Làm một cái cây cả ngày thật buồn tẻ. Tuy lúc ấy Tiểu Xuân nóng đầu và muốn gặp lại Doanh Chu nên mới túm bản thân rời khỏi giấc ngủ vĩnh hằng nhưng điều đó vẫn không thể thay đổi được những chán nản và khó khăn khi phải phơi trong nắng gió để tu luyện.
Hơn nữa thời gian gần đây con Lộc Thục kia càng ngày càng kiêu ngạo. Không biết nó tìm ở đâu được một con hươu đỏ làm chồng. Vợ chồng nhà nó hoàn toàn không ngại sự chênh lệch giống loài mà vui vẻ định cư ở Bạch Vu Sơn, còn sinh ba đứa con.
Mà năm nay vừa mới vào hạ nó lại mang thai, đúng là con cháu vô tận. Đầu óc con Lộc Thục khốn nạn này không tốt lắm nhưng ở phương diện tranh tình cảm thì nó cực kỳ mưu mô. Nó ỷ vào bản thân đang có thai mà luôn luôn làm nũng dựa dẫm vào người Doanh Chu, còn lấy đầu dụi dụi hắn.
Hắn nể tình nó là phụ nữ đang mang thai nhạy cảm vì thế mỗi lúc ấy hắn sẽ kiên nhẫn vươn tay vỗ vỗ nó hai cái.
“A a a!!!”
Cái cây phía sau đã gần lấy lại hình dáng ban đầu thấy thế thì không chịu nổi khua múa cành lá kháng nghị, “Để làm chi? Mày cũng có chồng đấy thôi, sao cứ thích cọ vào người của ta thế?”
Nàng duỗi tay, chính xác hơn là duỗi một cành cây vô cùng to lớn và lên án một cách đường hoàng, “Đồ vô liêm sỉ!”
Nhân thể nàng còn đùa bỡn người nhà mình, “A, ta cũng muốn ôm Doanh Chu, ta cũng muốn!”
Thiếu niên dở khóc dở cười mà ngẩng đầu lên, “Thôi đừng, hiện tại tay chân ngươi đâm ta khắp người, ta không chịu nổi đâu.”
Tiểu Xuân không ngờ mình lại bị ghét bỏ thế là nàng mất hết can đảm, ánh mắt nhìn con Lộc Thục kia tràn ngập ghen tị.
Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, đúng là hành vi của kẻ khốn nạn!
“Đến tột cùng thì bao giờ ta mới hóa thành hình người được đây?”
Cây sồi trắng cứ lắc lư khiến không khí trên đỉnh đầu như lắc lư theo, gió mát mang theo mùi cỏ cây thoang thoảng phất qua.
Doanh Chu nhìn bộ dạng giương nanh múa vuốt sầu khổ của nàng thì không nhịn được nhắc nhở: “Ngươi chú ý một chút. Hiện giờ cành lá, kinh mạch của ngươi đều dài và chắc hơn nhưng cũng đừng múa may linh tinh nữa, nếu lỡ bị gãy cành thì làm thế nào?”
Hắn đuổi con Lộc Thục tới túp lều gần đó rồi xoay người đăm chiêu nhìn thoáng qua lòng bàn tay của mình. Bỗng nhiên hắn mở miệng nhẹ nói với nàng: “Nếu ta trả phần yêu lực kia cho ngươi thì liệu có hỗ trợ được gì không nhỉ?”
Cây đại thụ đối diện lập tức im lặng một lúc lâu.
“Thôi bỏ đi.” Nàng chậm rãi mở miệng, “Đã lâu thế rồi, nếu giờ ngươi chuyển yêu lực lại cho ta mà bị thương gân động cốt thì làm sao? Thân thể của ngươi cũng chưa hồi phục hoàn toàn sau khi bị thiên lôi đánh đâu.”
Nói tới đây Tiểu Xuân mơ hồ nhớ tới cái gì đó, “Đúng rồi, ngày ấy dì nhỏ có nói ra một biện pháp, là cái gì vậy? Nàng ấy chỉ nói với mình ngươi nên ta chẳng nghe được gì.”
Doanh Chu: “…”
Dì nhỏ nói “Song tu”!!!
Hắn cảm thấy thôi đừng nói với nàng thì hơn. Huống chi với tình thế trước mặt thì dù hắn có muốn cũng lực bất tòng tâm.
“Không, dì ấy chẳng nói gì cả.” Thiếu niên ho nhẹ một tiếng và che giấu xấu hổ, “Chỉ là mấy lời đùa cợt thôi, không liên quan.”
Tiểu Xuân nghe vậy thì cực kỳ mất mát. Nàng dùng một nhánh cây gãi gãi sau lưng mình rồi một ý nghĩ không biết từ đâu nảy lên, “Ta đọc trong thoại bản thấy đám nữ yêu toàn dùng miệng đối miệng để hút tinh khí của phàm nhân nhằm tăng tu vi!”
Nàng nói xong lập tức hưng phấn muốn thí nghiệm, “Doanh Chu, hay là ngươi hôn ta một cái đi!”
“…”
Hắn không theo kịp suy nghĩ của đối phương, “Liệu có ích không?”
Hai chuyện này nghe đã thấy không liên quan rồi.
“Thử một chút, thử một chút thôi!” Nàng cực kỳ tin tưởng, “Có khi ta lại có thể cảm nhận được linh khí cỏ cây trong người của ngươi thì sao?”
