã cây to khắp nơi khiến gió lạnh không gặp trở ngại và ào ạt thổi qua.

Hiện tại Tiểu Xuân đã cao bằng tòa nhà hai tầng nên tấm chắn gió Doanh Chu dùng trước kia về cơ bản không còn tác dụng mấy. Nàng hứng gió và ngã trái ngã phải không thẳng nổi.

“Òa òa ——” Trong gió bắc dữ tợn nàng mơ hồ than, “Ta thật là mảnh mai……”

Cuồng phong to tới độ cành của nàng suýt thì bị bẻ gãy.

Doanh Chu vội vàng bày kết giới còn con Lộc Thục ngu si kia thì đảo quanh nàng. Có lẽ nó tưởng nàng đang múa may trong gió nên vui sướng cào cào chân nhảy nhót tưng bừng.

Vì phải chăm sóc Tiểu Xuân nên yêu lực của Doanh Chu khôi phục rất chậm, chỉ bày kết giới đã mất rất nhiều sức. Vì bảo vệ kết giới nên hắn không rảnh lo chuyện khác, ai biết đúng lúc ấy lại nghe nàng hét chói tai.

“A a a —— Doanh Chu! Mau tới đây! Có sâu! Nó biết bay!”

Hiện tại nàng không có chân nên không chạy được và trở thành tấm bia ngắm cho đám sâu bọ. Nàng chỉ có thể đong đưa cành lá để dọa đối phương bỏ đi. Cuối cùng con bọ kia đậu trên một cái lá khô trên mặt đất cách thân cây chừng vài bước và nhìn chằm chằm về phía nàng như hổ rình mồi.

Tiểu Xuân nơm nớp lo sợ dùng cành cây định đuổi nó đi.

“Hu, hu……”

Mới vừa lập kết giới nên Doanh Chu quả thực không thể phân thân vì thế hắn đành quay đầu nói: “Ngươi bảo Lộc Thục giúp ngươi đi ——”

“Nó mang con sâu kia tới chỗ ta kìa!”

“Cứu mạng.”

Doanh Chu: “……”

Chờ kết giới chắn gió chính thức khởi động hắn mới bước tới và nhanh chóng bắt được con bọ kia rồi ném ra ngoài.

Tiểu Xuân sợ tới mức hồn vía lên mây. Nàng vừa vỗ vỗ ngực vừa nghĩ tới việc ưu tiên tu luyện thuật pháp đuổi trùng.

Ai biết đúng lúc này có tiếng cười khinh bỉ vang lên bên tai —— Doanh Chu không hề nể nang mà cười nghiêng ngả.



Có lẽ hắn cảm nhận được tầm mắt oán giận của nàng thế là đành giải thích, “À, không…… Ta chỉ nhớ tới bộ dạng của ngươi lúc mới vừa xuống núi.”

Tiểu Xuân chống nạnh mắng, “Làm gì, lúc ấy ta ồn ào lắm nên ngươi ghét hả?”

Hắn chậm rãi bổ sung, “Hiện tại cũng có tốt hơn tí nào đâu.”

“……”

Vào đông gần như không có hoàng hôn, khắp nơi chỉ có cảnh hoang vắng xám xịt. (Truyện này của trang runghophach.com) Trên núi gió thổi ào ào, kết giới này là nơi duy nhất yên ổn. Doanh Chu ngồi dưới gốc cây cùng nàng ngắm cảnh trời đất bao la.

Tiểu Xuân nhìn ngắm chung quanh rồi bỗng nhiên hỏi: “Ngươi nói xem…… Bạch Ngọc Kinh chết thật rồi hả?”

“Không biết.” Hắn chẳng tỏ thái độ gì, “Có lẽ thế, nếu không thiên lôi cũng sẽ không ngừng lại.”

Tiểu Xuân ba phải ừ một tiếng.

Dù sao nàng vẫn nghi ngờ bởi kẻ kia đâu bị ‘trời’ ảnh hưởng, vậy làm sao trời có thể diệt được hắn?

“Thật ra chẳng cần lo lắng làm gì.” Doanh Chu đoán được băn khoăn của nàng nên nói: “Nếu hắn đã chết thì đúng như mong muốn. Nếu hắn không chết lại cũng không xuất hiện vậy chứng tỏ đã có lối đi khác. Mặc kệ thế nào hắn cũng đạt được mục đích rồi.”

Tiểu Xuân cảm thấy có lý và gật đầu rồi bỗng nàng phát hiện ra cái gì đó và hỏi, “Sao ngươi không cáu khi ta nhắc tới Bạch Ngọc Kinh thế?”

