Tính tình kiêu ngạo của Kỳ Văn Diệp cuối cùng cũng bị Mạnh Dao lôi ra, chống nạnh mà mắng cô, "Em khuyên chị đừng nên cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, anh hai của em không phải là người mà chị có thể mơ tới, vô luận như thế nào anh hai sẽ không coi trọng chị, chị hết hy vọng là đúng rồi!"
Dừng lại một chút như không tin lắm, cậu hỏi lại: "Chị thật sự hết hy vọng, hay chỉ là giả vờ? Em nói cho chị biết, mặc kệ chị muốn giở trò gì, đều quên đi, anh hai không nhìn chị thêm một cái đâu!"
Khóe miệng Mạnh Dao giật giật.
Ai có thể nói cho cô biết, thằng nhóc này lấy đâu ra tự tin anh hai nó là nhất vậy trời?
"Chị hiện tại nói với em một lần cuối cùng, chị không có chút yêu thích nào với anh hai em, không phải đối với anh em hết hy vọng mà là căn bản không nhìn trúng anh em!"
"Đừng đem anh hai mình nói như thiên nga trắng, cái mặt thối của anh em, ai nhìn cũng ghét, chị nhìn thêm một chút cũng thấy ủy khuất cho đôi mắt của mình!"
"Chị....."
"Kẽo kẹt......."
m thanh vang lên cùng lúc, cửa cổng mở ra.
Ở ngoài cổng có một người đàn ông bận đồ trắng, lạnh lùng, không dính khí phàm.
Khuôn mắt anh tuấn, mặt mày như họa, giống như một vị đại công tử thời kỳ xa xưa.
Mạnh Dao đi qua nhìn xem, vừa lúc đụng đôi mắt đen nhánh kia, dường như đôi mắt ấy đều là nước trong.
Đây là......
Thực mau, Kỳ Văn Diệp đã trả lời cho cô.
"Anh hai!"
Kỳ Văn Diệp nhảy lên, ngay sau đó vui sướng mà chạy đến chỗ Kỳ Bác Ngạn.
Hổ Tử vốn đang ngủ say sưa, cũng phe phẩy cái đuôi chạy ra, hoan nghênh chủ nhau lâu rồi mới về.
"Anh hai, anh hai, thật tốt quá, anh rốt cuộc cũng quay về, em với mẹ nhớ anh muốn chết! Mẹ vừa ra đồng, anh hai chờ một chút, em kêu mẹ về!"
"Không cần!"
Thanh âm lạnh lùng vang lên, giống như giọt nước ở khe suối.
Mỗi động tác giơ tay nhất chân đều là lạnh nhạt xa cách.
Kỳ Bác Ngạn trừ bỏ nhìn Hổ Tử thêm một chút, thời điểm khác đều nhìn trong sân, anh không cho Mạnh Dao cũng Kỳ Văn Diệp một cái liếc mắt.
Kỳ Văn Diệp không ngại Kỳ Bác Ngạn lạnh lùng, vẫn cao hứng quấn lấy anh.
"Vậy anh hai cùng em ra đồng kêu mẹ, mẹ thấy anh nhất định sẽ cao hứng, anh không biết đâu, mẹ vẫn luôn ngóng anh quay về, ngóng đến tóc cũng bạc!"
Kỳ Bác Ngạn rốt cuộc cũng rũ mắt xuống.
Anh đứng yên ở đó, cả người đều xa cách, "Anh lấy đồ liền đi!"
"Cái, cái gì?"
Kỳ Văn Diệp trực tiếp nhảy dựng lên, "Anh hai phải đi? Anh không phải mới trở về sao? Anh không gặp mẹ sao?"
"Không được, anh không thể đi, mẹ nhớ anh đến phát bệnh, anh sao chưa gặp mẹ liền đi?"
Kỳ Văn Diệp nhất thời sốt ruột, nhào lên ôm lấy cả người sạch sẽ không dính chút bụi của Kỳ Bác Ngạn.
Người cao quý tự dưng mọc cái đuôi nhỏ. Cảm giác giống như thần tiên hạ phàm.
Nhưng giây tiếp theo....
"Buông ta!"
Không một chút nhiệt độ, vừa nghe liền sợ.
Hổ Tử và Kỳ Văn Diệp giống nhau, đều vòng quanh Kỳ Bác Ngạn.
Kỳ Bác Ngạn vừa lạnh lùng mở miệng, lập tức lui ra một góc.
Chó so với người, cũng sẽ nhìn sắc mặt.
Kỳ Văn Diệp rất thân với Kỳ Bác Ngạn, vừa thấy anh cậu liền nhảy nhót chạy lại. Đồng dạng, khi Kỳ Bác Ngạn tức giận, cậu cũng sợ phát khiếp.
Khi Kỳ Bác Ngạn tức giận ngữ khí sẽ có chút biến đổi nhỏ, cậu là em trai anh tự nhiên cảm nhận được, do dự mà buông tay, nhưng vẫn đứng gần anh.
Buông tay ra, Kỳ Văn Diệp ủy khuất mà quẹt mũi.
"Anh hai, anh vất vả mới về được một chuyến, vì cái gì phải đi liền? Chẳng lẽ anh không nhớ mẹ sao?"
"Anh hai, mẹ bị bệnh, mỗi ngày eo mẹ đều bị đau, cả đêm không ngủ được, em muốn mang mẹ đi bệnh viện nhưng mẹ luôn từ chối, nói thế nào cũng không chịu đi, mẹ nghe lời anh nhất, anh nói mẹ nhất định sẽ đi!"
Đôi mắt đen của Kỳ Bác Ngạn không một gợn sóng, nhưng nội tâm anh lại cảm xúc dạt dào.
Kỳ Văn Diệp khóc lóc kể lể nhiều như vậy, Kỳ Bác Ngạn chỉ trả về ba chữ: "Anh không rảnh!"
Ngữ khí này, Mạnh Dao trực tiếp bĩu môi nói.
"Vậy anh có thể hay không...trích thời gian để ly hôn?"