Dù hắn cảm thấy việc này thực vớ vẩn nhưng vẫn không chịu được sự nài nỉ của Tiểu Xuân. Nơi này lại là núi hoang rừng thẳm, chung quanh ngoài một đám chim thú thì chẳng còn ai vì thế Doanh Chu do dự một lát cuối cùng cũng tiến lên một bước.
Chân hắn giẫm lên rễ của cái cây to, đầu ngón tay xoa vỏ cây xù xì rồi cúi người dán môi lên thân cây.
Nơi này là chỗ râm mát nhất của cả ngọn núi. Ánh mặt trời chen qua mỗi khe hở và hắt bóng xuống mặt đất nông sâu không đều.
Cả nhà con Lộc Thục tò mò thò đầu ra khỏi lều và nhìn về phía bên này.
Rõ ràng chỉ là vỏ cây sồi kiên cố xù xì nhưng hắn lại như cảm nhận được dấu vết mỏng manh của sinh mệnh. Giống như có dòng máu đang chảy trong huyết quản.
Thật lâu sau Doanh Chu mới lùi về phía sau và hỏi nàng có cảm giác gì không.
Tiểu Xuân chần chừ nghiêm túc suy nghĩ một lúc mới chán nản rũ cành nói, “Không có cảm giác gì.”
Xin lỗi, tại nàng béo quá, da cũng dày nữa.
“Òa, ta mệt quá, khó có lúc ngươi hôn ta một cái thế mà miệng còn chưa chạm vào đâu.”
Doanh Chu: “Không phải ngươi nói mình có thể cảm nhận được thông qua linh hồn sao?”
Cây to ảo não vò đầu bứt tai và không nhịn được lại sốc tinh thần để tiếp tục tu luyện: “A a, không được, ta nhất định phải nhanh chóng ngưng tụ được thật thể. Cái gì mà căn cơ, thuật pháp hay vỏ sồi gì đó đều vứt qua một bên, ta muốn hóa thành người.”
Dù sao nàng cũng từng một mình vượt qua 3000 năm, là thụ tinh giỏi nhất Bạch Vu Sơn vì thế nghị lực của nàng phải nói là kinh người. Một khi nàng đã hăng hái tiến lên thì không gì có thể cản được. Cái gì mà linh khí của trời đất, tinh hoa của nhật nguyệt, thanh khí từ dòng suối róc rách chảy gần đó hay trọc khí từ thi thể của yêu vật, tất cả đều được nàng hút vào thân thể.
Đầu tiên nàng một hơi hấp thu toàn bộ nước của bất lão tuyền có trong đất đai. Ngay cả số nước được Doanh Chu đổ vào gốc cây sồi già trước đó nàng cũng tìm tòi và hút hết. Sau đó Tiểu Xuân bắt đầu hấp thu linh lực còn sót lại ở thân cây cũ. Dù chỉ còn một chút nàng cũng không lãng phí thế nên chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi hơn tháng nàng đã hút sạch linh lực còn lại của cái cây cũ. Nơi đó hiện tại chỉ còn một gốc cây tiều tụy chờ mục nát.
Nhờ có tích lũy vững chắc nên nàng lớn lên rất nhanh. Doanh Chu thường xuyên cảm thấy mình đi ngủ một giấc dậy đã thấy nàng lại cao hơn một cái đầu. Sức sống mãnh liệt của cỏ cây quả thực khiến người ta phải kính nể.
Khang Kiều sẽ ngẫu nhiên cưỡi Lộc Thục tới mang theo mấy phương thuốc kỳ quái. Nàng có thuốc thì bất chấp tất cả mà đổ thuốc vào kinh mạch của bản thân. Đây đúng là tư thế của kẻ bất cần có thể thử bất kỳ thứ gì khi tuyệt vọng.
“Uống cái này vào có tác dụng không? Sao ngươi không quan sát thêm đã,” chờ Doanh Chu phát hiện ra thì bình thuốc đã trống không vì thế hắn chỉ đành híp mắt nhìn lên tán cây của nàng và chun mũi ngửi mùi hương.
“Có cái gì mà xem.” Tiểu Xuân đập vỡ cái bình và hùng hồn nói, “Dù tốt hay xấu ta cũng uống. Ta khá khỏe, không bị trúng độc đâu.”
Năm tháng lặng lẽ lướt qua Bạch Vu Sơn. Vô số ngày tháng như thoi đưa.
Từng năm trôi qua, cảnh xuân và gió thu biến đất đai hoang vắng thành rượu ngon. Trên mảnh đất khô cằn ấy cỏ cây lại mọc lên, vượt qua cả vó ngựa.
Quả của cây sồi và cây ngô đồng rơi xuống mọc lên những cây non mơn mởn e ấp trong đống cỏ rậm rạp khó mà phát hiện.
Con của con Lộc Thục đã trưởng thành với bộ dạng cường tráng, thong dong. Chúng dần rời khỏi nhà đi vào nơi rừng sâu hoặc đi du lịch xa hơn.
Không bao lâu sau con Lộc Thục và bạn đời của nó cũng lần lượt rời núi.
Trời đất rộng lớn, thế gian muôn màu vì thế mọi sinh linh đều phấn đấu quên mình để hướng về nó và sống một đời rạng rỡ.
Dần dần người bên ngoài cũng hiếm khi tới đây. Núi hoang này quá hẻo lánh, thật sự khó mà ra vào thường xuyên. Chỉ có hai con linh miêu là vẫn kiên trì tới thăm nàng hàng năm.
Doanh Chu đã khỏe hoàn toàn và lấy ra bản vẽ chuẩn bị năm xưa sau đó bắt đầu dựng nhà.