Hắn nghe thế thì cười nói, “Dù sao thì hắn cũng là người bạn duy nhất của ngươi sau khi các thụ tinh khác lựa chọn ngủ say. Thật ra ta cũng chẳng có gì phải ghen tị với hắn. Ngược lại ta còn phải cảm ơn hắn bởi nếu không có Bạch Ngọc Kinh thì ngươi sẽ chẳng thể kiên trì thêm 200 năm để hóa thành hình người.”

Tiểu Xuân: “Hả? Ngươi biết sao?! Sao ngươi lại biết?!”

Hình như nàng chưa từng đề cập tới mấy con số tỉ mỉ này.

“Ờ……”

Vừa không cẩn thận đã lỡ miệng thế là Doanh Chu nghẹn một lúc.

“Thật ra có một chuyện ta vẫn luôn giấu ngươi.” Có lẽ vì muốn thử phản ứng của nàng nên hắn ngừng một lát mới nói câu sau, “Lúc ngươi ngủ say Hàn Thấm từng nghĩ cách để ta nhìn thấy ký ức của ngươi……”

Dù hắn đã nói hết sức giản lược nhưng Tiểu Xuân nghe xong vẫn vô cùng kinh hãi: “A! Cái gì?!”

Nàng vung vẩy gần hết đống cành lá của mình để thể hiện sự kinh ngạc tột độ, “Thế chẳng phải bí mật của ta đã bị ngươi nhìn thấy hết rồi à?! Chuyện ta từng dòm mấy con sói xám đi tiểu ngươi cũng thấy rồi hả?! Sao lại thế này ——”

Doanh Chu ngồi dưới tàng cây bị lá của nàng rụng đầy đầu nên đành phải che đầu tránh né, “Không phải toàn bộ, chỉ có một ít hình ảnh khắc sâu thôi. Hơn nữa, chẳng phải ngươi cũng biết chuyện ta làm lúc còn nhỏ ư…… Này, này, ngươi bình tĩnh chút, vất vả lắm mới mọc được ít lá, đừng vung vẩy rụng hết rồi.”

Đợi nàng bình tĩnh lại thì cả người hắn đã rụng đầy lá: “Vậy nên trong lúc ngủ mơ ngươi có nghe thấy ta gọi không?”

Cây sồi trắng nào đó chống má nghĩ ngợi: “Không……Nhưng nói tới đây ta lại nhớ.” Giọng nói của nàng buồn bực, “Hình như lúc còn nhỏ từng có một việc kỳ quái xảy ra nhưng ta không nhớ lắm. Trong mơ hồ hình như có … bóng người bảo ta ‘chờ một chút’……”

Doanh Chu: “……”

Kỳ quái quá rồi!

“Hàn Thấm chỉ nói con cú kia giúp ta lẻn vào ý thức của ngươi thôi, sao nghe ra lại có vẻ kỳ quái thế nhỉ?”

Tiểu Xuân hoài nghi mà rũ cành cây, “Aizzz, có lẽ nào ngươi đã rẽ sang một hướng khác trong lúc ấy?”

“……”

Nghe Doanh Chu nói thế nàng lại nhớ ra một ít ký ức xa xăm: “Lúc mới hóa hình……”

Cây sồi trắng lắc lư cành lá và nhìn màn đêm dày nặng. Mây đen che lấp mặt trăng còn trong lòng nàng thì dâng lên chút hoài niệm, “Thật ra trong khoảnh khắc ấy…… ta đã nghĩ tới việc tự kết liễu bản thân.”

Thiếu niên đang phủi lá cây và bụi trên người đột nhiên ngừng lại. Cả người hắn cứng đờ, ánh mắt nhìn cây sồi trắng trước mặt.

Lúc này nói về khoảng thời gian đã qua Tiểu Xuân cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, “Nhưng ta sợ đau nên cuối cùng không ra tay.”

“Thụ tinh đều rất sợ đau.” Nàng lắc nhẹ cành lá, “Dù sao thì ngày thường chúng ta đều là những kẻ da dày thịt béo, đến khi có hình người cũng được vỏ cây bảo vệ nên không có cơ hội bị thương. Vì thế thụ yêu đã thành hình người mà còn dám tự sát mới là kẻ nhẫn tâm nhất.”

Giống như vị tiền bối bạch quả kia.

“Đúng rồi.” Ngọn cây sồi trắng cong cong, “Ta cũng có chuyện chưa nói cho ngươi biết.”

Nàng chậm rãi kể về Bạch Vu Sơn đầy hoa rực rỡ kia, về tộc nhân với bộ dạng mang theo vài phần quen thuộc, về khoảng thời gian hòa thuận vui vẻ lúc ấy. Nhưng nàng biết nó chỉ tồn tại trong giấc mộng.

“Nếu năm đó những người khác có thể cố gắng hơn một chút, bền lòng hơn một chút thì tốt rồi.”