Ngẫu nhiên hắn sẽ xuống chợ yêu quái dưới chân núi 4-5 ngày để mua đồ dùng đồng thời cải thiện thức ăn.
Mỗi lần hắn về Tiểu Xuân đều sẽ ghen tị chết đi được. Qua lớp vỏ cây nàng liều mạng hít ngửi mùi bánh bao, mạch nha, bánh rán, cổ nuốt nước miếng ừng ực.
Doanh Chu khó hiểu: “Cây cũng có nước miếng hả?”
Nàng đúng lý hợp tình đáp, “Để ý tới mấy chi tiết cỏn con ấy làm gì. Ta còn nói chuyện được cơ mà! Ngươi nghĩ giọng nói mềm mại mỗi ngày của ta tới từ đâu hả?”
Doanh Chu: “…”
Đúng thật, dù sao họ cũng đều là yêu quái, có kỳ lạ chút cũng bình thường.
Hắn khoanh tay buồn bực đánh giá cây đại thụ che trời trước mặt và hỏi một câu đã nén trong lòng từ lâu, “Nói vậy thì hai mắt ngươi ở chỗ nào thế? Theo hình hài của người thì ngọn cây hẳn sẽ là đầu phải không.”
Nhưng bình thường cũng đâu thấy nàng xoay người cúi đầu.
“Hê hê, cái này thì ngươi không hiểu được đâu.” Tiểu Xuân kiêu căng xoa xoa cành lá, “Cây sao mà so với người được? Chúng ta không có mắt, chỉ có tầm mắt thôi.”
Nàng vung vẩy cành cây nói: “Nếu ngươi một hai phải cho rằng tầm mắt sẽ theo con mắt thì khi ta nhìn lên trên hai con mắt sẽ ở ngọn cây, còn khi ta nhìn ngươi, hai con mắt sẽ trượt xuống dưới. Thế nào, có phải rất tiện không?”
“Không, thấy kinh thì có!”
Những thứ hắn có thể mua được ở chợ yêu quái không nhiều, may mà ngoài dây thừng, ngói và sơn thì mấy thứ khác cũng không thiếu.
Bạch Vu Sơn chẳng có gì ngoài gỗ.
Tiểu Xuân nhàn hạ không có việc gì làm sẽ xử lý đống gỗ bóng loáng, chỉnh tề và đưa cho Doanh Chu dùng. Bản thân hắn có thể khống chế lửa hóa thành binh khí, nào rìu nào búa, hoàn toàn không có vấn đề gì.
Hai người phối hợp với nhau vô cùng ăn ý, chuyện xây nhà cũng rất hài hòa.
“Ta muốn đổi ý.” Nàng vừa tước gỗ vừa nói chuyện phiếm: “Ta muốn làm thêm một cái chuồng bên cạnh chỗ nuôi gà, như thế nếu con Lộc Thục kia quay về thì còn có chỗ ở đúng không?”
“Ừ.” Doanh Chu đang dùng một cây gậy gỗ to quấy thùng vôi để dùng, “Dù sao cũng nhàn rỗi không có việc gì, làm thêm cũng được.”
“Vậy làm lớn chút, tại nó thành hôn rồi, còn có 6-7 đứa con nối dõi, sau này còn có cháu nữa. Phải dựng ba cái lều mới đủ mất!”
Doanh Chu nghe thấy ý nghĩ của nàng thì trầm ngâm nói: “Con cháu không nhất thiết phải theo ở cùng mà đa phần sẽ rời nhà đi xa.”
“A, ta còn muốn một thư phòng.”
Tiểu Xuân bắt đầu mơ mộng, “Lúc trước ở nhà Ôn Huệ ta thấy nàng ấy có riêng một thư phòng nhỏ xinh đẹp, cửa sổ hướng về phía đông, có mành trúc. Sau khi ăn cơm xong luyện chữ một chút, đọc sách một chút, rồi nằm sấp ngủ trưa.”
“Được.” Doanh Chu đáp lời.
Thật ra nàng chỉ muốn một chỗ ngủ!
“Ta còn muốn phòng sưởi, giống cái ở khuyển tộc trên Viêm Sơn ấy. Bên cạnh phòng lớn có một phòng nhỏ với tường được đào rỗng để đốt than hoặc bỏ lò sưởi di động vào đó, quá ấm áp.”
Doanh Chu: “…”
Nàng đúng là được đằng chân lân đằng đầu.
Lúc này nàng hoài niệm ngẩng mặt lên nói, “Ngẫm lại lúc ở khuyển tộc đúng là thoải mái. Đằng sau khu nhà dành cho khách có suối nước nóng, ngâm mình trong đó rồi chui vào buồng sưởi đúng là mỹ mãn.”
Hắn nghe thế thì nói mát: “Để ta làm … một suối nước nóng cho ngươi luôn nhé!”
Nàng làm gì biết hắn đang mỉa mai mình nên lập tức hớn hở, “Tốt, quá tốt.”
Nói xong nàng nghĩ nghĩ rồi lẩm bẩm, “Nhưng không biết Bạch Vu Sơn có thích hợp để dựng suối nước nóng không.”
Nàng còn đi lo bò trắng răng cơ đấy!
Doanh Chu lắc đầu không nói gì và tiếp tục quấy vôi.
“Ngươi ấy, có chỗ ở là tốt rồi. Bản vẽ thiết kế của Bắc Hào Sơn tập trung vào khía cạnh thực dụng chứ không có mấy thứ hoa hòe hoa sói. Ta cũng không biết làm nhiều như thế. Nếu không chờ về sau ngươi có thể tự chăm sóc bản thân ta sẽ tìm ít nhân công về làm. Phải có thợ mộc, thợ xây rồi người đào đất gì gì đó, tới khi ấy ngươi muốn cái gì có cái đó.”
Cây gậy gỗ cọ vào thành của thùng gỗ gây tiếng vang nhưng lời của hắn đã dứt từ lâu lại vẫn không thấy có ai đáp.
“Tiểu Xuân!” Doanh Chu hơi khó hiểu và ngước mắt. Trước mặt là gió thổi lá cây xào xạc, ngẫu nhiên sẽ có vài tiếng chim hót, ngoài ra không còn tiếng động nào khác, không gian hoàn toàn yên tĩnh.
Cảm giác trầm mặc, yên tĩnh này cực kỳ quen thuộc khiến hắn nhớ lại một đêm nào đó của nhiều năm trước.
Doanh Chu không tự giác đứng lên.
Dòng khí vô hình lượn lờ khắp nơi. Không biết là chỗ nào trên trời bỗng sinh ra sức hút thật lớn khiến cho những viên đá vụn cũng dần lăn về phía đó. Cỏ dại đều hướng về phía kia cúi rạp người.
Trong trời đất có nguồn linh khí cuồn cuộn hội tụ lại nơi này. Bọt nước tươi mát và sạch sẽ hồn nhiên lướt qua má hắn coi như chào hỏi rồi bay thẳng tới chỗ cây sồi trắng.
Doanh Chu ý thức được chuyện gì đó sắp xảy ra vì thế hắn nắm chặt tay, lưng thẳng tắp và lẳng lặng nhìn ngàn vạn bọt nước đang lao về một phía.
Vì là ban ngày nên không thể thấy rõ như lúc đêm khuya vì thế hắn chỉ nhìn thấy một bóng hình mờ ảo đang được hình thành. Bọt nước trôi nổi trong không trung điêu khắc một bóng dáng mơ hồ, rồi dần dần mắt mũi của đối phương rõ hơn.
Nàng nhắm mắt, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay, đôi tai khéo léo. Bộ dạng này chưa dám nói là xuất sắc nhưng vẫn hồn nhiên, thanh tú và độc đáo.
Lần cuối cùng hắn nhìn thấy nàng đã là rất lâu trước kia. Lâu đến độ Doanh Chu đã tự chỉnh sửa dung mạo của Tiểu Xuân trong đầu nhiều lần khiến nó không còn giống với ban đầu nữa.
Thời gian qua hắn cũng không ôm quá nhiều hy vọng có thể nhìn thấy nàng khi còn sống. Vốn hắn tưởng việc Tiểu Xuân quyết tâm hóa hình chỉ là biện pháp an ủi hắn nhưng lúc này thiếu niên ngây ra nhìn hình hài giữa không trung tách khỏi những bọt nước vây quanh. Sau đó nàng mở bừng mắt, và dang hai tay chạy như bay về phía hắn.
Mùi cỏ xanh ướt mềm vùi vào lòng hắn, đầy tràn.
Doanh Chu lập tức ôm lấy nàng.
Giống ngày xưa lúc rời đi, lúc này nàng cọ cọ gò má hắn rồi vô cùng quyến luyến nói: “Ta ôm được ngươi rồi. Rốt cuộc ta cũng ôm được ngươi rồi.”
Tiểu Xuân ôm cổ hắn và nức nở thất thanh, “Doanh Chu, ta rất nhớ ngươi!”
Nàng ngửa mặt hét to với bầu trời, “Ta rất nhớ ngươi!”
Hóa ra cảm giác hai tay chạm vào thật thể là thế này.
Mềm mại nhưng không phải quá mềm mại. Có hơi ấm mỏng mảnh xuyên qua quần áo truyền tới, là xúc cảm của sinh mệnh sống.
Là Doanh Chu, nàng đã chạm tới Doanh Chu trực tiếp chứ không phải qua nhánh cây hoặc ở trong trí nhớ.
Doanh Chu xòe tay xoa đầu nàng rồi cúi đầu tì lên trán nàng và tham lam ngửi mùi hương quen thuộc sau đó mới đáp: “Ừ.”
“Ngươi không biết đâu, ta thật sự rất ghét tu luyện, ta không muốn đứng yên làm một cái cây tí nào.”
Giống như sau khi có được hình người cảm xúc có nơi ký thác nên nàng cảm thấy cực kỳ tủi thân và hoàn toàn không hề kiêng dè mà phát tiết cảm xúc của mình.
Tiểu Xuân ôm chặt lấy hắn, đầu dụi vào ngực hắn, “Lúc tỉnh lại và biết phải bắt đầu tại từ đầu ta chỉ muốn chết quách đi cho rồi. Ta còn tưởng mình không chịu đựng được, cũng tưởng mình sẽ không gặp lại ngươi được nữa. Nếu như thế thì phải làm sao đây?” Nàng gào khóc và lên án công khai, “Ta muốn Doanh Chu là của ta, chỉ có ta mới được chạm vào.”
“Xin lỗi.” Doanh Chu ôm lấy nàng và tự trách, “Là lỗi của ta.”
Tiểu Xuân lại chẳng nghe lọt câu nào, nàng vẫn cứ liều mạng ôm lấy hắn như đã mong chờ vô số lần trong lòng, “May mà lần này ta không phải đợi quá lâu.”