Doanh Chu cảm nhận được tiếc nuối trong lời của nàng, “Nếu vậy thì nói không chừng hiện tại cảnh ấy đã thành hiện thực.”

“Rõ ràng Đại Xuân thúc chỉ còn cách ngày tu luyện thành hình người hai, ba trăm năm! Chẳng lẽ ông ấy không thể kiên trì thêm nữa sao?!” Tiểu Xuân hận sắt không thành thép mà siết nắm tay giận dữ than.

Doanh Chu thì không hé răng. Sau một lúc do dự, khóe môi của hắn nhẹ giật giật, rồi hắn đột nhiên ngẩng đầu hỏi, “Vậy……”

Vừa cất lời hắn đã lại hạ giọng, “Giấc mộng kia tốt như vậy vì sao…… ngươi còn muốn tỉnh lại?”

Gió bên ngoài kết giới theo khe hở thổi vào khiến lá cây xào xạc. Con Lộc Thục đang rúc ở một góc nghỉ ngơi ngẩng đầu lên tò mò nhẹ vẫy lỗ tai.

“Bởi vì……” Tiểu Xuân vô cùng tự nhiên trả lời, “Nghĩ tới ngươi là ta lập tức tỉnh.”

Doanh Chu lặng yên ngửa đầu.

Ở trong mắt con Lộc Thục thì thiếu niên dưới tàng cây đang đưa mắt nhìn về phía trước còn cây sồi trắng thì hơi cong ngọn cây. Sau lưng họ là bóng đêm mênh mông, gió thổi cuồn cuộn.

Doanh Chu yên lặng một lúc lâu.

Còn Tiểu Xuân thì chẳng chút ngại ngùng, thậm chí nàng còn vui mừng cúi đầu nói: “Còn nữa, ta đã hiểu rõ một chuyện!”

Cây sồi trắng vung vẩy cành lá hân hoan nói: “Doanh Chu, ta thích ngươi.”

“Ta thích ngươi, ta đã nghĩ thông rồi!”

“Tuổi thọ của chúng ta khác nhau cũng đâu có sao, cùng lắm thì chờ ngươi sống thọ và chết tại nhà ta sẽ ngủ say, vậy coi như hoàn hảo đúng không?”

“Ta thích ngươi! Ta thích ngươi!” Nàng vòng tay quanh miệng mà hô to như muốn thông báo với toàn bộ Bát Hoang.

Nàng nói liên miên không dứt, gần như biến mấy chữ này thành câu chuyện ngày thường.

Sự tình thay đổi quá nhanh khiến con Lộc Thục không theo kịp.

Còn Tiểu Xuân ở bên kia thì vẫn đang í ới không thôi: “Doanh Chu, ta thích ngươi, ngươi nghe thấy không?”

“Ta thích ngươi, giống như ngươi thích ta ấy, ta thích……”

Doanh Chu bị lời tỏ tình của nàng dọa cho đỏ cả người thế là hắn vội lên tiếng ngăn lại, “Được rồi, đủ rồi, đủ rồi. Ta đã biết.”

“Ngươi đã biết à?” Nàng vẫn không tin mà duỗi cành xuống định ôm lấy mặt hắn thế là Doanh Chu luống cuống đẩy ra, “Ta biết rồi!”

Cây sồi trắng cúi đầu nhìn chằm chằm cái lưng hắn đang đưa về phía này và hơi thấp thỏm vươn cành lá so so ngón tay. Nàng lo lắng không biết có phải mình nói cái gì không ổn hay không.

Qua một lúc lâu nàng mới thấy hắn chậm rãi ngồi xuống bên cạnh thân cây của nàng.

Lại qua một lúc nữa hắn mới nhẹ giọng cảm thán, “Ngươi chưa có hình người quả thực không tiện chút nào.” Rồi Doanh Chu lại bất đắc dĩ cười nói, “Chỉ ôm một chút thấy không đủ.”

Nàng nhìn chung quanh và rất hào phóng: “Ta ôm ngươi là được.”

Cành cây nhỏ bé sột soạt vươn xuống từ trên cao rồi ôm lấy cả người hắn giống như đang đánh hắn hơn là đang ôm.

Doanh Chu bị đống cành cây của nàng bọc kín mít thì cảm thấy buồn cười. Xuyên qua khe hở hắn ngước mắt nói, “Nhưng hiện tại ngươi đã biết bộ dạng tộc nhân chỉ là giả, sau này có ngủ say lỡ ngươi không lừa được bản thân thì làm sao?”

“Cái này thì không cần lo lắng.” Nàng bật cười nói, “Ta nghĩ chờ ta ngủ say sẽ lại mơ một giấc mộng khác.”

HOÀN CHÍNH VĂN