Nàng khóc rống lên, “Tốt quá, thật sự tốt quá!”
Nếu nói thiên đạo cho nàng thành thụ yêu là bi ai lớn nhất thì Doanh Chu chính là món quà đền bù tuyệt vời nhất cuộc đời này của nàng.
Chỉ cần có hắn nàng đã thấy đủ để bản thân ngửa mặt lên cảm tạ ông trời.
Từ đầu tới cuối Doanh Chu luôn lặng lẽ nghe nàng khóc lóc kể lể, nghe nàng nhắc mãi những tủi thân và khổ sở của mình. Ngoài nói lời xin lỗi hắn không nói thêm gì mà chỉ ôm lấy nàng.
Ở nơi Tiểu Xuân không nhìn thấy được, hắn rũ mắt để hàng mi dài che khuất đôi con ngươi màu đồng. Trong đó lấp lánh ánh sáng.
Nàng lại vẫn chưa đã thèm: “Ta còn muốn ăn bánh gạo nếp đường đỏ, ăn bánh cuốn, ăn mì.”
“Được, để ta đi mua.” Hắn bất đắc dĩ đáp, “Đêm nay ta sẽ khởi hành đi mua luôn.”
Tiểu Xuân mở miệng: “Ta…”
Mới vừa nói một lời này đột nhiên có tia sáng lóe lên, nàng hóa thành tia sáng ấy và bay thẳng tắp về phía thân cây.
Doanh Chu đột nhiên thấy tay mình trống không thế là cả người lảo đảo, mặt nghệt ra nhìn chung quanh. Rõ ràng hắn không hề cảm nhận được địch ý hay điều gì khác thường.
Rất nhanh hắn đã nghe thấy nàng trốn trong bản thể của chính và cảm thán: “Ối giời ơi!”
Tiểu Xuân khó có thể tin được mà đánh giá tình cảnh của bản thân sau đó tiếp nhận sự thật là mình lại quay về bản thể rồi. Nàng ngồi xổm trong đó ngửa mặt hét toáng lên, “A a, sao lại thế? Ta mới nói có mấy câu, ta còn chưa ôm đủ mà!”
Dù sao cũng là yêu lực vớt từ chỗ này chỗ kia nên không thể kiên trì quá lâu.
Doanh Chu nhìn nàng cười bất lực và đành trấn an: “Không sao, từ từ là được.”
Bất kể thế nào thì đây cũng là một khởi đầu tốt đúng không?
***
Cái sân nhỏ được hoàn thiện vào mùa xuân, giữa lúc hoa nở.
Bạch Vu Sơn trải qua thảm họa thiên kiếp và tới giờ đã có vài phần bóng dáng phồn hoa lúc trước. Liếc mắt nhìn sẽ thấy cỏ cây màu xanh mượt mọc lên khắp nơi.
Doanh Chu là một công nhân cần cù và thật thà nên hắn chăm chỉ cẩn thận làm thư phòng, chuồng cho con Lộc Thục và tiếp tục cân nhắc hoàn thành buồng sưởi mà người nào đó cứ nhớ mãi không quên.
Nhờ phúc của nàng nên hắn thấy tay nghề của mình ngày càng tiến bộ. Dù sau này mất hết yêu lực chắc chắn hắn cũng có thể tới nhân gian kiếm cơm.
Ngẫu nhiên Trọng Lâu sẽ lên núi thăm bọn họ và thấy thế cũng không mắng hắn không chịu làm việc đàng hoàng. Tên kia mang theo ánh mắt đồng tình thương hại rồi thở hắt ra và trải lòng với hắn về nỗi bi ai lớn nhất của đời người mà bản thân mình tự rút ra được.
“Tiểu Xuân.”
Doanh Chu đang so thanh gỗ trong tay với bản vẽ, “Giúp ta tìm hai tấm gỗ có tính dẻo dai về đây.”
Đợi một lát mới có một tiếng đáp lại truyền đến từ xa xa trong rừng: “Được.”
Càng ngày Tiểu Xuân càng có thể duy trì hình người lâu hơn và khi tu luyện mệt mỏi nàng sẽ đi dạo quanh ngọn núi.
Dù mỗi góc đã sớm bị nàng khám phá hết nhưng nay đã khác xưa, ra ngoài một chuyến dạy nàng biết thêm công dụng của nhiều thứ. Ví dụ như nghiền ngôn thù du thành bột có thể thay ớt, rang đống hạt trong bông hoa hướng dương to tướng kia là có thể ăn được. Ngay cả nấm khô trên cây cũng có thể ăn được nhưng Doanh Chu khuyên không nên. Lúc nhỏ hắn từng nếm phải nấm độc khiến thần chí không rõ và múa may với đàn sói cả đêm.
Nói thật thì nàng nghe hắn nói xong lại rất muốn thử một lần.
Đầu mùa xuân nên nơi hoang dã này toàn những con vật sống tung tăng nhảy nhót. Ngay cả con kiến cũng sinh động hơn vào đông. Nàng dùng vỏ sồi mới luyện được để bọc quanh mình rồi chậm rãi đi dạo trong khu rừng, miệng lẩm nhẩm một điệu dân ca không rõ của nơi nào.
Nếu là gỗ có tính dẻo dai thì tốt nhất là dùng gỗ liễu nhưng đáng tiếc là Bạch Vu Sơn này không thích hợp cho cây liễu sinh trưởng nên nàng chỉ có thể tìm ít bạch dương về.
Tiểu Xuân lắc lư đi qua những lùm cây, tầm mắt lơ đãng đảo qua và thoáng thấy trên mặt đất cỏ dại um tùm có một thân cây quen thuộc.
Nàng chẳng nghĩ nhiều đã đẩy đống cỏ dại ra và thấy nửa thân cây thiết hoa vững chãi đập vào mắt.
Trong một chớp mắt ấy lòng nàng đột nhiên đau nhói. Hóa ra cái mà người phàm gọi là “như đã cách mấy đời” lại thu nhỏ lại chỉ bằng đúng một thân cây mục nát – thi thể người bạn cũ của nàng.
Không biết cái cây này đã gãy lúc nào mà hiện tại đã mục gần hết. Chỉ vừa búng tay là một đống vụn gỗ đã rơi xuống. Tình cảnh của nó đã sớm không thể vãn hồi nữa rồi.
Có lẽ nó bị sét đánh, hoặc chết trong cơn bão nào đó.
Thiết hoa được xưng là thứ gỗ cứng rắn nhất trên đời này, tang thương ngàn năm cũng không thể khiến nó biến chất ấy vậy mà cuối cùng nó lại cũng có ngày dầu hết đèn tắt.
Tính ra thì có lẽ nó là thụ linh cuối cùng ngã xuống và bị thiêu cháy trong ngọn núi này.
Rừng sâu núi thẳm mờ mịt, đại thụ che trời nay ngã xuống để muôn vàn chồi non mọc lên. Ba ngàn năm như một giấc mộng theo bụi gỗ của thân cây mục ruỗng quay trở về.
Tiểu Xuân lẳng lặng đứng trước thân cây mục nát và không biết lòng mình có cảm giác gì.
Thật lâu sau nàng nâng tay lên thúc giục cây cỏ và đất đá nhẹ phủ lên cây to và thì thào: “Ngủ ngon nhé Tiểu Xuân.”
Lúc nàng mang theo hai mảnh gỗ dương về thì thấy Khang Kiều cưỡi Lộc Thục tới và đang nói gì đó với Doanh Chu.
“Dì nhỏ.” Nàng buông đồ và vui vẻ chào hỏi, “Sao dì lại rảnh rỗi tới đây thế? Có uống chén trà không?”
Người kia nghe thế thì xoay người hất cằm, “Ngươi tới vừa đúng lúc. Ta đang có việc tìm ngươi đó.”
“Tìm ta hả?” tiểu Xuân ngạc nhiên chỉ chính mình.
Vừa nghe nàng nói thế đối phương đã tươi cười và nhướng mày hớn hở nói, “Đúng, là chuyện tốt á.”
“Chuyện gì tốt vậy?”
Nàng ngẩn người một giây sau đó nhìn về phía Doanh Chu thì thấy hắn xoa cằm, ánh mắt mang theo cổ vũ nhìn mình thế là trong lòng lập tức mang theo chờ mong với chuyện tốt kia.
“Chẳng lẽ có linh đan diệu dược nào đó giúp yêu lực của ta thăng cấp lên đỉnh cao trong một ngày hả?”
Khang Kiều đứng ở cửa ngôi nhà nhỏ và mang theo nghiêm túc hỏi: “Ngươi có từng nghĩ thụ yêu các ngươi dựa vào cái gì để phán đoán thời điểm mình sắp chết không?”
Có lẽ vấn đề này quá đột ngột nên Tiểu Xuân há hốc mồm.
Có lẽ đối phương cũng chẳng ôm kỳ vọng gì với nàng nên tiếp tục nói, “Năm đó lúc cây bạch quả kia chọn kết liễu cuộc đời đã không thể khiến thân cây hợp tác bởi vì những thương tổn ngày thường sẽ không dễ khiến nó xúc động tạo ra cơ chế phân thân. Nhưng thiên lôi và nọc độc lại có thể khiến nó kích hoạt cơ chế kia. Vậy tiêu chuẩn nào mới khiến nó cảm thấy nguy hiểm tính mạng? Trước giờ ta vẫn tò mò về việc này.”
Nàng ấy đăm chiêu tiến về phía trước, “Mãi tới lúc thể xác cũ của ngươi bị thiên lôi đánh trúng ta mới vô ý nhìn thấy một chồi non nhỏ bé giữa thân cây.”
Tiểu Xuân kinh ngạc: “Chồi ư?”
“Đúng.” Khang Kiều cũng chẳng kỳ quái khi thấy nàng ngạc nhiên như thế, “Quả nhiên ngươi cũng không nắm được.”
Nàng liên tục lắc đầu nhân tiện sờ sờ trên người mình: Sao thân cây đã gãy đổ kia lại có thể mọc chồi vậy?
“Vậy tức là hấp hối trong miệng các ngươi giống như một phản ứng có điều kiện. Giống như đánh vào khớp gối của thân thể nó sẽ tự động nảy lên.” Khang Kiều nhìn nàng và nói, “Ngươi không cảm thấy điều này rất giống trái tim con người à?”
Nàng nghe tới ngẩn người, dù thực chất chả hiểu gì nhưng nàng vẫn tỏ vẻ hiểu được đôi chút và gật đầu vô cùng nghiêm túc.
Khang Kiều nhướng đôi mày thanh tú, “Cho nên ta đoán cái chồi kia hình như là trái tim của thụ yêu. Hoa và cây cỏ không thể chạy trốn để lẩn tránh thiên địch như các loài khác nên trời cao đã ban cho các ngươi những năng lực tự bảo vệ khác. (Truyện này của trang RHP) Thí dụ như hạt dẻ có gai, cây trúc đào có độc, cây xấu hổ tự cụp lá. Đại thụ các ngươi cũng thế.”
Khang Kiều giải thích: “Mấy năm nay ta đã làm không ít thí nghiệm, cũng đã bổ mấy cái cây chưa thành tinh. Xin lỗi vì mấy năm nay ta đã trộm lấy rất nhiều cành cây từ bản thể cũ của ngươi về để nghiên cứu mà không cho ngươi biết. Dù sao thì trước khi có được sự chắc chắn ta cũng không muốn ngươi mang quá nhiều hy vọng.”
Nàng ngơ ngác đáp: “Không, không sao. Dù gì thì ta cũng chẳng dùng mấy thứ đó làm gì nên ngài cứ lấy thoải mái.”
Nàng ấy đi vòng qua Tiểu Xuân và nhìn rừng cây tầng tầng lớp lớp phía trước, “Sau lần ấy ta nhận ra ngoài cây cỏ đã thành tinh thì đám cây khác không có trái tim. Bởi vậy ta mới bắt đầu suy đoán đây chính là bí mật của hiện tượng phân thân lúc hấp hối ở thụ tinh.”
Con sói xám bên cạnh híp mắt sau đó dùng ánh mắt sáng bừng nhìn Tiểu Xuân, “Trái tim của thụ yêu là nguồn cội của sự tái sinh.”
Đôi mắt Tiểu Xuân đen láy trong suốt, lộ chút lo sợ và nghi hoặc.
Khang Kiều tiếp tục giải thích, “Giả sử đúng thế thì liệu chúng ta có thể lừa gạt trái tim này không? Hấp hối không có nghĩa là phải thật sự cận kề cái chết.”
Tiểu Xuân nhìn nàng ấy và lúng ta lúng túng, trực giác mách bảo khiến cảm xúc của nàng tăng vọt, lòng tràn đầy kinh hoàng. Nhưng ngoài những thứ đó ra nàng còn vô cùng mờ mịt không hiểu gì cả.
Cái gì mà lừa gạt trái tim? Cái gì mà hấp hối nhưng không thật sự cận kề cái chết?
Đối phương thấy nàng trợn mắt há hốc mồm thì không nhịn được giải thích: “Aizzz, ngươi nói phức tạp như thế khiến người ta không hiểu kia kìa. Ngươi nghe này, ý của nàng ta là hiện tại chưa có cách để ngươi tạo phân thân ra ngoài núi chơi. Nhưng chỉ cần kích hoạt để cây sinh ra một phân thân thì ngươi sẽ có thể ra ngoài, hiểu chưa?”
Khó có lúc Khang Kiều đồng ý với một bản thể khác của mình, “Nàng ta nói đúng đó.”
Tiểu Xuân thấy tim mình đập mạnh và loạn nhịp sau đó ngờ nghệch hỏi: “Nhưng, khi nào mới có quả cây kia?”
Khang Kiều không nói gì mà chỉ ra hiệu cho Tiểu Xuân đi tới bên bản thể khổng lồ của mình. Tiểu Xuân vẫn chưa hiểu gì nhưng không phản đối mà ngoan ngoãn đi theo.
Khang Kiều nhìn thân cây cao ngất và đo đạc ước lượng sau đó đánh dấu lên vị trí nàng nghĩ có thể là nơi trái tim của cây đang ẩn náu.
“Ta sẽ phải đục một lỗ nhỏ từ chỗ này, yên tâm, sẽ không thương tổn tới rễ của ngươi đâu.”
Doanh Chu vẫn bàng quan nãy giờ đột nhiên hỏi: “Có đau không?”
“Không đau đâu.” Tiểu Xuân lắc đầu nói, “Chỉ cần miệng vết thương không lớn thì một ngày là tự khỏi.”
Khang Kiều lấy một con dao dài và nhọn từ tay áo và lưu loát đâm sâu vào thân cây. Bên tai nàng vang lên tiếng của một bản thể khác đang nhắc nhở: “Được rồi đó.”
Nàng ghé mắt nhìn vào cái lỗ một lát và quả nhiên thấy cái chồi kia. Nó màu trắng nên cực kỳ bắt mắt trong khung cảnh tối om chung quanh.
Đây là một thử nghiệm.
Trên đời này nàng chỉ gặp duy nhất một thụ tinh là Tiểu Xuân nên giờ khắc này chỉ có nàng ấy mới có thể chứng thực suy đoán của nàng.
“Nếu hiện tượng hấp hối là do trái tim của thụ tinh phán đoán thì chỉ cần lừa nó là nguy cơ kia đang tới gần thì chắc chắn phân thân kia sẽ xuất hiện.”
Bởi vì trái tim của thụ tinh là một vật chết không có tư tưởng nên việc kích hoạt phản ứng của nó khá dễ dàng.
Khang Kiều nói xong lập tức búng ngón tay thế là một ngọn lửa bằng con kiến lập tức bùng lên ở ngọn dao.
Nàng cầm chuôi đao và cẩn thận thoáng dịch về phía trước. Lúc ánh lửa tiến gần sát chồi kia nó lập tức cảm nhận được hơi nóng và run lên như cầy sấy sau đó nhanh chóng khép cả người lại. Cũng chính lúc ấy Tiểu Xuân nghe thấy đỉnh đầu ‘bép’ một tiếng, một quả sồi rơi xuống đất.
Quả kia nhanh chóng mọc rễ và vươn hai cái lá lên.
Tình cảnh này giống hệt cái ngày thiên lôi đánh xuống nhiều năm trước.
“Có rồi.”
Khang Kiều lặng lẽ thở phào một hơi và dịu dàng nói với cô nàng bên cạnh, “Phân thân của ngươi tới rồi đó.”
Tiểu Xuân vẫn chưa hoàn hồn từ biến cố này vì thế nàng cứ thế nhìn đối phương, hoàn toàn không nhớ ra mình đang ở đâu và bây giờ là lúc nào.
Khang Kiều chỉ thấy lòng mình mềm nhũn, đầu ngón tay vươn ra giúp nàng vén lọn tóc ra sau tai và nói: “Con người có một ưu điểm mà ta rất thích đó là bọn họ say mê giải quyết các loại vấn đề khác nhau. Bọn họ luôn đối mặt với khó khăn và tiến lên.” Nàng cất giọng vô cùng dịu dàng và mỉm cười nói: “Chỉ mong ta có thể giúp ngươi.”
Tiểu Xuân bỗng nhiên không nhịn được nhếch miệng và vội vàng vươn tay lau mắt.
Nàng nhìn cây non bên chân rồi cẩn thận quỳ xuống nâng cây non kia và đất chung quanh lên. Bóng cây dần không rõ, giống như mảnh ngọc lưu ly được tẩm nước, hình ảnh lấp lánh nhưng hơi vặn vẹo.
Một lát sau nàng mới lẩm bẩm nói: “Phân thân của ta!”
Tiểu Xuân quay đầu nhìn Doanh Chu như đang liều mạng chứng minh cái gì đó: “Phân thân của ta!”
“Ừ.” Không hiểu sao hắn cũng thấy chua xót và nhẹ cười gật đầu, “Là phân thân của ngươi đó.”
“Vậy chứng tỏ sau này ta có thể thường xuyên rời núi đúng không?”
Khang Kiều cất giọng mang theo vui mừng, “Đương nhiên. Nhưng không phải lúc nào bản thể của ngươi cũng kết được một quả này. Hẳn phải mất năm, mười năm mới kết được một quả, thậm chí càng lâu hơn.”
“Không sao.” Tiểu Xuân lau nước mắt và vừa cảm kích vừa bi thương nói, “Không sao, thế này đã tốt lắm rồi. Thật sự tốt lắm rồi.”
Nàng ôm cây non ngồi xổm trên đất và cúi đầu lẩm bẩm, “Ta đúng là may mắn. Ta có thể sống tiếp đúng là một điều may mắn.”
Doanh Chu quay mặt đi và ngửa đầu nhìn trời thật lâu mới vươn tay vỗ vỗ vai nàng như trấn an.
Ba ngàn năm qua nàng là người duy nhất được thời gian đối xử tử tế.
Đời này như Trường Giang như Hoàng Hà, có trăm ngàn cánh buồm đi qua, có cái nửa đường đã rách nát, có cái lại vòng một vòng ra biển lớn rồi quay về.
Đời người là một hành trình dũng cảm không có hồi kết.
Người muốn sống sẽ sống, kẻ muốn chết sẽ chết.
Nhiều năm về sau Bạch Vu Sơn mang theo cảnh tượng vui vẻ thái bình. Trên mặt đất vốn hoang vắng rách nát nay cỏ cây nở rộ, hai ba con chim tước đậu trên cành hót véo von sau đó lại giương cánh bay về nơi rừng núi sâu thẳm.
Cây sồi trắng nguy nga cứng cáp đứng sừng sững ở nơi hoang vu con người khó mà đặt chân tới được. Nó như một hòn đảo đơn độc lại ngạo nghễ, một mình tạo ra giang sơn, lù lù bất động trong gió.
Rõ ràng nó là một gốc cây cổ thụ trăm ngàn năm rất bắt mắt nhưng mỗi cái lá cây lại lộ ra sinh lực tràn trề. Hai bên sườn là đám cây to cũng hùng vĩ không kém.
Thiên hạ thống nhất, trời trong biển lặng. Linh khí của trời đất lại tụ về khiến mấy cái cây to liên tiếp khai mở linh trí vì thế khu vực này cực kỳ ồn ào náo nhiệt.
“Theo ta thì Tiểu Xuân Đại Vương chính là yêu tinh lợi hại nhất núi này chứ gì nữa!”
Người bên cạnh phụ họa: “Đương nhiên, chỉ có nàng ấy tu được thành hình người, còn có thể dựa vào phân thân để thi thoảng chạy ra ngoài núi.”
Kẻ ban đầu cực kỳ hâm mộ, “Ta cũng muốn ra ngoài núi.”
“Nghe nói tu vi của nàng hiện giờ đã lên tới trình độ cứ 10 năm là tu được một quả phân thân và kéo dài được một năm ấy. Còn thụ yêu mới thành hình ít nhất phải đợi 20, 30 năm mới tu được một quả.”
“Thật tốt.” Người bên cạnh hâm mộ.
“Thật tốt.” Những người khác cũng đồng ý.
“Đúng vậy, thật tốt”
Lúc đó Tiểu Xuân đón nắng sớm và đi ra từ căn nhà nhỏ rồi hùng hổ mắng đám thụ tinh: “Mọi người phải cố gắng tu luyện đi. Như vậy mới có thể sớm ngày rời núi.”
Đám tộc nhân của nàng phấn chấn cực kỳ. Núi non trùng điệp liên tiếp vang lên tiếng đáp lại nàng.
“Vâng.”
Gió mát lướt qua, lá xanh um tùm như biển dạt dào.